Giản Ái lúc này thật sự là mừng muốn chết, tại vì sao, không nói đến việc lấy được đùi gà, lại còn được thêm miếng trứng ốp lếp, sau đó, bác gái căn tin lại còn ưu ái cho bọc thêm trên miếng trứng ít lòng trắng. Giải Ái hầu như chưa từng ăn một món trứng trọn vẹn như vậy. Vậy nên, cô hạ khay xuống, kín đáo đi qua trước mặt đám học sinh còn chưa lấy được đùi gà và trứng. Cũng vì vậy mà Giản Ái không để ý tới miếng vỏ dưa hấu dưới chân. Một giây sau… Một cánh tay con trai mạnh mẽ cứng rắn từ một bên vươn ra. Cô lập tức hóp chặt bụng lại, uốn cong người thướt tha nằm gọn trong lòng người đó. Kì ngộ, cái này phải gọi là kì ngộ. Giản Ái trước khi ngã xuống vẫn quan sát chủ nhân của cánh tay kia một lần, người này cao nhất thì tầm 1m87, thấp nhất tầm 1m78, sai số không quá một mét. Nhưng, có một câu nói rất đúng, hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Cái trứng ốp lếp mà cô phải ca tụng mới có được kia lại từ trên trời rơi xuống, bẹp một tiếng phú lên mặt cô. Dì căn tin nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi xúc động, biết vậy đã không rảnh rỗi mà bọc trứng lại rồi. Chậc, tiếc quá. Còn về phía hai người đang ở trung tâm kia thì được tất cả bạn học tránh ra cho bọn họ một khoảng trống. Giản Ái liếc mắt nhìn đám người xung quanh qua miếng trứng rách, không ngoài dự liệu, cô đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Đúng lúc này, ánh mắt vừa sâu vừa đen của nam sinh kia cũng xuyên qua miếng trứng rách nhìn cô, hỏi: “Bạn học này, không phải bạn vẫn muốn miếng trứng ốp lếp này chứ?” Giọng điệu đầy nghi vấn. Muốn chết à! Giản Ái dùng ánh mắt phóng điện mười vạn vôn, tay trái nắm chặt tay bạn học kia, trong lòng không ngừng mặc niệm: Đến đây đi! Nứt ra một cái lỗ đi! Bác gái căng tin thực sự không thể nhìn được nữa, thò đầu ra ngoài cửa sổ căng tin: “Này bạn học, miếng trứng ốp lếp kia không được bọc hai mặt, thôi bỏ nó đi!” Đùa gì mà nhạt quá vậy, xung quanh yên lặng đến mức tối đa, cả hồi lâu vẫn không có ai phản ứng. Nhưng ngay ở giây tiếp theo, các học sinh xung quanh đều hoa cả mắt, trứng ốp lếp biến đâu mất tiêu mà người đương nhiên cũng không thấy tăm hơi. Ba mươi giây sau, Giản Ái chạy ra ngoài căng tin, tự cảm thấy mình thật may mắn khi chạy nhanh. Nhưng chỉ một phút sau, cô liền lập tức hối hận. Da mặt cô vốn dày, thẹn thùng làm quái gì chứ! Vì thế, cô lại bước vào căn tin. Một phần mười giây sau, Hân Nhiên liền nhìn thấy bóng dáng Giản Ái hùng dũng chen vào. “Ủa? Không phải là cậu bỏ chạy sao?” “Xì! Xin cậu đó đừng có dùng từ ‘bỏ chạy’ buồn cười này được không, mình mà bỏ chạy sao? Mình chỉ là tranh thủ thời gian để rửa mặt chải đầu lại một chút mà thôi.” Sau đó cô phủi vụn trứng còn vương trên mặt, trên lông mi. Hân Nhiên hoài nghi nhìn Giản Ái. Nhưng đương nhiên ánh mắt hoài nghi này nhanh chóng bị ánh mắt của Giản Ái trấn áp. Giản Ái hắng giọng nói: “Về phần miếng vỏ dưa hấu kia, mình cảm thấy bên trong ẩn chứa một âm mưu to lớn nào đó, cho nên mình muốn tìm ra chủ nhân miếng vỏ dưa hấu đó.” “Không phải là vì cậu giẫm phải nó nên mới bị ngã sao?” Âm mưu gì ở đây? “Đúng là ngực to mà óc như quả nho.” Giản Ái khinh bỉ nhìn ngọn núi to cao vút