Vị Hôn Thê Của Thần Chết
Chương 37
CHAP 36: MẶT TRỜI, NGÔI SAO VÀ MẶT TRĂNG
“Rầm…lạch cạch lạch cạch!!!” tôi đập một cái ầm hộp kem cùng dĩa trái cây “sạch bách” xuống bàn ăn nhà bếp, máu điên bắt đầu sôi sùng sục, hứ, uổng công mình chuẩn bị quà chuộc tội lại còn xuống nước năn nỉ anh ta, dám cự tuyệt hả??? Đúng là đồ ích kỉ, không có lòng từ bi nhân hậu gì cả, mình đã “cún con” hết mức có thể rồi chứ bộ, tưởng mình muốn vậy lắm sao???!!! Không tha thứ thì thôi, ai thèm, muốn thì cứ đi bêu xấu tôi thoải mái đi cho hả dạ anh, đồ thối thây, đồ tồiiiiiiiiiii…!!! – tôi quẳng hộp kem vào thùng rác, “phi” luôn đống muỗng, nĩa, dĩa vào máy rửa bát rồi ấm ức lên phòng đóng cửa lại trấn tĩnh tinh thần, tôi ườn èo trên giường, quằn quại, lăn bên này, lóc bên kia, làm đủ mọi cách để hết tức nhưng máu điên cứ nổi lên ngút ngàn thì biết làm thế nào chứ!!!??? Hax, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, mình mà còn nghĩ tới hắn thêm một phút giây nào nữa thì mình không phải Tuệ Như rồi, mà phải công nhận mình khùng thiệt nha, tại sao có thể ngắm nhìn đắm đuối một tên tồi tệ thế chứ???!!! Lại còn tim đập vì hắn ta nữa, mình mà thích hắn thì xong đời luôn cho coi, trước giờ mình rất nhạy cảm nên tốt nhất giữ khoảng cách đi, không biết hắn là Thần chết hay hồ li tinh nữa đây, từ nay không nhìn mặt hắn nữa, một tên tồi như vậy mà chẳng may làm mình rung động thì chỉ có nước tự vẫn còn hơn, bởi vậy người xưa có câu: thà chết vinh còn hơn sống nhục. Phải, mình mà còn tim đập vì hắn nữa thì mình là đứa con gái nhục nhất trên đời này!!! – Nghĩ tới đây tôi bắt đầu thấy nóng người, liền “nhào” vô nhà vệ sinh rửa mặt, thôi kệ đi, không tha thứ cũng được, không thèm quan tâm, tôi đã thể hiện nỗi niềm ăn năn hết mức có thể rồi, chấp nhận hay không thì tùy anh!!!
Suốt buổi trưa tôi nằm trên giường xem ti vi, khỏi phải nói cũng biết, mở các kênh giải trí tuổi trẻ lên thì cũng đủ biết sẽ nhìn thấy gì rồi – một khuôn mặt tôi không ưa nhất đời, lúc nào cũng xuất hiện lúc tôi điên tiết nhất, tôi chuyển kênh, xem…hoạt hình…!!! (~.~ bé tg giương cờ trắng đầu hàng với chị luôn). Bây giờ là 2giờ trưa, haizz, sao thời gian trôi chậm quá vậy ta!!!...- tôi thiếp đi lúc nào không hay, mãi cho tới khi…
“Cóc…cóc…Như ơi…đi chơi thôi!!!” một giọng nói lanh lảnh
“…Ư…ưm…” tôi trở mình, nheo mắt, rồi loạng choạng bước xuống giường tiến ra phía cửa, đẩy tay nắm
“Giờ mới dậy à? Đi chơi thôi nào, anh Minh đã thuê một du thuyền để tụi mình đi ra khơi câu cá rồi đó!!! Thích không? Chuẩn bị lẹ đi!!!” nhỏ Huyền đá lông nheo, dơ hai ngón tay thành hình chữ V, rồi đẩy vai tôi vào phòng. Du thuyền sao? Đi câu cá à??? Nghe cũng vui, thôi được… - tôi mở tủ lấy bộ quần áo rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh để nhỏ Huyền ngồi trên giường chờ. Sau khi tôi thay đồ xong, chúng tôi xuống phòng khách thì đã thấy anh Minh và tên