Diệp Băng đứng
trước tòa nhà lớn, lẳng lặng nhìn lên tầng cao chót vót. Quả thật anh rất biết
chọn vị trí, kẻ cao chọn nơi cao. Kẻ vốn bị coi là thấp hèn, thậm chí còn không
bằng thứ rác rưởi như cô cũng có gan bén mảng đến đây sao?
Không đúng!
Đó là cô của
trước đây. Cô bay giờ là thiên kim tiểu thư giàu có, còn ai có thể gọi cô là
thứ rác rưởi được cơ chứ?
Cô kiêu ngạo đưa
từng bước chân vào phòng tiếp tân. Bên trong, nhân viên đã trờ sẵn, đồng lượt
cúi chào vị tiểu thư đẹp đẽ trước mặt.
Bây giờ cô chính
là công chúa, là báu vật của Hàn gia.
Bây giờ, cô cũng
chính thức được nuôi nấng như một tấm bùa hộ mệnh linh nhiệm.
“Tiểu thư, tổng
giám đốc đang đợi cô!” Quản lý Giang vẫn là người đầu tiên dám lên tiếng. Mà
dường như bản thân ông ta cũng chẳng quan tâm đến người đang đướng trước mặt
mình là ai, thứ duy nhất ông ta nghĩ tới là công việc. Đưa vị tiểu thư cao quý
này lên chỗ tổng giám đốc là coi như kết thức phần công việc của ông ta. “Để
tôi đưa cô lên.”
Diệp Băng chết
sững người. Thái độ này, thật là vô cùng xa cách. Cô vẫn còn có chút không tin.
Trước đây, khi
cô mới nhận được công việc ở công ti này, chính nơi này đây, ông ta đã rất
nhiệt tình chỉ bảo cho cô. Đáng lẽ khi cô ở vị trí này… phải rồi, cô đang ở vị
trí này, ông ta sao dám.
“Được! Ông dẫn
đường đi!”
Cô đang rất thỏa
mãn, thậm chí vô cùng thỏa mãn ở đằng khác nhưng trong thâm tâm dường như có
cảm giác vô cùng khó chịu. Cô đang rất hạnh phúc, vậy cảm giác khó chịu này ở
đâu ra?
“Tiểu thư, mời
cô vào!” Quản lý Giang bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Diệp
Băng.
Cô không nói gì.
Cố gắng nặn ra bộ dạng kiêu ngạo hết sức có thể. Cô muốn anh ta phải biết mình
chẳng là cái thá gì mà có quyền chế nhạo cô.
Nhưng có vẻ cô
càng kiêu ngạo, anh ta càng thấy thích thú hơn thì phải.
“Mèo con, đến
rồi hả?” Hàn Khải Thiên ngồi sau bàn làm việc, thong thả thưởng thức ly cà phê
còn ấm nóng.
“Sao? Anh gọi
tôi đến có chuyện gì?” Diệp Bằng cười khẩy, trong mắt có chút gì đấy bông đùa. “Gây
sự chú ý mới thỏa mãn được tính tự kiêu của anh ư?”
“Tôi đang nhớ
dáng vẻ ngoan ngoãn của em đây.” Anh ta không quan trọng về lòng tự trọng của
Diệp Băng, thong thả nói ra từng từ. Thường thì anh ta hay nói kiểu như ra lệnh
với người khác hơn là yêu cầu.“Thu ngay ánh mắt kiêu ngạo của em lại.”
“Có việc gì?”
Diệp Băng bắt đầu nổi cáu. Không gì có thể làm cô nổi giận dễ dàng hơn là ánh
mắt chế nhạo của anh ta.
“Không có gì,
tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu này thôi!”
“Anh hơi rảnh
quá rồi đấy!” Diệp Băng hậm hực đứng lên và mang kèm theo một cục tức to đùng.
“Ngồi đi! Làm
việc song, chúng ta đi ăn cơm!”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
21 chương
9 chương
62 chương
108 chương
46 chương
101 chương