Một tuần sau. Trong khuôn viên trường. Giản Ái ngồi trong hội trường tọa đàm, phía trước phía sau đều đông nghìn nghịt người. Hân Nhiên ở bên cạnh đang vui vẻ cắn bỏng, thấy chung quanh chật ních liền than thở: “Sao mà nhiều người như vậy chứ.” Giản Ái mỉm cười nhún nhún vai. Sau đó, bên cạnh vang lên một giọng nữ: Không phải là anh ta chứ.” Một người nhìn có vẻ như là bạn trai của cô ấy nói: “Chắc là vậy, gia đình danh môn giàu có, lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chắc đúng là anh ta.” Giản Ái ngồi ở chỗ kia, cố gắng vểnh tai muốn nghe cho kỹ, ai ngờ bên kia lại không nói nốt vế sau. Đợi thật lâu vẫn không có dấu hiệu khách quý xuất hiện trên khán đài, cô rốt cuộc nhịn không được, quay đầu hỏi bạn nữ bên cạnh: “Xin hỏi, ‘anh ta’ mà hai người vừa rồi nói là ai vậy?” Bạn nữ sinh nhìn nhìn Giản Ái, cười nói: “Chính là Hạ Sầm Minh, một doanh nhân trẻ thế hệ 8X.” Giản Ái lập tức cảm thấy trong đầu có cái gì đó thông suốt, nghĩ lại, mấy vị nhà giàu mới nổi 8X kia có ai không được truyền thông suốt ngày tán tụng, không biết mới là lạ. Lại nói, truyền thông tán dương thế hệ 8X là vì tin tức về bọn họ có giá trị, thử nghĩ xem những người đàn ông vừa trẻ lại vừa có tiền, cả ngoại hình cũng không có gì trở ngại một ngày nào đó từ trong tiểu thuyết ngôn tình đi ra ngoài cuộc sống đời thực muốn hấp dẫn ánh mắt nữ sinh còn không dễ dàng. Nhưng cô nhớ rõ trước kia có nghe một diễn giả mà mình rất kính trọng nói Hạ Sầm Minh không phải như vậy. Cụ thể không phải như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, nhưng vẫn tiếc là chưa được nhìn thấy người này. Tính ra, hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy, coi như là một chuyện may mắn. Ngồi thật lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy đèn trên khán đài vụt sáng. Ngọn đèn đó rất sáng, ánh sáng lòe loẹt khiến người ta hoa cả mắt, Giản Ái mơ mơ hồ hồ có chút ảo giác choáng váng. Sau đó cô nhìn thấy dưới ngọn đèn chói mắt kia có một dáng người thon dài bình tĩnh bước lên trên bục giảng. Khoảng cách rất xa nhưng Giản Ái vẫn có thể nhận ra đôi mắt kia, đôi mắt đen kịt, mang theo vô hạn thâm thúy, thản nhiên nhìn xuống đám người đang nhao nhao phía dưới. Chỉ là, đôi mắt đen kia lại làm cho người ta có chút đau đớn. Giản Ái ‘a’ một tiếng đứng lên. Nhưng lại ngồi xuống, hai tay cô ôm trước ngực, ánh mắt xa xăm nhìn về phía người đàn ông phong độ trên bục giảng, bên miệng không tự giác cong lên một nụ cười giễu cợt. Thế giới này thật là rất buồn cười. Người đàn ông ở trước khán đài tao nhã mỉm cười, khiến cho trong hội trường ồ lên những tiếng thét chói tai kia, cái gương mặt lạnh lùng mà kiêu căng ấy, nụ cười lạnh như băng ấy, đôi môi mỏng đang phun ra triết lý sâu sắc ấy cô vẫn còn nhớ rất rõ. Hơn một tháng trước, hắn còn dùng đôi môi giờ phút này đang nói triết lý đó mà đổi trắng thay đen, còn xém chút nữa hủy hoại cô. Miệng cô cười khỉnh, cười đến châm chọc, đột nhiên cảm thấy thế giới này thực điên cuồng, cầm thú phủ thêm lớp da người cũng có thể lên tọa đàm. Đúng vậy, mọi người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, học vấn và năng lực của người khác, còn phần bên trong đen tối thì có mấy ai thực sự để ý. Hân Nhiên ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được mùi vị lạnh băng bên cạnh, có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nhìn bạn mình không chớp mắt, vỗ vỗ cô. “Cậu ngẩn ra làm cái gì thế?” Lúc này Giản Ái mới lấy lại tinh thần, cười với cô ấy: “Không, mình đang chăm chú nghe mà.” Hân Nhiên nhìn vẻ mặt của bạn mà trong lòng cứ thấy kỳ lạ khó hiểu. Trên khán đài Hạ Sầm Minh vẫn đang giảng đạo lý bằng những từ ngữ đường hoàng, phía dưới đám người càng nghe càng