Chun ở đó rồi, chúng tôi đi bộ ra phía bờ biển, vừa tới nơi đã thấy một chiếc du thuyền to đùng, có khi ngang ngửa titanic luôn cũng không chừng, con thuyền trắng mút, mới toanh, chúng tôi lần lượt bước lên khoang thuyền, chiếc thuyền bắt đầu khởi hành đưa chúng tôi ra xa, bây giờ đã là 4giờ chiều, gió biển thổi mạnh làm tóc tôi bay phất phới, quang cảnh tuyệt đẹp, bầy hải âu cứ chao liệng mãi trên bầu trời xanh, chúng tôi đã được chở ra xa dưới tay lái điệu nghệ và chuyên nghiệp của thuyền trưởng Dave – người của nhà họ Ngô. Cảnh biển đẹp vô cùng, càng ra xa thì nước biển dường như càng đổi màu và trở nên xanh trong thì phải, tôi đứng trên tầng hai của khoang thuyền, tay vịn lan can đón gió, từ chỗ tôi có thể nhìn thấy những ngọn núi trùng trùng điệp điệp bao quanh một mảng biển xanh trong, chúng tôi đã ra được xa, ở đây vắng teo, ngoài con thuyền này ra chắc có lẽ chỉ còn mỗi Hải Vương và bầy chim chập chờn thôi!!!
“Câu cá thôi!!!” một bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi, nói khẽ một giọng trầm ấm. Quay lại thì thấy anh Minh đang cười dịu dàng, tôi theo anh Minh xuống boong dưới thì thấy nhỏ Huyền và tên Chun vẫn tíu tít như mọi khi, đúng là…!!! Chậc chậc
. Chúng tôi mỗi người cầm một cần câu, kế bên có một cái xô để đựng cá, tôi ngồi kế bên anh Minh nên được anh ấy chỉ dẫn rất tận tình, thật ra tôi chẳng biết câu đâu, nên cứ gãi gãi đầu thôi! Anh Minh thấy vậy liền chồm qua chỗ tôi, vòng hai tay sau gáy tôi rồi quàng ra phía trước, chỉ tôi gốc độ cầm cần và cách câu!!! Anh ấy làm tôi hơi ngượng…!!! Sau một hồi được “sư phụ” chỉ dẫn tôi ngồi thinh lặng cầm cần câu, mắt ngắm biển, haizz, chán quá, sao nãy giờ chẳng thấy con cá nào vậy trời!!!???!!!
“Câu cá là phải kiên nhẫn đó!” dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh Minh ngồi kế bên nói, mắt anh ấy cũng lăm lăm nhìn cảnh biển phía trước, gió thổi làm mấy lọn tóc mái bay phập phồng, đôi mắt anh Minh hơi nheo lại vì hanh nắng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không còn vô cảm như trước kia nữa!!! Thật tuyệt, có thể ngồi cạnh anh ấy câu cá thế này thật tuyệt, một giấc mơ tuyệt vời mà trước đây tôi hằng ao ước bây giờ đã trở thành hiện thực…
“Sao em nhìn anh mãi thế!!!???!!!” anh Minh vẫn nhìn phía trước, nhưng câu hỏi lại hướng vào người con gái ngồi cạnh bên…- tôi chứ ai!!!
“Có đâu!!!” tôi không nhìn nữa, miệng chối
“Phì!!! Em mà cứ như vậy làm anh mắc cỡ đó!!!”
“Sao chứ? Trời ạ! Bó tay anh luôn! Hahahahahaha”
“Hahahahahaha!” chúng tôi nở nụ cười vui vẻ…
“Trời ơi, sao chẳng câu được con nào vậy nè?” giọng lanh lảnh pha chút khó chịu của nhỏ Huyền vang lên
“Hôhô!!! Một con!!!” tên tồi kế bên vui sướng ra mặt, nhấc bổng cần câu lên, một con cá cỡ vừa đang giẫy đành đạch được bỏ vào xô! Xem ra hắn ta cũng biết câu cá đấy chứ! Nhưng mà sao biết được ta? Kì thật, bộ ở chỗ hắn cũng có trò câu cá à???
