"Cơ trưởng Ôn, tra được rồi. Cô ấy đã đăng ký chuyến bay đến Ý lúc bảy giờ năm mươi phút, máy bay cũng cất cánh hai tiếng trước rồi." Ôn Lương Dụ tức giận. Nếu Kỳ Ngôn biết cô gái kia gây phiền phức xong rồi chạy trốn như này, nhất định anh sẽ đánh chết cô ta! Kỳ Ngôn gặp phải một cô gái cực phẩm như vậy, cũng thật là xui xẻo! Trong chốc lát, Ôn Lương Dụ dành ba giây mặc niệm cho Cận Kỳ Ngôn. "Cơ trưởng Ôn, còn cần tôi giúp gì không?" "Không cần, cảm ơn cô! Hôm nào mời cô uống trà chiều!" Ôn Lương Dụ tắt máy, nhân viên bên kia vẫn còn đang chìm trong vui sướng. Cơ trưởng Ôn anh tuấn muốn mời cô uống trà chiều, chẳng khác nào cho cô cơ hội tiếp cơ trưởng Cận Cận?! ~~~~~~ ~~~~~~ Cận Nam Sinh đến phòng thẩm vấn, ông ngồi xuống đối diện Cận Kỳ Ngôn, nhân viên thẩm tra thức thời rời khỏi. Hai gương mặt rất giống nhau, nhưng biểu cảm lại vô cùng khác nhau. Đã rất lâu rồi hai cha con không đối mặt nhau như vậy. Kỳ Ngôn chỉ hơi nhấc mắt liếc một chút, miệng không hề động, gương mặt cũng không ấm lên chút nào. "Kỳ Ngôn, báo cáo thử máu rất quan trọng. Đêm qua, con..." "Không cần ông phí sức, tôi có thể tự mình qua ải này." Giọng nói của Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng, không có một chút độ ấm nào. Sắc mặt của anh cũng rất lạnh, căn bản không ai có thể nhìn ra tâm tình của anh. Bị điều tra, bị hạn chế tự do, anh cũng không nóng vội! Cận Nam Sinh hơi nhíu mày, ông không quan tâm đến sựlạnhlùng của con trai, tiếp tục nói: "Kỳ Ngôn, bà nội rất lo lắng cho con, có thời gian, thì về nhà ăn một bữa cơm đi." "Tôi không có nhà, tôi chỉ mang họ Cận mà thôi!" "Cái nhà kia, luôn hoan nghênh con trở về." "Cảm ơn, không cần giả tình giả nghĩa!" Con trai của mình lại cư xử xa lạ với mình, Cận Nam Sinh cảm thấy khó chịu, môi mấp máy. Hai cha con ngồi đối diện với nhau, trầm mặc, bầu không khí cũng có chút đóng băng! ~~~~~~ ~~~~~~ Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, nhân viên thẩm tra nói đã có báo cáo máu của Cận Kỳ Ngôn. "Chủ tịch, đây là báo cáo thử máu của cơ trưởng Cận, mời ngài xem. Vừa rồi, tôi có gặp quản lý của quán bar, ông ta cũng đã giải thích rõ ràng chuyện trên tấm hình. Theo lời quản lý nói, xác thật là cơ trưởng Cận chỉ tiếp chai rượu do một khách hàng vô ý đập tới thôi. Ông ta cũng chắc chắn tối qua cơ trưởng Cận không uống rượu, mà chỉ thả bình rượu của cô gái kia xuống. Cơ trưởng Cận cũng không ở lại quán bar quá 10 phút, anh ấy và cơ trưởng Ôn cùng nhau rời đi. Xét nghiệm máu cũng không thấy thành phần của rượu cồn, chúng ta có thể kết thúc điều tra, thả người." "Kỳ Ngôn, con có thể đi." Cận Kỳ Ngôn hơi khom người với nhân viên thẩm tra, không nói một tiếng nào, cầm túi hành lý nhỏ rời đi. Con trai lại lạnh lùng với mình như vậy, mắt Cận Nam Sinh hơi cay cay, ông có chút vô lực che mặt. ~~~~~~ ~~~~~~ Nhìn Cận Kỳ Ngôn ra khỏi phòng thẩm vấn, Ôn Lương Dụ liền tiến lên vỗ vai của anh. "Đại nạn không chết, chắc chắn có phúc!" "Cô gái kia là ai?" Cận Kỳ Ngôn nói, giọng điệu lạnh lùng như băng tuyết.