Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 1 : Kiều thư á
Edit: Ying
Xe hôn lễ trang trí toàn bằng hoa tươi chậm rãi tiến vào cổng, tiếng đàn violon dịu dàng vang lên, bồi bàn nhanh tay lẹ mắt cung kính mở cửa xe. Cô dâu toàn thân mặc một chiếc váy dài màu trắng, tay cầm bó hoa tươi, nhẹ nhàng bước xuống xe, cô dâu ngượng ngùng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía một chiếc xe khác lẳng lặng chờ đợi.
Cửa chiếc xe kia được mở ra, một khuôn mặt tuấn tú làm người ta líu lưỡi không thốt lên lời, những sợi tóc màu nâu khẽ bay bay, hai má hồng nhạt mỉm cười mê muội hết tất cả mọi người, một thân mặc âu phục hàng hiệu trắng tinh khiết càng làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ, chú rể thông thả tao nhã bước đến, cô dâu nhẹ nhàng khoác tay hắn ngọt ngào mà hạnh phúc, chậm rãi đi vào hội trường.
Nhân viên lễ tân đi tới đi lui, quần áo gọn gàng đón tiếp khách mời, khắp hội trường phủ kín hoa bách hợp loài hoa tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, tràn đầy không khí lãng mạn thuần khiết, đều biểu hiện cho hiện trường của một hôn lễ xa hoa.
Ánh mặt trời màu vàng như màu của mật ong phủ kín trên người một cô gái, đôi mắt trong như nước, tóc dài tuôn rơi như thác đến thắt lưng. Bốn phía không gió, đôi mắt trong suốt mở to nhìn về phía trước lại không ngừng nổi sóng.
Đôi môi mềm mại màu phấn hồng lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên “Kiều Thư Á, Kiều Thư Á, anh Kiều Thư Á, anh Kiều Thư Á.”
Nàng si ngốc nhìn dòng người đi vào trong hội trường,màu trằng thuần khiết từng là màu nàng thích nhất nay được phô bày trang trí lan tràn toàn bộ đại sảnh trở nên thật chói mắt, nàng nhịn không được híp mắt lại, trốn tránh cái thứ ánh sang chói mắt của nó.
Nàng cắn chặt môi, trái tim như bị ai bóp chặt, thống khổ xâm nhập tận xương tủy, bi thương tràn đầy, miệng phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Bên tai yên tĩnh một cách đáng sợ, trước mắt bị phủ kín một tầng sa mỏng, chỉ có hắn đầu ngước lên mắt chớp chớp.
Khuôn mặt tuấn mỹ dần dần chuyển sang hướng nàng, giật mình rồi nhìn nàng một cách đau đớn, đôi mắt màu cà phê như một cái hồ nước xanh không thấy đáy, thân mình thoáng run rẩy, xuyên qua đám khách mời huyên náo, vượt qua mọi trở ngại, đến màng tai của nàng “An Ny”, một tiếng gọi như tiếng thở dài sâu kín than nhẹ.
“Anh đã nói anh đối với em chỉ như tình anh em, không phải tình yêu, vì sao đôi mắt anh nhìn em lại không che dấu được tình ý?”
Em không tin, không tin, không tin. Nàng lắc đầu, lui về phía sau, lại lắc đầu, lại lui dần về phía sau, xoay người chạy nhanh ra ngoài. Mái tóc dài như thác nước mềm mại mà chói mắt bay theo người như đang thực hiện một vũ điệu lôi cuốn, quá thương cảm mà hít thở dồn dập càng làm cho những đường cong phập phồng tăng phần mê người.
Nàng là một cô nhi, từ năm bốn tuổi được một thương nhân Anh quốc giàu có đến cô nhi viện nhận về nuôi. Không phải vì thế mà nàng có được cuộc sống như một công chúa. Cha nuôi trên danh nghĩa là một tổng tài tập đoàn kì thực là người đứng đầu của một tổ chức sát thủ.
Ông ta sở dĩ lại chọn nàng hoàn toàn bởi vì nhìn trúng nàng có ý nghĩ cùng trí tuệ hơn người. Từ sau khi rời cô nhi viện, cha nuôi bắt đầu huấn luyện nàng, đầu tiên dạy nàng thuật dịch dung (Ying: đại loại là hóa trang đó -_-), làm cho nàng giả dạng thành bộ dàng của cậu bé trai cho tới nay mới thôi, hạ nhân trong nhà đều cho răng nàng là Cát Ân Tư thiếu gia.
Từ lần đầu tiên mắt nhìn thấy Kiều Thư Á, nàng liền không thể dời được ánh mắt. Một mái tóc màu nâu ánh kim làm người ta hâm mộ cùng đôi mắt trong suốt mê người, thật sâu hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Theo thời gian hắn chuyển đến ở chung nhà nàng, nàng phát hiện chính mình càng ngày càng không thể rời đi hắn. Hắn rất yêu quý, chiều chuộng nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lúc nào cũng nhìn nàng ôn nhu, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc như thác nước của nàng
“An Ny, anh Thư Á sẽ không bao giời khiến em bị thương tổn, trừ phi An Ny có người mình thích không cần anh Thư Á bảo hộ nữa. Nếu không, anh Thư Á sẽ vĩnh viển bảo vệ An Ny!”
Một đường chạy như điên, tình thần khó có thế ức chết, vì quá đau khổ mà sắp hỏng mất, nàng nhéo quần áo trước ngực, chậm rãi nắm thật chặt, một loại cảm giác giống như sắt chết đi làm cho nàng không khống chế được muốn cất tiếng cười to. Sau đó chân mềm nhũn, nàng chậm rãi tê liệt ngã xuống dưới.
Sau một hồi lâu, đến khi bên cạnh vang lên tiếng bước chân ồn ào, mang theo tiếng gọi vội vàng “Cát Ân Tư thiếu gia, Cát Ân Tư thiếu gia, người ở nơi nào? Lão gia đang tìm người? Người ở đâu mau ra đây đi?”
Nàng lau khô nước mắt, đứng lên. Kiên định đối với chính mình nói, đúng vậy, mình còn là Cát Ân Tư thiếu gia.
Nàng rất nhanh bước ra từ phía sau bên cây đại thụ, cất tiếng gọi cùng tiếng bước chân kia từ xa tiến lại gần dừng lại bên cây đại thụ một lát rối lập tức đi xa.
Nàng lại một lần nữa bước đi, khóe miệng tươi cười nhưng lại mang chút đau khổ. Lời nói của hắn ở trước hôn lễ vẫn quanh quẩn bên tai “An Ny, anh bảo vệ em mười sáu năm, hiện tại là lúc nên buông tay rồi. Em hãy tự bảo trọng mình cho tốt. Nếu có khó khăn gì, tùy thời lúc có thế tới tìm anh. Cái ôm của anh vĩnh viên hoan nghênh em”
Nàng từng bước vững chãi bước về phía trước, hít sâu một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm nào đó, sau đó cố định bộ dáng hướng căn phòng lớn nhất của khu biệt thự này mà đến.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
17 chương
183 chương
67 chương