trước ngực cô nàng một chút, “Cậu không biết là việc giẫm lên vỏ dưa đó quan trọng thế nào à? Lỡ như mình ngã đập mặt xuống đất thì chẳng phải là trở thành vụ án hủy hoại nhan sắc sao? Hoặc nếu như cái mông tiếp đất trước, vậy sẽ dễ dàng trở thành vụ án hình sự đẫm máu! Còn nếu mình mà ngã nghiêng qua bên thì chủ nhân của miếng dưa kia chẳng phải đã đạt mục đích nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai con chim) sao. Nếu khi đó cậu đang đứng bên cạnh mình thì chắc chắn cậu cũng bị vạ lây, đảm bảo hai cái bánh bao lớn Sơn Đông của cậu sẽ bị chấn động, giảm xuống thành bánh bao nhỏ Vượng Tử ấy chứ.” Vừa nói xong, Giản Ái đột nhiên cảm thấy bầu không khí dường như hơi loãng. Hóa ra mọi người đều đang xông tới nghe cô phân tích vụ án. Trong đó có một người tên Ngô Hưng Liên, pháp danh là nữ sinh bát quái vô địch đang dẫn đầu tiến vào: “Không cần để ý đến bọn mình, cứ tiếp tục đi.” Mặt Giản Ái lúc này đỏ như cua vừa mới ra khỏi lồng hấp, sau đó tức giận đùng đùng bỏ ra ngoài. Đi, đi ngồi toilet trút giận. Trên thực tế, nếu một người đang giận dữ thì đụng cái gì cũng thấy khó chịu. Ngồi xổm trên bồn cầu, Giản Ái hít một hơi, tuy rằng đặc trưng văn hóa của toilet là hôi, nhưng cô cảm thấy mùi của cái toilet này còn hôi hơn cả bình thường. Xoay mở vòi nước, Giản Ái soi gương qua quýt rửa mặt. “Ha ha, xin lỗi bạn học ha!” Một nam sinh đi vào thấy Giản Ái ở trong, liền cúi đầu xoay người vọt lẹ vào toa lét đối diện. “Học trò thời nay đúng là kém cỏi, ngay cả hai chữ nam nữ cũng không phân biệt được.” Cô nhíu mày nhìn nam sinh đó bỏ đi rồi cũng thủng thẳng đi ra ngoài. Không lâu sau ở toilet đối diện vang lên tiếng nữ sinh hét to! Nam sinh vừa mới đi vào trong lại đi ra ngoài, lấy tay chỉ vào Giản Ái: “Cậu… cậu… cậu” Tôi, tôi, tôi cái gì, Giản Ái không chịu lép vế mắng cậu ta: “Bản thân không biết chữ thì trách tôi làm gì?” “Nhưng cậu mới từ toilet nam đi ra đấy.” Nam sinh kia hung hăng nhìn Giản Ái chằm chằm, chính vì cô mới hạicậu ta đi vào toilet nữ đối diện. Giản Ái ngưng trệ suy nghĩ vài giây, sau đó lại cười ôn nhu: “Bạn học, tôi đây là biết chọn thời gian mà đi nha, chỉ lựa lúc không có ai mới đi.” Cô làm sao có thể ngăn được nhu cầu dùng nhà vệ sinh cơ chứ. Giọng điệu này nghe quen quen, nam sinh kia sau một lúc suy nghĩ kĩ càng thì lập tức như bị sét đánh, đứng ngây như phỗng. “Diệp Tu, đứng ở cửa toilet làm gì đấy?” Thấy Diệp Tu đứng ngây như phỗng ở cửa toilet, một nam sinh khác từ đằng sau đi vào hỏi. Diệp Tu miễn cưỡng bày ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Mình gặp phải một người.” “Ai? Nam hay nữ?” Nam sinh mới đến hưng phấn hỏi. “Nữ sinh, một nữ sinh rất hung dữ, mình lại còn tưởng cậu ta định nhảy lầu.” Diệp Tu lí nhí nói. Giản Ái sau khi ra khỏi toilet liền đi một mình trên đường về khu kí túc. Giản Ái nhắm mắt lại, thỏa thuê tưởng tượng hai bên đường là những hàng cây ngô đồng Pháp đang khoác áo màu vàng óng. Cô hít sâu một hơi. Thu đã đến vậy là một mùa hè nữa lại trôi qua. Đang mãi tưởng tượng nên cô không ngờ có ai đó từ phía sau đột nhiên giữ chặt lấy cô. Bàn tay ấy mạnh mẽ hữu lực, lại còn giữ chặt như vậy, chắc chắn là một người ái mô vô danh