Vị Hôn Thê Của Thần Chết
Chương 38
CHAP 37: BÃI BIỂN – NƠI MẶT TRỜI KỀ BÊN VÌ SAO
“Chúng ta sẽ đốt lửa nướng cá ở đây nhé!!!” anh Minh đứng giữa bãi cát bờ biển cách biệt thự chúng tôi ở không xa, rồi nói
“Oh yeah!!!” nhỏ Huyền phấn khích ra mặt, nhảy như con choi choi, hào hứng
“Anh đi kiếm củi và cây đây, mấy đứa gom cá vào một cái xô để tí còn chuẩn bị nướng” nói rồi anh Minh lững thững đi tìm củi, anh ấy đi về hướng bụi dừa…
Nhỏ Huyền và tôi lấy mấy cái xô lại, rồi đổ số cá vừa mới câu được hồi chiều vào cùng một xô, phải công nhận nhiều thật đấy, to có, nhỏ có, trung cũng có, còn sống có, chết rồi cũng có. Wow, ăn xong chắc nguyên đời tôi không ăn cá nữa quá!!!
Bỏ mặc tôi và nhỏ Huyền đang bận rộn, tên Chun ung dung đi về phía bãi dừa, có vẻ hắn ta đang định về nhà thì phải, hứ, về “lỗ” ráng chịu, đồ ngốc, cá nướng ngon mà không thèm, số cá anh câu tôi sẽ không thèm ăn đâu (không ăn thì ăn gì trời!!! ~.~)
“Ơ! Sao anh Chun bỏ đi thế? Bộ anh ấy không thích ăn cá à? Số cá ở đây toàn là của anh ấy câu thôi!” nhỏ Huyền thấy tên Chun đã đi khuất, liền quay lại “tiếc rẻ” hỏi tôi
“Chắc bị ngu nên vậy!” tôi trả lời
“Như này!” nhỏ ta đánh tay tôi cái bốp, phụng phịu. Phì, con gái gì mà cứ bám người ta như đỉa thế không biết, tôi mà là tên Chun chắc bốc hỏa, tỏa khói, lên cơn thịnh nộ với nhỏ từ lâu rồi, phải công nhận anh ta cũng kiên nhẫn với con nhỏ này thật, bạn thân của nhỏ như tôi mà còn chịu không được nữa mà!!! Nhỏ mà cưa đổ được tên Chun chắc mai là tận thế quá!!!
“Hai đứa, lại bưng đống củi kia lại phụ anh, ơ, mà Chun đâu rồi?” anh Minh tay ôm đống củi đang tiến lại phía chúng tôi, miệng hỏi lớn
“Anh ấy chắc đi về rồi!” nhỏ Huyền chếu cháo
“Chúng ta đốt hết số củi này hả anh? Nướng cá à???” tôi hỏi
“Ờ!” anh Minh trả lời
“Wow, vậy chắc lửa sẽ lớn lắm, ngồi bãi biển, đốt lửa lớn nướng cá thì tuyệt không gì bằng, lãng mạn quá đi mất, nhưng…tiếc là anh Chun về rồi!” nhỏ Huyền hưng phấn một hồi thì nét mặt lại xụ xuống, phụng phịu nhìn anh Minh ra vẻ cầu cứu. Khoan, nướng cá, đốt lửa, lửa lớn…lửa…phải rồi ha, suýt nữa thì lớn chuyện rồi còn đâu, tên Chun mà thấy lửa thì sẽ hiện nguyên hình à coi, thảm nào hắn ta bỏ về!!! Phải đi xem hắn ra sao mới được?
“Để anh vào nhà coi sao!”
“Thôi được rồi, để em đi cho ạ! Dù sao cũn là anh họ, để em đi xem anh ấy, anh với Huyền ở đây nhóm lửa trước đi!!!” tôi dơ tay cản vai anh Minh rồi nói
“Ừ, vậy cũng được!”
