Hoàng thượng, thỉnh thoái vị!
Chương 1
Tháng chạp giá rét, tôi nằm trên giường hắt hơi liên tục, bụng thầm rủa mười tám đời tổ tông của cẩu hoàng đế.
Cung nữ Thường Cát bê một chậu than hồng đi tới đặt dưới gầm giường. Tôi thở dài một hơi. Tôi trước kia không sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh. Thế mà bây giờ một chút gió tuyết thôi đã run cầm cập. Thường Cát lại hiểu nhầm tiếng thở dài của tôi là than thân trách phận liền quỳ xuống bên giường an ủi:
“Nương nương đừng quá đau lòng mà hại đến thân thể. Hoàng thượng là lo lắng cho sức khỏe của nương nương nên mới hạ khẩu dụ dặn dò người ở trong phòng nghỉ ngơi. Nương nương chớ nghĩ ngợi nhiều”.
Cẩu hoàng đế đúng là lo cho tôi, nhưng là lo lắng tại sao tôi còn chưa có chết! Khi tôi nhập hồn vào vị nương nương này, thân xác cô ta đang phát sốt, cả người vô lực. Không rõ trước đó xảy ra chuyện gì nhưng cẩu hoàng đế đã dặn thái y mặc kệ, không cần khám bệnh bốc thuốc cho tôi. Còn quá đáng hơn là anh ta đuổi cả cung nữ hầu hạ ra bên ngoài. Hại tôi chiến đấu với cơn sốt suốt ba ngày ba đêm.
Hiện tại là ngày thứ bảy sau khi tôi tỉnh lại, đúng hơn là sống lại. Bị cơn sốt hành hạ đến chết dở nửa người, tôi chẳng còn hứng thú để tâm lý do tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Ai đó từng nói rằng quá khứ đã qua thì chớ nên lưu luyến cứ để nó trôi vào dĩ vãng, quan trọng vẫn là hiện tại. Chỉ là… hiện tại của tôi lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Theo điều tra sơ bộ thì thân xác này vốn tên là Lâm Giai, địa vị ở trong cung đứng sau mỗi hoàng hậu. Đáng lẽ với thân phận cao quý và nhan sắc động lòng người, cô ta phải được hoàng đế sủng ái cưng chiều mới phải. Tiếc thay, chính vì địa vị của mình mà Lâm Giai khiến hoàng đế ghét bỏ. Anh ta đề phòng thế lực của họ Lâm. Cha của Lâm Giai là Thượng thư quyền khuynh triều đình, nắm giữ binh quyền. Ngoài số cấm quân bảo vệ kinh thành là nằm trong tay hoàng đế, binh lực đều do Lâm thượng thư nắm giữ. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Nếu đã như vậy cẩu hoàng đế phải ra sức sủng ái Lâm Giai mới phải, sao anh ta lại muốn cô ta chết. Vậy chẳng phải bứt dây động rừng thúc đẩy Lâm thượng thư tạo phản? Sau đó tôi mới biết, Lâm thượng thư có rất nhiều con gái. Nếu Lâm Giai có mệnh yểu chết sớm cũng đã có người khác của họ Lâm “kế nghiệp” làm phi. Mà sự việc lần này lại do Lâm Giai tự làm tự chịu. Cô ta ghen tuông với phi tần khác, cãi nhau hăng máu dẫn tới đánh nhau, cuối cùng rơi xuống hồ cá của hoàng hậu. Xem ra vị hoàng hậu kia đối với Lâm Giai cũng không có thiện ý, sự việc phát sinh ngay trong cung của mình mà hoàng hậu lại giả điếc không quản.
Những thông tin đó là tôi đã thôi miên cung nữ Thường Cát mới có được. Đối tượng bị thôi miên phải không có lòng phòng bị hay oán hận với mình thì mới thành công. Hơn nữa cần tiến hành ở nơi yên tĩnh, không bị người khác quấy rối nên chỉ có thể thôi miên Thường Cát vào buổi tối. Tôi không muốn để lộ ra là mình bị mất trí nhớ, nếu không cẩu hoàng đế sẽ vin vào cớ này bảo tôi phát dại rồi tống vào lãnh cung chứ chẳng đùa.
Tiếng ca vũ ở xa vẳng lại, có vẻ bữa tiệc đã bắt đầu. Đêm nay là giao thừa. Cả nhà hoàng đế cùng đám quan lại đang ở trong điện lớn yến tiệc linh đình. Tôi là người duy nhất bị cho ra rìa.