nào đó cuối cùng cũng cố lấy cam đảm gặp cô thổ lộ đây mà. Vậy nên Giản Ái nở nụ cười yếu ớt, mong manh giống như em gái Lâm hai mắt long lanh chậm rãi quay đầu lại. “Rốt cuộc cũng tìm thấy cậu, em gái nhảy lầu!” Giản Ái hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đây không phải là nam sinh đầu óc không bình thường đi vào toilet nữ đó sao? “Quên rồi sao!” Diệp Tu ho khan vài tiếng, “Hôm đó ở trên tòa nhà hình tháp, cậu còn mắng tôi bị bệnh thần kinh.” Giản Ái trợn mắt há hốc mồm nhìn nét mặt nghiêm túc của Diệp Tu: “Xì, người anh em, đã bị tôi mắng rồi mà cậu còn muốn chạy ra đây nhận người làm cái gì nữa?” “Ha ha,” Diệp Tu vừa nhìn cô vừa cười ngây dại: “Thật ra tôi có việc nhờ cậu.” “Chuyện gì?” Giản Ái lườm Diệp Tu: “Tôi với cậu có quen nhau sao.” Diệp Tu “Chậc” một tiếng: “Ai nói là không quen, nhảy lầu tự tử trên tháp một lần, ở căn tin một lần, ở toilet một lần, tình cờ gặp ba lần vậy đã đủ quen rồi chứ!” “Muốn tôi giúp cậu chuyện gì?” Giản Ái vô cùng cảnh giác, vừa nói với cậu ta, vừa dùng mắt vạch đường chạy trốn. “Cậu sẽ không phải giúp không công đâu.” Diệp Tu từ trong ví lấy ra năm tờ giấy màu hồng, hai mắt Giản Ái lúc này chỉ còn nhìn thấy nhân dân tệ. Nhưng một khắc sau, Giản Ái lại hiên ngang lẫm liệt nói: “Đều là người quen cả, cần gì phải vậy.” “Hả?” Diệp Tu vô cùng khó hiểu. Đúng là ngốc, Giản Ái liếc xéo: “Nói nhanh, muốn tôi giúp việc gì?” Phải xem thử xem 500 đồng này có ít quá không. Diệp Tu nhìn ngó xung quanh, rồi ghé sát vào lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Em gái tôi bị thất tình, mấy ngày nay nó khóc làm tôi thấy phiền chết mất, bạn học, cậu có thể giúp tôi mắng nó tỉnh được không?” Giản Ái cầm 500 đồng: “Đây xem như là tiền cọc, nếu mà khó làm quá thì cậu phải trả thêm đấy.” “Không thành vấn đề.” Diệp Tu mỉm cười. “Em gái cậu vì sao lại thất tình? Còn nữa năm nay nó bao nhiêu tuổi?” “Em gái tôi năm nay năm tuổi tám tháng, hai ngày trước, bạn trai nó ở nhà trẻ vì di dân nên nghỉ học, cho nên nó thất tình.” Huk! (Nấc cụt) Biện pháp tốt nhất để đối phó với một đứa con nít là chiêu gì nhỉ? Lấy lý lẽ ra mà khuyên? Không được, người ta mặc dù hoa tình yêu nảy mầm, nhưng dù sao lục căn vẫn còn thuần khiết! Lấy đồ ăn ra dụ? Sao được, đừng thấy còn bé chứ món cần ăn nó đều đã ăn hết rồi. Lấy gần gũi để lôi kéo… Trong phòng kí túc xá, Hân Nhiên nhìn Giản Ái nói: “Mặc dù bộ dạng của mình không được ân cần cho lắm, nhưng dù sao cũng dịu dàng, còn cậu thì sao, gương mặt nhìn cũng rất thanh tú nhưng ánh mắt lại quá gian xảo, đừng nói lừa con nít, mình sợ là con bé nhìn thấy cậu là đã sợ mất hồn rồi.” Giản Ái từ trên giường ngồi bật dậy: “Chị hai, còn nói là bạn bè đấy, có ai lại khen bạn bè kiểu như cậu không?” “Ái Ái, bây giờ giới thiệu Diệp Tu ình được chưa?” Hân Nhiên đổi giọng cầu xin. “Cho tớ một ngàn tệ đi, thiếu một đồng miễn bàn.” Giản Ái nói chắc như đinh đóng cột. “Ờ?” Hân Nhiên quay đầu lại, “Mời cậu đi ăn kem được không? Cần gì mà phải động đến tình cảm nhân dân tệ chứ”. “Ngoan, vậy để sau hãy nói há,” Giản Ái xoa đầu cô bạn, “Bởi vì bộ dạng của cậu dịu dàng hơn mình nên mình sợ cậu sẽ cướp mối làm ăn đáng giá một ngàn này của mình