“Tuệ Như nhớ gọi anh Chun ra bằng được đấy nhé!!!” tôi chạy được một quãng xa thì nghe tiếng nhỏ Huyền vọng lại từ đằng sau, để ý lại mới nhớ, hình như nét mặt anh Minh lúc ấy lạ lạ, không hiểu nổi… Mà không biết tên Chun đang làm gì nhỉ??? Hình ảnh tên Chun lúc hiện nguyên hình bắt đầu ùa về trong tâm hồn tôi, cái vai tôi giờ đã lành, nhưng kỉ niệm về nó chắc không bao giờ tôi quên được đâu, đêm hôm đó tôi đã khóc vì nhớ ba mẹ, tên Chun luôn ở bên cạnh chăm sóc, sát trùng vết thương cho tôi, nghĩ lại mới thấy hắn ta cũng tốt với tôi quá đấy chứ!!! Đâu có tới nỗi tệ. Hìhì… - tôi mỉm cười vui vẻ, có được gọi là hạnh phúc không ta???..., tiếp tục chạy về phía khu biệt thự, trong đầu chỉ nghĩ đến tên Chun…
Tôi chạy vào trong nhà, cửa không khóa, phòng khách, nhà bếp đều không thấy tên Chun, chắc hắn đang ở trên phòng, tôi phóng lên lầu hai, gõ cửa, lần này cũng vậy, cửa không khóa, tên này muốn dụ ai vào phòng mà cứ để cho cửa khép hờ thế này hả? Đúng là đồ hư thân mất nết!!! Tôi vào thì thấy tên Chun nằm dài trên giường, đôi mắt nhắm lại, mấy lọn tóc bị thổi bay vì gió lùa vào từ ngoài cửa sổ. Hắn ta gác hai tay sau gáy, hai chân bắt cheo vào nhau, khuôn mặt hắn lúc này trong hiền hơn, dịu dàng hơn…Tôi mải lo ngắm nhìn hắn ta mà cũng không biết mình đã đến gần hắn từ khi nào…rồi lại bắt đầu…thình thịch…
“Lại xâm nhập phòng bất hợp pháp” một giọng nói trầm trầm từ chàng trai đang nhắm mắt, cả người toát ra mùi hương kẹo ngọt ngào
“Tôi…tôi vào để xem anh thế nào thôi! Anh sợ lửa nên không ở dưới đó cùng nướng cá với mọi người, đúng chứ?” tôi ngồi lên chỗ mép giường kế bên cái “xác” đang nằm sải lai. Tên Chun ngồi dậy…
“Biết rồi còn hỏi!”
“Thế anh không định ăn tối à?”
“…”
“Muốn ăn không, đợi nướng cá xong tôi mang lên cho anh một con!” (keo dễ sợ, người ta câu được quá trời mà cho ăn được mỗi một con)
“…” tên Chun chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục ngả người xuống và nhắm mắt…chắc hắn ta đồng ý rồi! Tôi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, chạy xuống chỗ anh Minh và nhỏ Huyền nướng cá cùng họ để tí còn mang lên “hầu” ngài Thái tử đáng “kính”. Haizz, không biết mình biến thành ôsin của hắn ta từ khi nào nữa, hứ, mà sao mình ngu quá ta, hắn chưa tha lỗi ình mà tại sao phải đối xử tốt với hắn chứ!?! Thôi kệ, mình tốt trước giờ rồi (tg: sax, phun nước!!!) tốt thêm lần này nữa coi như tích đức, hahahaha, Tuệ Như thật từ bi, đâu có như cái tên bủn xỉn, ích kỉ kia, háháhá!!!
“Chun đâu rồi Như?” nhỏ Huyền thấy tôi “tay trắng” trở ra bèn hỏi
“Ở trên lầu, anh ấy mệt rồi, chúng mình cứ ăn đi, tí để mình mang lên cho anh ta một con!” tôi ngồi bẹp xuống bãi cát, xung quanh đống lửa đã được bọn họ nhen lên sẵn. Anh Minh không nói gì, chỉ xiên mấy con cá vào que to rồi chuẩn bị đem “xử lí”. Khỏi phải nói thì cũng biết sắc mặt nhỏ Huyền ra sao rồi, tội ghê không? Ba người chúng tôi ngồi quanh đống lửa, ánh lửa càng ngày càng cháy to, sóng vỗ nhẹ vào bờ tạo nên những âm thanh rào rào phá tan không gian tĩnh mịch, tiếng lửa bập bùng, tiếng sóng rì rào, bụi dừa xào xạc, ngoài những tiếng động đó ra chỉ có sự yên lặng đến đáng sợ của anh Minh, y như hồi đó, anh Minh lúc này làm tôi xa cách vô cùng, nhỏ Huyền thì phụng phịu chẳng nói gì, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía khu biệt thự một cách tiếc nuối, tôi thì cũng chỉ đành im lặng thôi, có ai nói chuyện đâu. Anh Minh đặt một xiên cá lên hai cành cây chắn ngang đống lửa rồi quay đều, nét mặt anh ấy lạnh thật, lạnh đến rùng mình. Sao không gian chán trường thế nhỉ, chẳng vui như hồi nãy tôi tưởng tượng…
“Sao im lặng thế hai nhóc?” anh Minh vừa nướng cá vừa hỏi. Trời ạ, câu này phải dành để hỏi anh ấy mới đúng chứ, chẳng phải là tự anh ấy làm không khí “kinh dị” lên hay sao??!!
