Lạc trong mơ
Chương 1 : Trở về.
Tiểu Du khi muội đọc được bức thư này thì có lẽ ta đã đến miền cực lạc đoàn tụ với sư phụ rồi.
Chấp tay viết bức thư này ta đã tự rồi liệu rằng khi nào thì bức thư này sẽ chuyển đến chỗ muội nhỉ, một năm, hai năm hay thậm chí là vào ngày mai khi ta gặp bất trắc gì khi thực hiện nhiệm vụ đây.
Nói thật lòng ta mong bức thư này vĩnh viễn đừng đến được tay của muội nhưng biết làm sao được đây, khoảng khắc đó từ cái lúc mà ta khoác lên mình bộ đồng phục màu đỏ này thì chính tay ta đã tự tay kí vào giấy ước đem tính mạng mình đặt lên bàn cân rồi.
Hơn nữa chuyện này một phần cũng là chính do ta tự nguyện nên cũng chả trách được ai cả. Tuy thật đáng tiếc vì không thể tiếp tục ở bên ngắm muội trưởng thành thêm thật nữa nhưng ta không hối hận vì đã chọn bước đi trên con đường mà bản thân đã lựa chọn, chắc muội có thể hiểu được cho ta mà nhỉ?
Nên ta mong rằng nếu sau này ta thực sự thăng thiên vì một cái lí do nào đó thì muội cũng đừng nên canh cánh trong lòng của chuyện của chúng ta mà ràng buộc bản thân. Mình ta thực hiện di nguyện của sư phụ là đủ rồi, muội không cần phải làm vậy đâu.
Huống hồ chi là cả ta và sư phụ đều không nguyện ý thấy muội gặp nguy hiểm.
Tiểu Du của ta chính là một tuyệt thế thiên tài, ta biết điều đó rất rõ, nên ta thật không muốn vì những điều nhỏ nhặt mà bản thân là thứ trói buộc muội trên con đường phía trước.
Quyền lựa chọn là ở muội, không ai có thể ngăn cản hay ép buộc được cả hãy lắng nghe con tim mình và giang đôi cánh bay lên đến tận trời xanh đi.
Thân gửi Tiểu Du.
Kí tên. Đại ca đáng tin cậy nhất của muội Khúc Lam Thanh.
Tái bút: Nhớ chiếu cố tốt bản thân mình đấy à mà muội hãy tránh xa ra cái lũ mang tên là đực rựa đi nhé, đàn ông trên đời này ngoại trừ đại ca muội đây thì tất cả đều là lũ cặn bã tinh trùng lên não thôi, nếu chúng đến gần hay tưởng chiếm tiện nghi muội thì đừng nương tay hãy dần cho chúng một trận đi!
---0o0---
"Đồ ngu ngốc!"
"Tiểu Du, em sao thế, có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu Tiểu Đào tỷ, chỉ là đọc bức thư xong có chút... xúc động thôi." Lắc đầu Khúc Thụy Du chần chờ nói.
Tay gấp lá thư lại cẩn thận bỏ vào trong bao. Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt kia chẳng hề biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào chỉ giữ một vẻ lạnh lùng, uy nghiêm đến kì lạ.
Nhìn người trước mắt khi Mã Tiểu Đào không khỏi lắc đầu ngao ngán thầm nghĩ là xem ra mấy năm nay cô bé vẫn chẳng thay đổi gì mấy, vẫn như cũ là cái dáng vẻ khó gần đó thật kiến cho người khác cảm thấy hoài niệm.
Nhớ lại khi nàng gặp mặt cô bé khi cũng bởi vì bộ dạng này mà gây nên biết bao hiểu lầm sao. Nếu không phải là hắn nói cho cô biết thì có lẽ cả đời này cô sẽ cứ cho là đúng mà hiểu lầm cô bé đi.
"Tiểu Du, hai năm nay thế nào, muội sống tốt chứ?" Mã Tiểu Đào hỏi sau vụ việc hai năm trước đó, cô bé liền không nói không rằng gì mà rời đi,kiến mọi người nháo thành một trận ra trò ấy thế mà bây giờ cô bé lại đột ngột trở lại như vậy nàng cũng chẳng ngạc nhiên gì. Dù sao hôm nay thế nhưng lại là ngày giỗ của hắn ta.
"Vâng cũng tạm được, còn tỷ có gặp bất trắc gì trong vấn đề tu luyện nữa không?" Khúc Thụy Du nhàn nhạt hỏi, với khuôn mặt vô cảm kia thì chẳng ai biết cô bé đang nghĩ gì nữa.
"Ừm... Tốt lắm... Tà hỏa đã được giải quyết tỷ bây giờ có thể thoải mái tu luyện rồi." Mã Tiểu Đào cúi gầm mặt xuống giọng nói của cô run run như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ òa ra vậy.
