Edit: Selene Cảnh Thái năm thứ mười. Kinh đô - Đậu hầu phủ Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Đậu lão thái quân. Đậu gia là hậu nhân của Đậu Thắng, tuỳ tùng Thái Tổ hoàng đế, công thần có công khai quốc. Lão thái quân là vợ cả Đậu Thắng, tuy là vợ cả nhưng tuổi của Đậu lão thái quân kém Đậu lão hầu gia rất nhiều. Kể từ sau khi Đậu lão Hầu gia qua đời ba mươi năm trước thì Đậu lão thái quân là người có địa vị cao nhất ở Đậu hầu phủ. Trong thời gian này khắp nơi ở Đậu phủ đều tấp nập người, người đến chúc mừng trùng trùng điệp điệp, tẫn hiển uy danh của một thế gia vọng tộc trăm năm. Khác biệt với Đậu phủ hoa lệ, ồn ào náo nhiệt lúc này, trong sân viện nhỏ phía Tây Đậu phủ vẫn vắng lặng tĩnh mịch. Trong một gian phòng nhỏ ở sườn viện, gió lạnh xuyên thấu qua ô cửa sổ loen lổ vết rách, giữa căn phòng lạnh lẽo, Hoa Phiêu Linh nằm trên giường nắm chặt lấy tay con gái, trên gương mặt khô vàng mang theo vô tận đau thương: "Con… đừng đi... đừng đi!" Y Phòng quỳ trên mặt đất, ánh mắt bình tĩnh: "Nương, người biết, chúng ta đã không còn đường lui, đây là cơ hội duy nhất." Hoa Phiêu Linh kịch liệt ho khan một trận, trong lòng tràn ngập chua xót nói: "Hài tử... là ta có lỗi với con, nếu không phải ta...." Nếu năm đó không cãi lời cha mẹ yêu thương nam nhân kia, bất chấp tất cả bỏ trốn khỏi nhà làm sao có thể bị mang tiếng xấu, không thể trở thành chính thê chỉ phải chấp nhận cúi đầu trở thành một thiếp thất hèn mọn! Nếu không vì nàng hết lòng tin tưởng nam nhân kia, cũng sẽ không rơi xuống kết cục như bây giờ, để cho con trai con gái mang thân phận con thứ thiếp thấp hèn nhất Đại Hạ, không bằng cả heo chó ở hầu phủ, mỗi ngày đều phải lo lắng mưu sinh! Nếu không vì nàng yếu đuối không tranh giành thì nữ nhi sao có thể bị đích nữ đẩy vào hồ nước lạnh, đến ngay cả một câu công đạo cũng không có, nữ nhi thiện lương từ sau ngày đó tính tình cũng hoàn toàn thay đổi, vì muốn bảo vệ bản thân phải tính kế từng bước! Nếu không vì nàng liên luỵ con trai con gái thì bọn họ cũng không cần phải đi nước cờ nguy hiểm này, muốn lợi dụng hôm nay để tìm đường sống, nhưng con đường đó lại muôn vàn gai nhọn! Hoa Phiêu Linh nhìn người con gái trước mặt, được kế thừa dung mạo vô song từ nàng, dung nhan xinh đẹp, thanh lệ thoát tục tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần, thế nhưng vì sao ông trời lại bắt nàng phải đi trên con đường tràn ngập nguy hiểm và gian nan này! "Y Phòng, là nương có lỗi với con, đều là lỗi của nương!" Y Phòng nắm lấy tay Hoa Phiêu Linh, nhẹ giọng an ủi: "Nương, bất luận thế nào, nữ nhi nhất định cũng sẽ thành công, người xem quần áo ca ca chuẩn bị cho con này, nữ nhi mặc lên rất đẹp phải không?" Hoa Phiêu Linh gượng cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, rất đẹp!" Y Phòng nhẹ nhàng áp mặt vào lòng bàn tay Hoa Phiêu Linh, bởi vì làm việc nặng lâu ngày mà lòng bàn tay xuất hiện nhiều vết chai, tuy rằng thô ráp nhưng lại luôn ấm áp, dù khoảnh khắc yên bình ấm áp này chỉ ngắn ngủi trong chốc lát thì nàng cũng đã thấy thật hạnh phúc. Nàng cố nén nước mắt đang trực trào, nhìn Hoa Phiêu Linh nói: "Nương, nữ nhi đi rồi, người nhớ uống thuốc đúng giờ, nhớ phải bảo trọng thân thể, người hứa với nữ nhi được không?" "Được, được." Hoa Phiêu Linh gật gật đầu: "Y Phòng, con, phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, nếu như không thể cũng đừng bao giờ miễn cưỡng chính mình." Y Phòng đứng lên, cẩn thẩn sửa lại góc chăn cho Hoa Phiêu Linh, nhẹ nở nụ cười, nụ cười thản nhiên lạnh nhạt như hoa lê. "Nương, đi đến bước này, chẳng sợ phía trước là ngàn vạn gai nhọn nữ nhi cũng không thể lùi bước!" Nhẹ mở cửa phòng, Y Phòng nhìn nam tử cao lớn đứng phía ngoài, khoé môi thoáng mỉm cười, khẽ gọi: "Ca." Đậu Tổ Niên xoay người, nhìn thiếu nữ đang mỉm cười đi về phía hắn, Y Phòng hôm nay vô cùng xinh đẹp khi khoát lên người cẩm phục hoa lệ mà hắn đã phải hao hết tâm tư mới tìm được, làn váy màu vàng kéo dài trên mặt đất, trên đầu cài trâm khổng tước dao động theo từng bước chân, bước đi ưu nhã nhẹ nhàng, từ đuôi mày đến khoé miệng xinh xắn