“Hai à, anh nướng xong thì cho em thêm một con nữa nhá, em về nhà ăn với anh Chun cho vui, ở đây với hai người chán chết!” nhỏ Huyền bực dọc. Zời ạ, muốn gặp hắn thì cứ nói đại đi, lại còn bảo ngồi với chúng tôi chán, con nhỏ này đúng là vụng chèo khéo chống mà!!! Phải công nhận là cũng có chán thật, haizz, lát nữa nhỏ ta về nhà rồi thì chỉ còn mỗi tôi với anh Minh thôi, anh ấy mà cứ như vậy chắc tôi ngộp thở chết luôn mất, mà hồi nãy đã hứa với tên Chun là sẽ đem cá về cho hắn rồi, sao nhỏ Huyền lại dành với tôi chứ, thôi kệ, thích thì chiều, mệt, nghĩ tới hắn ta lúc nào mình cũng bị rối não và mệt kinh khủng, trong đầu cứ lộn tùng phèo hết lên thôi, mình mà thích hắn thật thì không xong đâu, bởi vậy tránh hắn được chừng nào hay chừng đó. Mới hồi nãy thôi mình cũng mém tim đập mạnh vì nét mặt dịu dàng của anh ta, mình mà còn thế nữa thì chắc bị cảm nắng mất thôi, suýt nữa thì không kiểm soát được bản thân…
“Xong rồi đấy, em mang lên cho Chun đi!” anh Minh đưa hai xiên cá cho nhỏ Huyền, mặt nhỏ hớn hở ra phết, ơ hay nhỉ, hồi nãy tôi đã bảo là lát nữa sẽ đích thân mang lên cho tên Chun cơ mà, sao lại dành cơ chứ, thiệt tình…!!! – tôi bắt đầu nóng mặt vì bực bội. Nhỏ Huyền chưa gì đã chạy hớt hải về phía khu biệt thự, hai tay cầm hai xiên cá, mặt phấn khởi như trẻ con nhận được quà!!! Haizz, không chịu nổi với nhỏ bạn này nữa rồi!!!
Bây giờ trên bãi biển chỉ còn mỗi tôi và anh Minh, không gian yên tĩnh…yên tĩnh…yên tĩnh…không ai nói với ai câu nào, anh Minh chỉ tập trung…nhìn con cá ~.~, tôi thì tập trung nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, chăm chú đến “rùng mình” của anh ấy!!! Sao con cá này lâu chín thế nhỉ? Nãy giờ rồi, bụng tôi bắt đầu sôi lên rồi đây!!!
