- Cậu chủ, cô chủ đã về - người giúp việc trong nhà ai cũng yêu quý cô, nên vừa nghe tin cô xuất viện, đã dọn dẹp phòng cho tiểu thư chu đáo, đồng loạt đứng chờ cô về. Không khí ở nhà thật sự thoải mái. Dù ở bệnh viện là phòng vip, hàng ngày đều là người dì Loan mang cơm đến nhưng không thể nào tốt như ở nhà được. Mẹ anh đã chọn người chăm sóc cháu gái, nhưng cô một mực không chịu, cô muốn tự mình nuôi dạy con. Anh cũng đành chiều theo ý cô, dù sao giao con gái cho người ngoài anh không yên tâm. ------- Giao túi đồ cho dì Loan, anh dìu vợ lên phòng. Mặc dù rất muốn nằm xuống nghĩ ngơi, nhưng cô vẫn cố hát ru con gái ngủ. Đến khi nó ngoan ngoãn trong nôi, cô mới nhẹ nhàng về phòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một lúc sau thì ba mẹ anh về, ông Tuấn Nghiêm ngả lưng trên ghế sofa ngoài phòng khách, có vẻ như hôm nay ở công ty khá nhiều việc. Bà Linh vào sau, ngồi cạnh đấm lưng cho chồng. - Thưa bà chủ, cơm đã dọn xong rồi ạ. - Ừ! Lên mời cậu chủ xuống ăn cơm Bà vào đến phòng ăn, mà Hà Diệp vẫn ngập ngừng đứng đấy như muốn nói gì nhưng lại thôi. Bà quát lớn khiến cô bé giật mình, run rẩy: - Sao còn đứng đó! - Dạ... Dạ... cô chủ về rồi ạ! - Về mà không biết vác mặt xuống đây? Còn đợi người khác mang kiệu đến rước à! Định ăn vạ đến bao giờ! Đúng lúc Thái Tuấn vừa đến cửa phòng ăn. Anh không biết mình phải làm thế nào cho mẹ và vợ có thể vui vẻ một nhà. Âu cũng lại mẹ anh quá cố chấp. - Mẹ!!! Cô ấy vừa xuất viện, mẹ có cần như vậy không? - Anh thì giỏi rồi, cứ nói đến là bênh vợ, anh có coi mẹ anh ra gì đâu! - Thôi, ăn cơm, tôi mệt mỏi lắm rồi - bố anh chịu không nổi, buộc phải lên tiếng, ông hiểu rõ tính vợ, để thêm một lúc lại tội con dâu. -------- Mỹ Ngọc từ lúc ngủ thiếp đi, liên tục gặp ác mộng, khi thì người lạ đến bắt con cô đi, khi thì chồng cô bỏ rơi hai mẹ con. Giật mình tỉnh dậy, mặt vẫn còn nguyên nỗi hoảng sợ, lại đúng lúc nghe được hết những lời dứoi nhà vọng lên. Tim cô không khỏi thắt lại. Nằm thêm chỉ sợ lại gặp ác mộng, mà xuống nhà lúc này, mẹ chồng cô lại kiếm chuyện, cô lại đang mệt mỏi, không muốn gặp bà chút nào. Cô lặng lẽ sang phòng bên, nhìn con gái ngủ. ------ Mai Hoàng Yến Nguyên, cái tên mà cô mong con gái mình sẽ luôn mạnh mẽ, dù trải qua bao nhiêu nỗi đau, vẫn sẽ luôn sáng suốt và mạnh mẽ, chứ đừng cam chịu uất ức như cô. Cả thế giới có quay lưng với cô, chỉ cần đứa con nhỏ bé bên cạnh, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả, để con cô có được hạnh phúc. - Yến Nguyên à, là do mẹ không cho con được gia đình tốt hơn. Mẹ và bố sẽ cố gắng tất cả vì con, con cũng vậy nhé!------ Một ngày mới lại bắt đầu, trong căn biệt thự nằm ở ngoại ô sài gòn, khi mà mọi người vẫn còn đang say giấc. Cô cặm cụi trong bếp chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày. Dì Loan thấy cô chủ dậy sớm như vậy, cũng không đành ngủ thêm, bèn phụ cô nấu ăn. Bữa sáng nấu xong cũng là lúc những ngừoi còn lại thức dậy. - Hay cô chủ lên phòng ngủ thêm chút đi, dưới này cứ để tôi lo cho, vẫn còn sớm mà. - Dạ, vậy nhờ dì nhé, cháu cũng chóng mặt quá. Cô vui vẻ lên phòng gọi chồng dậy, chuẩn bị đồ cho anh đi làm, xem con gái ngủ có ngon không rồi mới chợp mắt. -------- * 7 giờ sáng. Bà Thuỳ Linh dậy khi chồng và con đã đi làm. Dì Loan đun nóng lại nồi nước lèo rồi đem tô bún ra cho bà chủ. - Nó vẫn còn ngủ à? - Dạ? - Dì Loan chưa hiểu ý bà Linh, thắc mắc hỏi lại rồi mới nhận ra là đang hỏi cô chủ- À, sáng cô chủ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, rồi mới lên ngủ một chút. Bà chỉ ừ, ăn hết tô bún rồi thay đồ ra ngoài. Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại 3 người giúp việc, 5 bảo vệ và mẹ con cô, yên tĩnh đến hiu quạnh. Cô nằm mà mắt không thể nào nhắm nổi. Cứ thế mà suy nghĩ miên man. Phải chăng lúc trước cô bước vào căn nhà này là sai lầm lớn nhất của cô? Cô cũng có tấm bằng cử nhân kinh tế, gia đình cô cũng khá giả, cuộc sống của cô tưởng chừng như viên mãn nay lại nhiều sóng gió như thế! Giá như ngày đó cô không gặp anh, không yêu anh, thì bây giờ liệu có khiến anh khó xử? Nước mắt cô cũng theo dòng suy nghĩ mà lăn dài từ khoé mắt. Cuộc đời này, vốn nhiều chuyện không ai lường trước được. ------ "Cốc! Cốc!" - Cô chủ! Tôi vào được chứ? - Dì vào đi ạ. - Tôi mang cho cô chén chân giò hầm thuốc bắc, cô ráng ăn để có sữa cho tiểu thư. Giai đoạn này mà thiếu sữa là khổ lắm. - Dạ, cháu biết rồi. Dù trong miệng đắng ngắt, nhưng vì con, cô vẫn vui vẻ ăn hết. Làm mẹ rồi mới hiểu, bản thân cô phải cố gắng thêm nhường nào. - Cô chủ này, dạo này cô thấy cậu chủ có gì lạ không? - Dạ? - À không... không có gì. Tôi đi xuống nhé, cô nghỉ ngơi đi. ------ Dì Loan vốn là bạn lúc nhỏ của mẹ cô, có đến nhà cô chơi mấy lần. Khi về làm dâu ở đây, gặp lại dì, cô cũng vui hơn chút. Ông trời xem như chưa tuyệt tình với cô.