Hai vợ chồng kia nghe thế liền tái mặt, nhưng cô vợ lại cố tỏ ra bình thường: “Tại sao cô lại hỏi vậy? Chúng tôi không có con, chỉ muốn nhận con bé làm con nuôi thôi.” Điền Tranh cười khinh bỉ, chỉ vào vong nhi đang ở bên cạnh họ, lúc này vong nhi đó đang nhìn cô trợn mắt như đe doạ: “Không có con? Vậy thằng bé luôn theo bên cạnh hai người là ai?” Hai người kia nghe nói thế liền giật mình, cô vợ sợ hãi nhảy cẫng ra xa, còn nhìn tới nhìn lui: “Đâu? Nó ở đâu?” Vong nhi kia nhìn thái độ xa lánh của mẹ mình, liền ré lên một tiếng rồi nhập vào xác Tiểu My. Mẹ Miên tới bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, bà lại gần Điền Tranh hỏi nhỏ: “Tiểu Tranh, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Điền Tranh không kịp giải thích với mẹ, thấy Tiểu My bị nhập cô liền chạy ra sau vườn bẻ một cành dâu mà từ lúc cô còn nhỏ mẹ Miên đã trồng để xua đuổi tà khí. Điền Tranh cầm cành dâu chạy đến gần Tiểu My, cô cắn răng quất vào người con bé, vừa đánh vừa quát: “Mau xuất ra, nhanh lên! Hư hả?” Tiểu My chạy vòng quanh ba người kia, Điền Tranh cầm cành dâu dí theo sau liên tục quất vào người nó. Mẹ Miên lúc này đã hiểu ra mọi chuyện. Còn đôi vợ chồng kia thì như từ trên trời rơi xuống. Vong nhi trong xác Tiểu My tuy sợ nhưng bản tính vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm lại còn lì đòn, nên nhất quyết không chịu xuất ra. Tiểu My vừa chạy vừa nói: “Tụi bây không kiếm người thay thế cho tao, tao sẽ chiếm xác con nhỏ này!” Hai vợ chồng nhà kia nghe giọng con trai mình liền hiểu. Người chồng lên tiếng: “Thiên Tử, dừng lại đi con! Người này không được ba mẹ sẽ kiếm người khác cho con.” Thiên Tử cười quái dị, ánh mắt sắc bén liếc nhìn hai người họ: “Nói dối! Các người là một lũ nói dối!” Từ bên ngoài cô nhi viện xuất hiện một chàng trai. Điền Tranh nhìn thấy người đó, bước chân cô dừng lại. Cô cảm nhận được trên người anh ta toả ra một loại khí chất rất đặc biệt mà bản thân không thể nào đoán ra. Thiên Tử nhìn thấy chàng trai đó, bất giác trở nên run rẩy, sợ sệt chạy đến nấp sau lưng Điền Tranh. “Không! Đừng đánh con! Con sẽ không quậy nữa, con sẽ đi ngay!” Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, mắt vẫn nhìn vào chàng trai kia. Nói xong câu đó, chưa đầy 5 giây sau, thân người Tiểu My lập tức ngã xuống. Mẹ Miên vội bế con bé vào phòng. Lúc này Điền Tranh nhìn ra ngoài, chẳng còn thấy anh ta đâu nữa. Mày ngài liền xích lại gần nhau, anh ta là ai mà lại khiến Thiên Tử sợ đến xuất hồn ra như vậy? Đôi vợ chồng kia quýnh quáng chạy vào trong, biết không thể nào qua mặt Điền Tranh và mẹ Miên nữa, nên họ đành kể hết mọi chuyện cho hai người nghe. Hai vợ chồng họ vốn hiếm muộn, nên tìm đủ mọi cách chỉ vì muốn có con. Họ dành thời gian để lên chùa cầu khấn, ngày ngày luôn làm thiện tích đức chỉ mong được như ý. Cuối cùng một năm sau đó thì người vợ mang thai. Tám năm trước, họ hạ sinh một bé trai đặt tên là Thiên Tử, nghĩa là con của trời. Vì là con cầu con khẩn nên hai người họ rất yêu thương và nuông chiều nên thằng bé sinh hư. Thiên Tử rất nghịch ngợm lại còn không nghe lời, phá phách đủ mọi thứ khiến hai người rất đau đầu. Vào một năm trước, Thiên Tử chơi ở hồ bơi trong sân chẳng may bị trượt chân té xuống. Lúc đấy vợ chồng họ không có ở nhà, còn người giúp việc thì bận bếp núc nên cũng chẳng hay biết. Đến lúc phát hiện ra thì mọi chuyện đã muộn. Thiên Tử khi sống nghịch ngợm bao nhiêu, thì khi chết còn quậy phá hơn thế nữa. Trong vòng một năm khi cậu bé mất, trong nhà lúc nào cũng có tiếng cười đùa và bước chân chạy rầm rầm trên