“Cho em!” anh Minh chìa xâu cá trước mặt tôi, đúng ý tôi ghê, đang đói bụng, tôi đưa tay đón lấy “khẩu phần” của mình không quên gật nhẹ đầu cám ơn anh ấy. Cá nóng hổi, không quá chín đến độ khét đen nhưng cũng đủ để biết đây là món cá nướng, thịt cá rất ngọt, chắc vì là quà tặng của thiên nhiên thật sự nên thế, tôi ham ăn quá suýt nữa thì bỏng lưỡi, mà công nhận rất ngon, nóng nóng, thơm phức, bùi, béo, đủ thứ hương vị, bụng tôi lại đang đói nên thấy nó ngon vô cùng kể. Anh Minh cũng đã nướng xong con cá của mình, anh ấy đang ngồi “gặm” giống tôi. Haizz, không gian thật đáng sợ, tôi không dám nhìn mặt anh ấy nữa, phóng tầm mắt xa xăm, tôi nhìn biển, biển đêm tuy huyền bí nhưng quyến rũ lạ kì, đẹp lắm, những đợt sóng lăn tăn tung bọt trắng xóa…!!! Ánh lửa vàng cam ấm áp, đốt hết không gian lạnh lẽo giữa tôi và anh Minh, nhưng đáng tiếc, nó vẫn “lạnh” y nguyên. Ở bên anh ấy tuy có ấm áp thật nhưng niểm vui có lẽ chưa đủ, khác hẳn với tên Chun, hắn ta lúc nào cũng làm tôi tức điên, có khi cười quằn quại cũng không chừng. Hì hì!!! Nói mới nhớ nha, sao mình cứ nghĩ tới anh ta hoài vậy, í, nhưng giờ này không biết anh ta và nhỏ Huyền làm gì ta? Tên Chun thì ở trên phòng, một nam một nữ ở chung trong một phòng thì làm gì!!!???!!! Oái oái, không được nghĩ bậy, tên Chun có tồi đến đâu đi nữa thì tôi vẫn chắc chắn hắn không đê tiện thế đâu, còn nhỏ Huyền trong sáng lắm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra, Tuệ Như ơi, mày phải bình tĩnh, không được vu khống cho người trong sạch. Hichic, nhưng lỡ có chuyện gì thật thì sao ta??? Huhuhuhuhu, tôi lại bị nhức não vì hắn rồi, huhuhuhuhuhu!!! Chắc chắn sẽ không sao đâu, bình tĩnh Như ơi, tên đáng chết đó mà dám làm gì Huyền thân yêu của mình thì mình thề sẽ băm vằm hắn ta ra thành n mảnh…!!! (bắt đầu tưởng tượng bậy bạ rồi đây! ~.~ Thiệt tình, đầu óc đen tối!!!)
“Không gian căng thẳng quá nhỉ?” người không biết nói nãy giờ im re đã bắt đầu lên tiếng
“…” hichic, lỡ có chuyện gì rồi sao ta? Lỡ tên Chun nổi khùng lên rồi sao, lỡ hai bọn họ cãi nhau rồi phát sinh ẩu đỏa, tệ hơn nữa là quăng nhau xuống lầu rồi sao???!!! Thôi thôi không được nghĩ như vậy!!! Hax, mà không biết tên khùng kia có để lộ thân phận không nữa, lỡ đang ngủ mà nói mớ: ta là Thần chết ăn chay thì chỉ có nước tiêu đời…!!!
“Như!!! Em có nghe anh nói không đấy!!”
“Dạ,… dạ có, em đang nghe!!! Hìhì” tôi hoàng hồn, “lôi” hồn vía từ căn biệt thự trở lại bãi biển
“Không hiểu sao ngồi cạnh em anh bí từ thế này! Chẳng nói được gì?”
“Sao cơ???” tôi ngơ ngác trước câu nói “điêu đứng hồn phách” vừa rồi của anh Minh. Đừng nói là anh ấy căng thẳng khi ngồi cạnh người đẹp đấy nhé!!! (tg: nhắc nhở Như này, ăn cá xong nhớ uống thuốc đúng giờ nhá!!!)
“Đấy đấy, lại không biết nói gì nữa rồi!!! Haizz, chán thật, thôi em bắt chuyện đi để anh tiếp chuyện vậy” anh Minh thở dài ngao ngán
“Em cũng chẳng biết nói gì với anh luôn! Hìhì, đừng nói là ngồi kế em nên anh căng thẳng đến bấn loạn thần kinh luôn đấy nhé!” theo như “11111” yêu cầu tôi đã bắt chuyện
“Sao? Phì! Nếu anh nói đúng vậy chắc em sẽ ngất mất! Hahahahahahahaha”
“Hahahahahahahaha…!!! Trông anh ban tối đẹp hơn buổi sáng nhiều!”
“Gì chứ? Đẹp mà cũng chia giờ nữa hả? Em thật khùng!”
“Anh này, sao nói em khùng (khùng thật)? Í…con bạch tuộc kìa!!!” tôi la toáng lên khi nhìn thấy con vật tám tua luồn từ đợt sóng vừa rồi ra bãi cát
“Đâu đâu? A…bắt nó đi!!! Nhanh nhanh!” theo hiệu lệnh của anh Minh, tôi đứng đổng dậy, chạy vồ lấy con bạch tuộc, con này nhỏ xíu à, không to lắm nhưng nó trơn tuồn tuột, nhanh nữa, anh Minh cũng “nhào” vô phụ tôi công kích nó, “may phước” có con bạch tuộc mà suýt nữa tôi “hôn chào biển mẹ” thân yêu mấy lần!!!
“Oái…nó sang bên anh kìa!!!”