“Hôhô, hai con!!!” lại thêm một con
“Wow, anh Chun câu cá giỏi quá à! Dạy Huyền đi, nha, nha!” nhỏ Huyền ngồi kế bên vỗ tay bôm bốp tán thưởng, miệng rối rít “van xin ân huệ” hạ cánh từ tên Chun
“Hôhô, ba con!!!” khoan đã, hình như, hắn dùng phép thuật thì phải, mỗi lần quăng cần xuống là con mắt hắn láu liên, cái lưỡi nho nhỏ lè ra, thoắt một cái là được thêm một “nạn nhân”, phải rồi, chắc chắn là dùng phép thuật đây mà, chứ cá ở đâu mà lắm thế!!!???!!! Đồ an gian, tức quá, đồ gian lận!!!
“Wow, anh cũng được một con rồi nè!” anh Minh nhấc cần lên, mặt hớn hở
“Bốp…bốp…bốp…hay quá!!!” tôi vỗ tay tán thưởng anh Minh hòng chọc tức tên Chun
“Anh Minh giỏi thật, tự câu bằng chính thực lực của mình luôn, hay quá!!!” tôi lại đốc thêm, thi thoảng liếc nhìn khuôn mặt tức điên của tên Chun, háhá, lộ tẩy rồi nhé, ở đây ai không biết anh chứ tôi thì rành lắm, đừng hòng mà qua mặt, con ruồi bay qua tui cũng biết được là đực hay cái nữa là, cưng còn non lắm cưng ơi, với con mắt nhìn đời mấy chục vạn năm của chị (mới 20 năm à bà chị, bộ tính luôn thời gian kiếp trước zới khi trong bụng má nữa hả??? Làm như thú lạ đầu thai không bằng!!! ~.~)
“Hôhô, bốn con rồi!!!” tên Chun lại gian lận, đưa mắt liếc tôi một cái đắc thắng
“Anh Chun giỏi quá à!!! Số cá anh Chun câu tí em sẽ ăn hết luôn” nhỏ Huyền cười híp mắt, sời, sến quá, mắc ói à!!! Đừng làm tôi say sóng đấy nhé, một người tung một người hứng, đúng là!!!
“Anh cũng câu được thêm một con nữa rồi!!!” zời ạ, sao cá ở đâu mà lắm thế không biết, anh Minh cũng được thêm một con mà sao tôi chẳng có con nào hết vậy nè!!!???!!!
“Oái oái, anh Chun ơi, cái cần của em nó giật giật” nhỏ Huyền la lên
“Kéo lên, mạnh tay vào, nhanh!!!” tên Chun hớt hải ra lệnh
“Oái…Uỳnh” một con cá chà bá to gấp hai lần cổ tay tôi “hạ cánh” dưới cái cần “sát thủ” của nhỏ Huyền!!! Cái gì mà kì cục vậy nè? Nhỏ Huyền mà con câu được sao mình không có con nào hết vậy? Gì kì quá? Chắc tại mấy con cá này không thấy cái cần của mình thôi!!! Kiên nhẫn, anh Minh bảo là phải kiên nhẫn!!! Đúng là mất mặt, chỉ có mỗi tôi là không câu được con nào!!! Huhuhuhuhu
“Đúng là, ở ác tới nỗi mà “chim sa cá lặn” luôn mới ghê chứ!!!” một giọng mỉa mai khiến tôi tức điếng người. Cái tên kia, dám trêu chọc tôi hả? Bản thân hắn ta gian lận nên mới câu được nhiều cá nhất mà lại còn dám lên tiếng moi móc tôi sao? Đồ đáng chết, cầu cho nhà ngươi câu phải cá mập cho biết mặt!!! Hứ, lúc đó cá voi thần thánh của ta sẽ băm vằm con cá mập đáng ghét của nhà ngươi cho biết, đồ Chun chết bầm!!!
Suốt buổi câu cá, ai cũng có cá mang về, nhỏ Huyền mà còn có thế mà tôi lại chẳng có con nào, hichic, sao mình giống nàng Tấm quá vậy, đồ Cám Chun đáng chết, tại ngươi dụ dỗ hết cá của ta, đồ chết tươi, ngươi đi chết đi là vừa – tôi nhìn khuôn mặt đắc thắng của tên Chun mà phát bực. Lúc này đã xế chiều, mặt trời sắp lặn rồi đây, được ngồi trên du thuyền ngắm cảnh mặt trời lặn thì còn gì bằng!!!