cầu thang. Đôi khi còn có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói âm trì địa ngục: “Ba mẹ ơi, mở cửa cho con! Con lạnh lắm!” Phải nói là hai vợ chồng họ cực kì sợ hãi, đắp chăn ôm lấy nhau run lẩy bẩy, nói vọng ra: “Thiên Tử, con đừng doạ ba mẹ! Hãy mau đi đầu thai làm người đi.” Bên ngoài vang lên một trận cười the thé đến rợn người, giọng Thiên Tử vang vọng khắp nhà: “Muốn tôi đi đầu thai ư? Hãy kiếm người hạp tuổi tôi mang về đây! Nếu không tôi sẽ không để các người yên đâu!” Hai người họ nghe thế liền nhìn nhau như ngầm hiểu. Sáng hôm sau họ lên tận núi tìm một vị thầy bói có tiếng ở vùng Giang Sơn để xin chỉ dẫn. Nhưng người này chỉ toàn xui người ta làm những chuyện xấu, miễn có tiền là được. Còn chuyện có gây hại đến người khác hay không thì ông ta không quan tâm. Vị thầy bói ấy bảo do tuổi của Thiên Tử khắc với vợ chồng nhà họ nên mới xảy ra cớ sự này. Bây giờ muốn bình yên thì họ phải kiếm một đứa bé khác hạp tuổi hạp mạng với Thiên Tử để thế thân cho thằng bé đi đầu thai. Nếu không, càng ngày nó sẽ càng trở nên điên cuồng quậy phá. Có khi còn khiến cho gia đình họ phải tán gia bại sản. Hai người họ liền run rẩy, phải đỡ lấy nhau mới có thể đứng vững. Họ gửi ít tiền cảm tạ vị thầy bói rồi đi đến cô nhi viện để tìm một đứa bé nhận nuôi. Sau khi gặp mẹ Miên để nói về ý định của mình, mẹ Miên nhìn thấy hai vợ chồng có vẻ hiền lành, thật thà nên đồng ý. Họ về khấn với đứa con đã mất, nếu cậu bé muốn ai thì hãy báo mộng cho họ biết. Vừa nhìn đã ưng, Thiên Tử liền nói Tiểu My rất hạp với mình. Hôm nay chính là ngày họ chính thức rước Tiểu My về nhà, mẹ Miên chỉ đơn giản nghĩ rằng những đứa con của mình nếu ai thật lòng yêu thương chúng, cho chúng một mái ấm gia đình thật tốt thì bà sẽ không ngại nhưng nào ngờ...!chỉ một chút nữa thôi Tiểu My của bà đã gặp phải tai ương. Nếu Điền Tranh không quay lại kịp lúc, có lẽ Tiểu My đã bị con họ hại chết. “Hai người thật quá đáng!” - Điền Tranh càng nghe càng giận, cô không kiềm chế được đứng phắt dậy quát thẳng vào mặt họ - “Chỉ vì hai người sợ bản thân sẽ gặp chuyện, liền muốn tìm một đứa trẻ vô tội để thế mạng sao?” “Tôi thật lòng tin tưởng hai người, vậy mà...” - Mẹ Miên lắc đầu thở dài. Hai người họ chỉ biết cúi đầu xin lỗi, người vợ lúc này đã nước mắt lưng tròng. Cô ta khổ sở nói: “Vợ chồng tôi biết lỗi rồi! Từ giờ chúng tôi sẽ không làm như vậy nữa. Mong hai người hãy tha thứ cho chúng tôi!” Người chồng lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn, nói với mẹ Miên: “Đây là thành ý của tôi gửi cho Tiểu My xem như lời xin lỗi và muốn góp chút ít cho cô nhi viện này. Mong bà hãy nhận lấy!” Mẹ Miên thấy họ cũng biết lỗi nên cũng nguôi ngoai phần nào. Bà đẩy trả tấm thẻ lại cho họ: “Hai người hiểu được là tốt rồi. Cái này cứ cầm lấy, không cần phải làm vậy.” Điền Tranh cũng gật đầu, khuyên bảo họ: “Hai người hãy lên chùa, nhờ các sư thầy tụng kinh niệm phật cho thằng bé mau siêu thoát. Hai người cũng đừng lo, tôi nghĩ thằng bé không dám quấy phá gì nữa đâu.” Đó là điều mà Điền Tranh rất chắc chắn khi chứng kiến cảnh thằng bé nhìn chàng trai bí ẩn kia tỏ ra sợ hãi đến mức nào. Sau khi tiễn hai vợ chồng họ về, Điền Tranh trước khi đi còn dặn mẹ Miên sau này phải cẩn thận hơn trong việc đồng ý cho người khác nhận nuôi mấy em. Nếu họ thật lòng yêu thương chúng thì tốt, còn nếu bọn họ cũng mưu tính như đôi vợ chồng kia thì số phận bọn trẻ sẽ ra sao? Điền Tranh cảm thấy may mắn vì hôm nay được nghỉ, lại còn đúng lúc để cô biết được chuyện này. Nếu không, Tiểu My của cô đã bị người ta hại..