“Đâu đâu!!! Ê, nó lại trườn qua kia rồi kìa!!!” tôi nhìn theo hướng tay anh Minh thấy “con nhỏ” đang lê lết sang hướng bãi biển. Không cho “hung thủ” chạy thoát, tôi và anh Minh đuổi theo, hai tay tôi nắm được cái đầu nó rồi, hahahaha, anh Minh thì vồ được cái tua!!! Thế là xong đời mày rồi nhé con, mày sẽ được “nướng” ngon lành luôn, hahahahaha
“Wow, con này nhỏ xíu mà chạy nhanh dữ!” anh Minh thở phù một cái rồi nhìn lăm lăm con bạch tuộc “tự kỉ” với nó. Công nhận là chạy nhanh thật, trần thân lắm tôi và anh Minh mới bắt được nó cơ mà, khoan, khoan đã, tình cảnh bây giờ…tôi nắm đầu con bạch tuộc, anh Minh nắm tua, một tay anh Minh chồng lên tay tôi, nắm chắc…
…yên lặng…
…yên lặng…
Tôi hết đưa mắt nhình anh Minh rồi lại nhìn xuống hai bàn tay đang đặt lên nhau của tôi và anh ấy, con bạch tuộc đứng giữa chịu trận nãy giờ vì ánh mắt khó xử của tôi. Dường như cũng hiểu ra được vấn đề, anh Minh hình như hơi ngượng ngùng…
“Nếu buông tay…nó…nó sẽ tuột mất!” anh Minh nói gượng gạo, hình như mặt đang đổi màu!!!...
“Nhưng nếu không buông tay…chúng ta sẽ thế…thế này mãi à?” tôi cũng lắp bắp không kém, tình huống đang hồi khó xử…anh Minh nét mặt ngượng ngùng, hết nhìn tôi và bàn tay thì lại nhìn ra bãi biển cho đỡ căng thẳng (tg: mặt anh Minh lúc ngượng trông đáng yêu như con nít í). Tôi cũng thế, không biết xoay sở thế nào đây, không thể buông tay, cũng không thể cứ thế này mãi được, ngại quáaaaa!!! Đồ bạch tuộc đáng chết!!! (đáng yêu!!!)
CHAP 37 (tt)
“Em,…bỏ tay từ từ ra, để anh giữ nó!!!” anh Minh gượng gạo nhìn tôi rồi nói. Tôi cũng cuống quýt không kém gì, chỉ mong thoát khỏi tình cảnh này càng nhanh càng tốt, hichic, tim mình đang đập loạn xạ lên đây này, toàn thân bất động, muốn nhấc tay ra cũng khó, nhưng cũng không thể thế này mãi được. Tôi đành nghe theo lời anh Minh, cố gắng rút tay ra từ từ để anh Minh vồ kịp con bạch tuộc, anh Minh dường như đang nới lỏng bàn tay để tôi “thoát” ra…phù, may quá, tôi rút tay ra kịp thì anh Minh cũng vồ lấy nó, nãy giờ “con nhỏ” bị bóp nghẹt quá nên cũng chắc suýt tắt thở rồi, chẳng còn sức lực nào để vẫy vùng hay có ý đồ “đào tẩu”. Anh Minh và tôi nhìn nhau ngượng ngùng chẳng biết nói gì! Anh ấy mang con bạch tuộc ra chỗ nướng cá, lấy cây đập cho chết (hơi dã man) rồi xiên nó vào que cho lên “lò” luôn thể. Tay tôi dính đầy mấy thứ nhầy nhụa, lại còn tanh rùm, hôi chết đi được, chắc tay anh Minh cũng không kém gì tôi đâu
“Anh…anh với em ra biển rửa tay chứ???” tôi hỏi nhỏ, vẫn còn ngượng chuyện lúc nãy nên tôi chẳng thể nào tự nhiên cho được, nếu không có anh Minh “giải quyết” thì chắc giờ này tôi vẫn còn đứng yên như tượng vì bị “đông cứng”. Hiểu ý tôi nhưng anh ấy không nói gì, đứng dậy rồi ra bờ biển nhúng tay xuống nước cho hết chất dơ, tôi cũng thế. Ôi ngượng quá đi mất, sao lại xấu hổ thế này, hồi nãy mình bất động, chẳng phản kháng gì cả, trời ơi xấu hổ quá đi!!! Anh ấy mà hiểu nhầm thì chỉ có nước độn thổ luôn thôi!!!