hưng phấn. Giọng của anh ta nhẹ nhàng, rõ ràng, trau chuốt. Khuôn mặt anh ta thật soái. Cách nói năng của anh ta tao nhã. Khí chất của anh ta lạnh lùng lại tự phụ. Không giống như người khác, anh ta sinh ra trong gia đình hào môn, nhưng lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cho nên Giản Ái mơ mơ hồ hồ nghe thấy có nữ sinh nào đó hỏi: “Anh ấy có bạn gái chưa, mình muốn gả cho anh ấy.” Giọng nói ấy rất nhỏ, bắt đầu từ một điểm, rồi lan ra khắp hội trường, toàn bộ đại sảnh đều nháo nhào cả lên. Ngay cả Hân Nhiên cũng xoay người, nói với Giản Ái: “Mình cảm thấy người đàn ông này rất có sức hấp dẫn.” Nói chưa hết lời, cô đã nhìn thấy bên miệng Giản Ái hiện lên sự châm biếm. Diễn rất đặc sắc, ngụy trang rất hoàn hảo, cô cảm thấy mình cũng muốn vỗ tay cho anh ta. Sau đó cô thật sự vỗ tay. Nhưng chỉ trong nháy mắt cô vỗ tay đó, dường như nhóm người bên cạnh cũng lập tức hùa theo, từ thưa thớt vài người, sau đó cả hội trường đều hoan hô vang dội. Cái vỗ tay giễu cợt của cô tất nhiên bị vùi dập. Phần cuối của buổi tọa đàm là hỏi đáp. Ánh mắt Hạ Sầm Minh bình tĩnh nhìn xuống dưới khán đài, giống như đã tập mãi thành thói quen. Sau nhiều vòng đặt câu hỏi micro rơi vào tay một cô gái, cô này hơi ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi, xin hỏi, anh có bạn gái chưa?” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, toàn hội trường như vỡ òa. Người trên khán đài dường như hơi sửng sốt, thoáng chần chờ trong chốc lát rồi nói: “Tôi đã có vị hôn thê.” Tiếp theo đám người dường như là vô cùng thất vọng mà dần ủ rũ hẳn, các nam sinh lại bắt đầu ồn ào. Chỉ nghe thấy ở dưới có tiếng nói khe khẽ vang lên: “Mình vừa nãy còn nói không phải anh ấy thì không lấy chồng nữa cơ đấy. Thật muốn biết vị hôn thê của anh ta là người thế nào mà có thể sánh đôi với anh ta…” Hắn hơi hơi cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, không tính giải thích vấn đề này nhiều, trực tiếp nghênh đón câu hỏi tiếp theo. Nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mà âm vang hỏi: “Anh Hạ Sầm Minh, xin hỏi việc làm anh hối hận nhất là gì?” Trong nháy mắt, không khí ngưng trệ. Một giây dài như một thế kỷ, sau vài giây im lặng dường như đám người vất vả lắm mới khôi phục lại, liên tiếp vang lên hít vào ngạc nhiên. Ánh mắt mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía nữ sinh ở giữa sân hội trường, cô nữ sinh cao ngạo đứng ở đó, ánh mắt lúc này mang theo ý tứ đùa giỡn, nhìn chằm chằm người trên khán đài. Hạ Sầm Minh ngẩng đầu lên, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng hai người lại giống như là kẻ thù ngồi đối diện. Không khí tiếp tục lặng im vài giây, Hân Nhiên lúc đó kéo góc áo Giản Ái, cúi đầu hỏi: “Cậu điên hả?” Giản Ái nhẹ nhàng bỏ tay cô ra. Chỉ thấy trên khán đài Hạ Sầm Minh nói: “Tôi nghĩ, chuyện khiến tôi hối hận nhất là khi tôi mới gây dựng sự nghiệp đã cướp đi cơ hội của đối thủ cạnh tranh. Trước đó đối phương cùng nhà đầu tư đã định ký hợp đồng, nhưng chúng tôi dùng trăm phương nghìn kế đưa ra điều kiện ưu đãi hấp dẫn nhà đầu tư. Người Trung Quốc không phải vẫn chú ý đến thứ tự trước sau đó sao, chúng tôi làm như vậy, hẳn là xem như ‘vô sỉ’. Cho nên tôi có chút hối hận.” Nói xong hắn vừa cười cười, vừa cố ý nhìn Giản Ái nói: “Nhưng mấy thứ ‘Hối hận’ này trong quá trình gây dựng sự nghiệp chúng ta nhất định phải giải quyết, nhưng có đôi khi vì thành công, chúng ta phải hết sức tranh thủ trong phạm vi đạo đức ràng buộc. Có như vậy mới không thực sự hối hận.” Vừa dứt lời, dưới khán đài vỗ tay như sấm. Đối phương đã là tay lão luyện lăn lộn ở trong thương trường rất lâu rồi thì sao cô có thể đấu lại được. Báo thù thất bại Giản Ái hận đến nghiến răng kèn kẹt.