đều ẩn chứa chứa phong tình vạn chủng. Đậu Tổ Niên biết muội muội phải tập luyện rất lâu mới có được tư thái tự nhiên như thế này, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười, đều phải trải qua huấn luyện hà khắc. Y Phòng không phải tiểu thư con của chính thất, cũng không phải nữ nhi thứ xuất có mẹ đẻ được sủng ái từ nhỏ đã được dạy lễ nghi, mỗi một bước đều là nàng tự học, cố gắng mà thành, từ ban đầu bắt chước đến bây giờ đã trở nên hoàn toàn tự nhiên. Hắn tận mắt nhìn Y Phòng cố gắng từng bước, từng bước đi đến ngày hôm nay, muội muội của hắn, vì mẫu thân, vì hắn, đem cuộc đời của mình đi đánh cuộc. Đôi khi, Đậu Tổ Niên vẫn nghĩ, nếu không có màn rơi xuống nước bảy năm trước kia, nếu muội muội không đột nhiên thay đổi, trở nên kiên cường hiểu chuyện như thế? Có phải nàng sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn một chút hay không? Nhưng hiện giờ không phải thời điểm nghĩ đến việc này. "Ca, chúng ta đi thôi." Đậu Tổ Niên phục hồi lại tinh thần, tiến lên trước nói: "Nhóm bà tử đã bắt đầu hành động, lúc này đang là thời điểm đón khách, đa số người hầu đều đã bị điều động đến Tùng Hạc viện, sẽ không có người chú ý." Y Phòng gật đầu, cười lạnh nói: "Đại phu nhân không uội ra khỏi phòng, chỉ tiếc bà ta đã quên một việc, nhóm bà tử trong phủ người nào cũng đều tham tiền giống như bà ta." Đậu Tổ Niên biết Y Phòng châm chọc Đậu Vương thị vì tham ba mươi vạn lượng bạc đồ cưới của phủ Hầu tước mà ép Y Phòng gả cho lão hầu tước bảy mươi tuổi làm vợ kế. Nhất thời, trong lòng hắn vừa phẫn hận, vừa hổ thẹn. Đều tại hắn, nếu huynh trưởng này không vô năng thì muội muội trước giờ vẫn luôn trầm ổn sao có thể quyết định đi nước cờ nguy hiểm này. Nhân cơ hội thái tử ngự giá đến Đậu phủ mừng thọ Lão thái quân hôm nay, Y Phòng sẽ thế thân Phù Dung tiên tử hiện đang danh chấn kinh đô lên đài hiến nghệ, cầu một đường sinh cơ. Tuy rằng Đậu Tổ Niên biết muội muội có dung mạo tuyệt thế, ngay cả chính hắn đôi khi cũng bị mê hoặc, nhưng đó là Đông cung thái tử, người đã duyệt qua vô số mỹ nhân trong thiên hạ, thật sự sẽ chỉ bằng một khúc vũ mà động tâm sao? "Y Phòng, muội có nắm chắc không? Nếu là không được, huynh sẽ đưa muội và nương rời khỏi đây, cùng lắm thì chúng ta không bao giờ trở về đây nữa." Đậu Tổ Niên vừa dứt lời đã bị Y Phòng quát lớn một tiếng: "HỒ ĐỒ!" Gương mặt Y Phòng dâng lên một tầng sương lạnh: "Kết cục của nương huynh vẫn còn chưa thấy rõ hay sao? Đi? đi nơi nào? Trong thiên hạ này còn có nơi cho chúng ta trú thân hay sao? Thế lực hầu phủ to lớn, nếu đã muốn tìm, chúng ta còn trốn được không? Huynh đừng quên Đại phu nhân vẫn còn cần ta để đổi lấy ba mươi vạn lượng bạc cho bà ta." Nhìn thấy thần sắc Đậu Tổ Niên ảm đạm, Y Phòng thở dài, giọng nói cũng dịu lại: "Huống chi trong người chúng ta cũng không có nhiều tiền, nương bệnh, cần mời đại phu, cần tiền mua dược liệu. Vả lại tình huống bên Ngoại tổ gia hiện nay hết sức nguy ngập, Đậu gia nhất định sẽ bỏ mặc không quan tâm, nếu như muội không tự mình tranh thủ thì Ngoại tổ gia, nương, còn có huynh muội chúng ta, đời này phải làm sao bây giờ?" Đậu Tổ Niên áy náy nói: "Y Phòng, vi huynh hiểu, chỉ là... vất vả uội!" Y Phòng lắc đầu, từ lúc nàng bị tai nạn xe sau đó chuyển sinh đến nơi này, đại ca luôn bên cạnh che chở nàng, cho nàng cảm nhận được ấm áp của tình thân, hai người nương tựa lẫn nhau cùng nhau vượt qua những tháng ngày gian khổ. Nhìn huynh trưởng trước mặt, nghĩ đến những ngày tháng trước đây, giọng nói nàng chân thành mà kiên nghị: "Ca, chúng ta là huynh muội!" Một chữ nặng ngàn cân, Đậu Tổ Niên đột nhiên ngẩn đầu, chống lại ánh mắt Y Phòng: "Muội muội yên tâm, vi huynh nhất định sẽ không phụ muội muội trả giá hôm nay." Y Phòng nhẹ mỉm cười nói: "Ca, đi thôi, đừng chậm trễ." Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng, bọn họ biết rõ một khi đã đi đến bước này thì sẽ không không có cơ hội quay đầu lại, nhưng dù đây là kế hoạch họ tính toán đã lâu nhưng chẳng ai biết được điều gì đang chờ đợi phía trước, có lẽ sẽ là muôn vàn bụi gai, từng bước, từng bước đều sẽ kinh tâm động phách!