“Em ngượng à?” anh Minh hỏi một câu trúng tim đen tôi luôn, nhưng anh ấy hình như cũng đâu có hơn gì!!!
“Đâu…đâu có!!! Chuyện bất đắc dĩ thôi mà, có gì đâu mà phải ngượng!!! Hihihi” tôi chối tội thẳng thừng
“Không biết bạch tuộc nướng có ngon không ha? Anh chứ ăn món đó bao giờ!” đánh trống lãng hay thật, nhưng may mà anh ấy nói sang vấn đề khác chứ không tôi lại bị thêm một phen điêu đứng vì tay bàn tay tôi chạm hờ vào bàn tay anh ấy khi đang kì cọ rửa, may mà giật lại kịp!!!
“Em cũng vậy, hềhề!!!”
Chúng tôi rửa tay xong thì về lại chỗ nướng cá, con bạch tuộc đang teo lại từ từ, chắc cũng sắp chín rồi. Chắc anh Minh không để bụng chuyện hồi nãy đâu, anh ấy tốt tính lắm, với lại anh ấy cũng đâu có gì với tôi nên để tâm mấy chuyện cỏn con này làm gì, thôi kệ, chỉ là tình huống bất đắc dĩ thôi mà, không nên quan tâm
“Không biết bọn họ làm gì trong nhà mà lâu thế nhỉ? Thôi mặc kệ, chúng ta chén hết chỗ này nhé!!!” anh Minh đưa ra một lời “phán quyết” rất ư là hùng hồn, chén hết sao? Cả đống này à? Một xô cá, một con bạch tuộc? Trời ơi, ăn xong chắc tôi thành “người đẹp bội thực trên bãi biển” luôn quá!!!
“Anh nói thiệt hay giỡn chơi vậy? Làm sao tụi mình ăn hết chứ, hay gọi Huyền ra ăn phụ đi!!!” tôi đề xuất ý kiến
“Con nhỏ mà ở cạnh tên Chun thì có chết cũng không buông tha đâu, em còn không hiểu nó nữa sao? Với lại số cá này câu từ chiều rồi, không ươm ướp gì, bị ươn thì uổng lắm!” anh Minh cười cười nói nói, khiến tôi xiu lòng luôn
“Mà nói mới nhớ, bọn họ ở trong nhà lâu quá trời à!” tôi bực dọc, mặt nhăn nhó lại. Mà bực thật chứ, chẳng có tinh thần tập thể gì cả, một nam một nữ trong một nhà để lại một nam một nữ trên bãi biển với số cả khổng lồ, đúng là ác mà, bọn họ mà dám xảy ra chuyện gì thì chắc không xong với quá!!! Ơ, nhưng mắc gì phải tức giận, mặc xác bọn họ chứ, muốn chém nhau giết nhau thì tùy, mặc kệ! Hứ!!!
“Em đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ không xảy ra chuyện gì đâu!” như đoán được ý nghĩ của tôi, anh Minh tiếp lời động viên. Haizz, thôi đành nghe lời anh Minh vậy, ăn hết thôi, nếu một người ăn thì quá khổ chứ hai người thì chắc không thành vấn đề đâu
“Vừa ăn anh sẽ vừa kể chuyện cho em nghe, chịu chứ?” anh Minh dịu dàng nhìn tôi hỏi, ánh mắt ấm áp tóe lên một điều gì đó thoáng lạnh nhưng ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu, anh Minh là vậy, lúc nào cũng làm tôi bối rối, lúc nóng lúc lạnh chẳng biết đâu mà lần. Anh Minh xé con bạch tuộc con ra thành từng miếng, đưa cho tôi cái tua, xem ra con vật đáng thương này hôm nay sẽ làm đồ nhấm rồi đây, hehehehe!!!