“Em thích mặt trời hay mặt trăng?” anh Minh ngồi kế bên hỏi khẽ
“Em thích bầu trời!!!” tôi trả lời một câu lãng xẹc
“Thật là! Em học giỏi quá ha, người ta hỏi một đường mà trả lời một nẻo, chẳng lãng mạn gì cả?”
“Sời…lãng mạn sao?”
“Anh thích mặt trời, nó như một thứ gì đó mang lại sức sống mãnh liệt, chúng ta không dám nhìn trực diện nó vì nó quá chói chang, nên chỉ có thể nhìn ánh sáng của nó và nhìn nó lúc nó nhẹ nhàng nhất, đó cũng chính là hoàng hôn, hoàng hôn là lúc mặt trời dịu dàng nhất, một mặt trời thực, một mặt trời dễ gần, dễ ngắm. Nó lặn một cách nhẹ nhàng để nhường chỗ ặt trăng và sao!!!...” anh Minh phóng tầm mắt nhìn ngắm cảnh hoàng hôn yên bình rồi ôn tồn nói. Hoàng hôn sao? Dịu dàng à? Tại sao không là bình minh nhỉ???
“Tạo hóa cũng ngộ quá ha anh ha, tại sao không ặt trời xuất hiện với sao một cách đường hoàng như với mặt trăng ta?” tôi cũng ngắm nhìn hoàng hôn và chìm đắm vào câu “chuyện tình tay ba” vừa mới được anh Minh sáng tác ra
“Vì mặt trời rất chói chang khiến sao không dám lại gần, không dám tỏ tường, nhưng thật ra, điều ước duy nhất của mặt trời là được trực diện với sao như mặt trăng! Sao lúc nào cũng ở bên mặt trời, nhưng vì mặt trời quá ngốc, đem thứ ánh sáng chói lọi của mình che lấp sao” anh Minh phóng tầm mắt nhìn xa xăm hơn, trông anh ấy lúc này thật khác, tĩnh lặng, dịu dàng, suy tư…khiến tôi hơi thắc mắc…
…
…yên lặng ngắm nhìn…hoàng hôn…trên biển…
Cặp đôi “nhí nhố” kia cũng bàn tán sôi nổi không kém, không nhỏ nhẹ được như tôi và anh Minh đâu, nhỏ Huyền thì cứ tíu tít đòi dựa đầu vào vai tên Chun cho nó “rườu quến”, tên Chun thì khỏi nói rồi, từ chối thẳng thừng luôn chứ sao, khiến nhỏ suýt mấy lần đập đầu xuống sàn, tội quá tội quá!!!
Chúng tôi cứ thế ngắm nhìn buổi hoàng hôn cho đến khi mặt trời lặn xuống, xuống khỏi đường chân trời nhường chỗ àn đêm, trời bắt đầu chuyển sang màu xanh đen nhạt, con thuyền cũng đang dần vào bờ, bóng con thuyền đổ xuống nước tạo nên những đường sọc ngang lung linh, ráng chiều lưu luyến chưa tắt lịm của mặt trời cũng rọi thêm vào đó bóng dáng của bốn con người tượng trưng cho bốn số phận, nó sẽ lênh đênh như con thuyền rắn rỏi gặp sóng lớn, hay trầm lặng, thanh tĩnh như một khúc êm ả của biển thu!!! Liệu con thuyền sẽ đi về đâu, cập bờ hay bơi xa hơn để nếm trải những điều thú vị, kì bí mà định mệnh trực chờ sẵn, tuy con thuyền cập bờ, thả xuống 4 số phận mà tâm hồn thì vẫn lênh đênh theo dòng nước phía xa xa…
Ba người kia ai cũng xách một xô cá, còn riêng tôi thì đành chào tạm biệt chú Dave – thuyền trưởng rồi lững thững tay không lê bước trên bãi cát, theo kế hoạch thì chúng tôi sẽ nướng cá ở đây làm buổi ăn tối, chắc sẽ thú vị lắm đây!!!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
17 chương
46 chương