"Vậy sao." Nói xong Khúc Thụy Du trầm ngâm một hồi rồi đáp. "Tỷ đừng nên tự trách đó là lựa chọn của huynh ấy, không phải lỗi của tỷ." Đôi con ngươi màu bạc lấp lánh nhìn chằm chằm vào Mã Tiểu Đào cứ như là đang xoáy sâu vào tâm can của cô vậy.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo thẳng sóng lưng nhưng chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Mã Tiểu Đào cười khổ nàng đương nhiên biết vừa rồi không phải là do Khúc Thụy Du cố ý làm vậy, đó là do cô sơ suất lỡ nhìn vào đôi mắt của cô bé thôi.
"..." Mã Tiểu Đào muốn nói gì đó nhưng khi mở miệng ra lại chẳng nghĩ được gì, trái tim như có gì đang bóp nghẹn lại, rất đau.
Không khí trong phòng có phần hơi ngượng ngùng nên Khúc Thụy Du liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
"Tỷ, muội nghĩ năm nay muội sẽ đăng ký nhập học học viện Sử Lai Khắc." Ngữ điệu nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mây bay.
"Vậy sao, cũng tốt nếu không lầm thì năm nay muội đã 12 rồi nhỉ vừa vặn để tham gia kì tuyển sinh lần này... Khoan đã! Muội sẽ gia nhập vào học viện Sử Lai Khắc sao? " Mã Tiểu Đào vẫn còn đang trong trạng thái u buồn nhưng khi ý thức được mình đang nói gì xong cô liền nhảy phắt lên nắm lấy chặt tay Khúc Thụy Du dồn hỏi.
"Đúng vậy. Muội sẽ đăng kí vào ngoại viện Sử Lai Khắc." Khúc Thụy Du gật đầu nói, hơi nhíu mày trước hành động bất ngờ của Mã Tiểu Đào.
Mã Tiểu Đào ngốc lăng tại chỗ rồi, cảm xúc hỗn độn trong lòng bất chợt liền tan biến mà bấy giờ nàng còn có thời gian để quan tâm đến chúng nữa sao.
Vốn lúc đầu Mã Tiểu Đào cũng có ý định tiên hạ thủ vi cường chiêu dụ cô bé gia nhập vào học viện, nhưng nghĩ tới vụ việc xảy ra năm đó nàng kiến nàng phải chần chờ. Năm đó cô bé bỏ trốn khỏi nơi này không phải chính là vì không muốn ở lại chỗ này sao, nơi gợi lại cho cô bé vô số những kí ức bi thương.
Bây giờ lại dễ dàng đồng ý như vậy, chẳng lẽ là...
Nghĩ tới đây nguyên bản khuôn mặt vui vẻ của Mã Tiểu Đào liền trở nên tái nhớt.
"Tiểu Du, muội đừng nên làm chuyện dại dột!"
Ai chứ sao Mã Tiểu Đào nàng không biết cái tính cố chấp của cô bé sao có thể thay đổi nhận định về một điều gì đó dễ dàng như thế chứ, trừ phi là cô bé muốn kế thừa vị trí của sư huynh cô bé năm xưa vậy.
"Tỷ yên tâm, ta chỉ là gia nhập ngoại viên thôi. Huống chi là Sử Lai Khắc là học viện đệ nhất đạt lục, muội sẽ không vì một chút khúc mắt mà bỏ qua sự lựa chọn tốt nhất đâu."
Khúc Thụy Du giải thích kiến Mã Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng biết Khúc Thụy Du nói thật, với tài năng và thiên phú của cô bé thì học viện Sử Lai Khắc chính là nơi tốt nhất để mài dũa tài năng của cô bé tỏa sáng, dù có là học viện đệ nhất đại lục cũng khó mà bỏ qua được.
"Vậy để tỷ thông báo chuyên này đến cho Ngôn viện trưởng để ông ấy sắp xếp giùm cho muội tốt hơn." Nàng phải nhanh chóng thông báo chuyện này với Ngôn viện trưởng để ngài ấy nghĩ cách ngăn cản cô làm ra chuyện gì nguy hiểm mới được.
"Vâng trăm sự nhờ tỷ."
"Không cần khách khí như vậy Tiểu Du. Nói cho tỷ nghe xem xem hai năm lịch lãm qua muội đã gặp được những gì đi."
Bỗng dưng nội dung cuộc trò chuyện biến đổi theo chiều hướng khác, hai người ngồi trò chuyện với nhau đến quên hết cả trò đến mặc dù đại đa số đều là Mã Tiểu Đào nói không ngừng nhưng cũng xem thường sức mạnh của lời nói đặc biệt là con gái buôn chuyện với nhau thì dù có là ba ngày năm bữa cũng chưa hết chuyện để mà nói.
Nên đến khi Khúc Thụy Du nhận được tin báo nhập học, đó đã là chuyện của ba ngày sau rồi.
Hết chương 1.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
27 chương
31 chương
10 chương
182 chương