“Chuyện gì mới được chứ? Mà anh cứ kể đi, em nghe” tôi “phập” một miếng bạch tuộc nóng hổi, dai dai mềm mềm vì được nướng chín tới, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói
“Có một anh chàng kia tính tình vốn dĩ rất lạnh lùng, vô cảm. Có một cô nàng kia tính tình lại hài hòa, dễ thương. Cô nàng này rất thích anh chàng nhưng vì anh chàng quá lạnh lùng nên không dám bày tỏ lời yêu thương, thế là một ngày, anh chàng biết được tình cảm của cô gái thì rất vui mừng bởi vốn dĩ anh chàng đã thầm thích cô từ rất lâu, nhưng vì cái lạnh lẽo trong con người anh ta không cho phép anh ta thể hiện tình cảm. Và rồi anh ta đã quyết định thay đổi bản thân vì cô này, không lạnh lùng nhưng vô cùng ấm áp, không vô cảm mà lại rất đỗi dễ gần, tuy vẫn chưa hoàn thiện được tất cả để trở thành một chàng trai như trong kế hoạch, nhưng anh ấy lúc nào cũng cố gắng để có thể làm rung động trái tim cô gái và nhanh chân giữ chặt trái tim ấy!” anh Minh đưa đôi mắt nhìn biển một tia ấm áp đến hút hồn rồi ôn tồn kể. Mà sao nghe câu chuyện này quen quen, hao hao như mình và anh ấy vậy, hồi đó mình cũng rất thích anh ấy nhưng vì anh ấy quá khó gần nên mình không dám bày tỏ, đoạn đầu thì giống thật, nhưng đoạn sau thì…!!!
“Rồi sao nữa anh?” tôi tò mò
“Chàng trai đã dần hoàn thiện hơn, còn cô gái thì ngốc lắm, ngốc đến nỗi không nhận ra được điều ấy mặc dù cho chàng đã nhiều lần thể hiện khéo léo. Chàng trai rất sợ cô gái không còn thích mình nữa nên đang cố gắng tăng tốc hơn để khi bản thân đã trở thành một hoàng tử ấm áp thì sẽ tỏ tình với cô gái!”
“Rồi cô gái đó còn thích không anh?” tôi bắt đầu cảm thấy bối rối rồi đây, có khi nào…??? Không, không đâu, làm gì có chuyện đó xảy ra chứ, không có đâu, không được ảo tưởng, mắc công lại thất vọng, mình tuyệt đối không rung động trước anh Minh nữa đâu, một lần là quá đủ, mình đã rất khó khăn để quên đi người con trai này nên sẽ không dính vào nữa, mệt mỏi lắm, không được rung động lần hai, không được bối rối trước anh ấy nữa, phải giữ vững lập trường!!!
“Chắc là vẫn còn, mong là thế? Có vậy thì mới không uổng công anh chàng cực khổ “tu luyện” chứ?” anh Minh cười đùa. Sao chứ? Đừng nói là anh ấy đang ám chỉ mình đấy nhé? Tuy mình là con gái nhưng không phải thuộc dạng con gái ngốc nghếch đâu, mình thoáng hiểu được gì trong ánh mắt anh ấy, nhưng thật sự đây phải là sự thật không? Chàng trai cô gái mà anh ấy đang nó đừng nói là ám chỉ mình và anh ấy đấy nhé! Sao nghe giống vậy nè? Thay đổi sao? Còn thích hay không sao? Sax…
“Khụ…khụ…khụ…” tôi nghĩ đến đây thì sặc luôn
“Không sao chứ?” anh Minh hoảng hốt hỏi tôi
“Không…khụ…em không sao…bị sặc bạch tuộc đó mà! Khụ…khụ…” tôi đưa ra một lí do củ chuối, nhưng chưa chắc là củ chuối đâu, tôi sặc thật mà!!! Choáng quá nên thế! Không đâu, chắc hẳn là không phải, tại mình nhạy cảm quá thôi, mình vốn rất nhạy cảm trong chuyện tình yêu mà, đúng đúng, chỉ là ảo tưởng thôi, fiction, thế thôi, không phải thật đâu, vả lại anh ấy làm sao biết được tình cảm của mình chứ? Đây chắc lại là một câu chuyện anh Minh đọc được ở mấy blog trên mạng chứ gì?!? Phải rồi, không được lầm tưởng…
“Sao chứ? Hahahahaha…lần đầu tiên anh nghe được chuyện sặc bạch tuộc đấy, chuyện này mày đồn ra chắc thành giai thoại tiếu lâm luôn cũng không chừng!!! Hahahaha!!!” thấy anh Minh cười quằn quại tôi cũng bớt căng thẳng được một tí, chứ như hồi nãy, anh ấy nghiêm túc lạ kì, lại còn kể câu chuyện làm tôi điêu đứng thì quả thật đáng sợ đấy!!! May mà…
“Hahahahahahaha…anh nói đúng!!! Hahahahaha!!!...” tôi cũng hùa theo cười giả lả, cho nhẹ lòng
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
17 chương
46 chương