-"Chanyeol à,con có dậy ngay không hay đợi mẹ lên"-Mẹ cậu nói vọng lên -"5 phút thôi mẹ.Con sẽ dậy,nhưng là 5 phút sau..."-Tiếng nói cậu ngày càng nhỏ dần *Một tiếng sau* -"Chanyeol à,con có dậy ngay không? Ở đây là Việt Nam chứ không phải là Hàn Quốc" -zzzzzzzzz -"Nếu sau 3 tiếng đếm mà con không dậy thì con có thể về lại Hàn Quốc nha con trai"-Bà cười nham hiểm -"A....zi,mẹ muốn con trai mẹ đi thật ư.Con mới về Việt Nam mà."-Cậu gãi đầu nhăn mặt -"Dậy nhanh đi.Không cằn nhằn.Việt Nam không giống như Hàn Quốc đâu.Nhanh đi còn đi với mẹ đến nơi này"-Bà lạnh lùng quay bước đi.Đứng trước cửa phòng của chanyeol mà bà lo lắng Phải chăng đây là sự thiếu sót khi mà cho tiểu bảo bối của bà sang Hàn Quốc khi còn quá nhỏ.Để giờ đây,khi mà cậu mới chỉ có 8 tuổi mà dường như là một cậu trai 20 tuổi.Còn đâu là tuổi thơ của trẻ con.Ôi trời ạ! -"Con trai à,xong chưa vậy con." -"Con xong rồi,mà hôm nay mẹ dẫn chanyeol đi đâu vậy." -"Một nơi con sẽ thích" Chiếc siêu xe màu trắng nhanh chóng đưa hai mẹ con cậu đến một nơi ngoài vùng ngoại ô.Đã lâu rồi cậu không được hưởng không khí trong lành như thế này.Nhìn hai bên đường là hàng tre xanh ngát lại còn có những cánh đồng lúa vàng bát ngát đậm chất Việt Nam -"Sao con thích không,chanyeol" -"Thích lắm" -"Vậy con có muốn sống ở đây không." *lắc đầu* -"Dù sao ở thành thị vẫn tốt hơn nông thôn" *Tại một nơi khác* -Mày dọn nhà lẹ lên.Khách của tao sắp đến rồi.Đầu óc thì ng* si chỉ giỏi cái ăn.Còn làm ăn thì chả được con m* gì cả.Mày liệu hồn tao đấy-Một người phụ nữ ăn mặc không mấy kín đáo vừa ngồi sơn móng tay vừa la con bé nhem nhuống kia. -Á.Máy muốn giết tao à.Mày chết đi,chết mà cho mẹ con mày đoàn tụ với nhau.Mẹ mày chết để lại cho chúng tao của nợ vô tích sự này đây.Chết cho khuất mắt tao-Từng chữ là một cái tát vào mặt,cái đấm vài lưng. Cô gái đáng thương kia là Thanh Nhi,luôn được gọi là Nấm.Lúc trước nhỏ có một gia đình hạnh phúc lắm.Nhỏ luôn được sự yêu thương của mẹ.Còn bố ư?Nhỏ chưa từng được nhìn thấy bố.Nghe mẹ kể mỗi khi ngủ.Nhỏ cũng hình dung bố nhỏ là một người tuyệt nhất trên đời.Nhưng hạnh phúc của mẹ dành cho nhỏ không bao lâu khi mà cơn bệnh lao phổi đã mang mẹ đi xa nhỏ và giờ đây nhỏ phải sống chẳng khác gì địa ngục với hai người dì của mình.Nhưng vì luôn lạc quan nên nhỏ vẫn vui cười dù bị đánh đập mỗi ngày. Két...tttttt Chiếc siêu xe trắng dừng lại trước một căn nhà rộng lớn.Mẹ cậu bước vào thì...ôi trời.Hai người lớn ngồi nhàn hạ trong khi đứa trẻ ốm yếu mặt xanh xao phải dọn dẹp cả căn nhà -"Hụhụ...tôi có thể vào nhà không"-Mẹ cậu lên tiếng -A! thì ra là chị Tiên đây.Lâu rồi em mới thấy chị đến thăm nhà em từ khi chị em qua đời -Nhà cô?Đây là nhà bạn tôi và hai cô là người ở để chăm sóc con của Nguyệt.Nhưng cái cô đang làm cái quái gì vậy -Chị ơi,con trẻ phải được vận động.Không thôi nó lại ù lì ra đấy.Tụi em cho nó vận động thế còn gì -Nhưng bé còn nhỏ,sau có thể làm việc như thế được.Tôi không chấp nhận.Mau cho tôi gặp con bé -Được thôi,Nấm à,lên đây tao í nhầm dì biểu Dưới bếp một cô bé đen nhẻm chạy lăn tăn lên -"Dạ dì kêu con" -Đây...đây là con của Nguyệt ư-Quay lại nhìn hai người phụ nữ diêm dúa ấy-Các người làm gì với con bé vậy.Sau nó như thế này -Thì chỉ lở tay đánh nó mấy phát thôi.Làm gì ghê vậy -Không thể như thế được,tôi sẽ đem bé Nấm đi. -Nè con mụ kia,tao nhịn mày nãy giờ rồi nha.Không phải tao nể chị tao đang ở đây thì còn lâu tao nhịn mày.Giờ đòi đem con Nấm đi ư.Mày lấy tư cách gì.Mà thôi cho mày con ngu đần đó cũng được.Nhưng... -Được rồi,coi như đây là công sức mấy người chăm lo cho Nấm trong thời gian.Nấm à mình đi con-Bà nhìn Nấm với ánh mắt hiền dịu.Trong bà luôn có hình ảnh của mẹ.Cô chạy lại ôm bà -"Mẹ" Tiếng "Mẹ" sao mà da diết quá.Từ đây bà sẽ thay người mẹ quá cố của nhỏ sẽ mang cho nhỏ nhiều điều tốt đẹp Dắt Nấm ra khỏi căn nhà đó và lên chiếc siêu xe ấy -"Ai đây mẹ" -"Đây là con gái của bạn quá cố của mẹ.Em ấy nhỏ hơn con vài tháng nên con có thể gọi bằng em.Và em ấy sẽ là thành viên mới của gia đình ta"