Nghe vậy, Cận lão phu nhân càng nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng hơn. "Như Ngọc, con yên tâm, nhất định tôi sẽ chủ trì công đạo cho Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn là cháu trai của Nhà họ Cận, tôi tuyệt đối không mặc kệ ngồi nhìn. Người khác mù mắt, nhưng mắt bà già này vẫn còn sáng như sao, có thể thấy rõ ràng." Cận lão phu nhân tỏ thái độ, trong lòng Nhan Như Ngọc lập tức mừng thầm, trong nháy mắt nước mắt của bà cũng ngừng rơi, không khóc nữa. "Lão phu nhân, con chỉ tin tưởng người, có người ở đây con rất an tâm. Kỳ Ngôn là do một tay người nuôi lớn, tính tình của tiểu Kỳ người cũng hiểu rõ nhất, con chắc chắn Kỳ Ngôn không làm chuyện không có chừng mực như thế." Cận lão phu nhân gật gật đầu, nhân phẩm của Kỳ Ngôn, bà hiểu vô cùng rõ. Đứa bé kia, thật làm bà đau lòng! Cận Nam Sinh giật giật khóe miệng, ông không muốn nói nữa. Làm người ở giữa, nếu như ông xử lý không tốt, thì cái nhà này sẽ náo đến tận trời. Ông không phản biện, không phải ông không tốt với Kỳ Ngôn, ông cũng không bất công, là vì ông muốn giữ thăng bằng cho cái nhà này mà thôi. Ý của Nhan Như Ngọc, ý của Cận lão phu nhân, đương nhiên Ngô Hương Tuyết cũng hiểu. Cho dù trong lòng vô cùng không vui, nhưng bà ta vẫn nhịn, kìm nén, giả bộ hiền lành. Tuy Cận lão phu nhân đồng ý cho bà vào cửa Nhà họ Cận, nhưng những năm vừa qua, bà vẫn luôn không chào đón Ngô Hương Tuyết. Nếu không phải vì Kỳ Hạo, Cận lão phu nhân cũng không cho bà vào cửa! "Nam Sinh, chuyện của Kỳ Ngôn con phải đặt lên hàng đầu, hôm nay nhất định phải xử lý cho tốt, không thể để cho Kỳ Ngôn xảy ra chuyện. Ai hãm hại Kỳ Ngôn, cũng phải điều tra rõ ràng, không thể qua loa. Nếu như Kỳ Ngôn có lỗi, cũng là lỗi của con, hiểu chưa?" "Mẹ, con sẽ điều tra vụ án của Kỳ Ngôn, Thời gian không còn sớm nữa, con đến công ty trước. Như Ngọc, em cũng trở về chờ tin đi, khi nào có kết quả, anh sẽ thông báo." "Cảm ơn anh rể! Có thể giúp được Kỳ Ngôn hay không, phải nhờ anh rồi, hi vọng anh không làm tôi thất vọng." Cận Nam Sinh không nói gì thêm, cầm ca-táp, đi ra khỏi phòng khách. Ngô Hương Tuyết không tình nguyện nhìn Nhan Như Ngọc, bà đi tiễn Cận Nam Sinh ra cửa. Giả bộ gì chứ, buồn nôn muốn chết! Nhan Như Ngọc khinh bỉ liếc Ngô Hương Tuyết một chút. ~~~~~~ ~~~~~~ Quả nhiên Weibo là nơi thần thông quảng đại, vô cùng lợi hại, mới qua nửa tiếng, Ôn Lương Dụ đã nhận rất được nhiều phản hồi từ đông đảo fan hâm mộ của mình. Có một người nói cô gái trong hình là Vân Thủy Dạng! Qua 5 phút, Ôn Lương Dụ liền tra ra địa chỉ của Vân Thủy Dạng, và cả số điện thoại liên lạc. Gọi đến, thì lại khóa máy. Bất đắc dĩ, Ôn Lương Dụ tự mình đến nhà họ Vân một chuyến, anh còn cho người điều tra Vân Thủy Dạng, anh muốn biết rõ cô gái này có lai lịch gì. Ôn Lương Dụ đến nhà họ Vân, không thấy Vân Thủy Dạng. Người hầu nhà họ Vân nói: "Thật xin lỗi, tiểu thư đã ra khỏi nhà từ sớm, trước khi đi còn kéo theo hành lý, tài xế trong nhà đã đưa cô ấy đến sân bay rồi." Khẽ nguyền rủa một tiếng, Ôn Lương Dụ vẫn lạnh lùng nói cảm ơn. Không phí thời gian, Ôn Lương Dụ trực tiếp đến sân bay. Một bên, còn gọi cho văn phòng tra chút tin tức đăng ký của Vân Thủy Dạng.