Thường Cát ngẩng đầu, lại sắp tuôn một tràng diễn văn khuyên nhủ rồi đây. Cô gái này hầu hạ rất chu đáo, mỗi tội có cái tật… nói nhiều. Cô nàng vừa gọi hai tiếng “nương nương”, tôi liền giơ tay chặn lại:
“Ngưng ngay. Dọn đồ ăn lên, ta đói rồi!”.
Bởi vì Lâm Giai trước kia là cô ả đanh đá, thích động tay chân hơn động não. Tôi không muốn khiến người khác nghi ngờ chỉ có thể tiếp tục đóng vai hung dữ.
Cung nữ dọn cháo và đồ ăn lên bàn, tôi cho bọn họ lui hết chỉ giữ lại Thường Cát. Lúc ăn uống lại có một đám người đứng vây quanh thì khó mà nuốt trôi gì lắm. Tôi dùng thìa vừa khuấy cháo trong chén cho nguội vừa âm thầm tính toán.
Trong lịch sử của các triều đại phong kiến, chỉ có ba người phụ nữ nắm trong tay quyền lực chuyên chính là: Lã hậu, Võ Tắc Thiên và Từ Hi thái hậu. So với đăng cơ làm đế, tôi đánh giá cao phương thức “Thùy liêm thính chính” của Từ Hi thái hậu hơn. Mà muốn vậy trước tiên phải trừ bỏ hoàng đế, lập ấu đế. Cẩu hoàng đế năm nay mới hai mươi lăm, có một hoàng tử do hoàng hậu sinh ra và một tiểu công chúa… cũng do hoàng hậu sinh ra. Hoàng hậu à, cô sinh nở cũng tốt quá nha!
Tôi không có hứng thú lấy lại sự sủng ái của hoàng đế sau đó cùng anh ta sinh ra một đứa nhỏ. Ấu đế không nhất định phải tự mình thân sinh, không có sẵn thì… cướp là được!
Còn đang cho máu chạy vòng vòng quanh não thì nghe thấy tiếng động, tôi bảo Thường Cát ra xem có chuyện gì. Thường Cát nhanh chóng đi ra rồi lại đi vào. Tôi nhìn thứ trên tay cô ấy, khịt mũi hỏi:
“Con méo nào đây?”.
“Nương nương… là một con mèo Ba Tư ạ”.
“Ờ, trông ngon đấy. Đem hầm đi”.
Thường Cát bịt miệng kêu lên: “Nương nương!”.
Không lẽ cô nàng tưởng tôi nói thật chắc? Tôi lại nhìn con vật lông lá béo tốt. Hừm, xem chừng có vẻ… ấm. Thích hợp ôm ngủ. Tôi đứng dậy xách cổ con mèo, đánh giá một hồi rồi gật mạnh đầu:
“Trưng dụng!”.
“Nương nương, không biết chừng là mèo của nương nương cung khác nuôi. Hay là để nô tì đi hỏi thăm một chút đã”.
Tôi suy nghĩ một chút, đặt con mèo trước mặt đĩa cá nướng.
“Tiểu Hổ, nếu mày đồng ý ở lại đây thì ăn cá đi. Nếu mày từ chối, tao liền quẳng mày xuống hồ cho cá rỉa”.
Dưới sức ép dụ dỗ kèm theo đe dọa của tôi, Tiểu Hổ không nói hai lời, chén sạch đĩa cá. Tôi hài lòng đắc ý nhìn Thường Cát ra lệnh:
“Lau sạch người cho nó rồi mang lên giường ta”.
Thường Cát yểu xìu đáp vâng rồi bế Tiểu Hổ ra bên ngoài. Buổi tối, tôi ôm Tiểu Hồ ngủ thật ngon. Sáng ngày ra bị Thường Cát lay dậy:
“Nương nương, thái tử đến… đòi mèo”.
Tôi dụi mắt ngái ngủ, ôm Tiểu Hổ đi ra cửa. Một đứa bé trai trắng trẻo chừng năm tuổi mặc áo gấm vừa trông thấy Tiểu Hổ trong tay tôi liền reo lên:
“Tiểu Bạch”.
Nó nhón chân rướn người muốn ôm con mèo. Tôi lập tức lùi về sau, cáu kỉnh ngó xuống.
“Mèo của ngươi?”.
Tiểu thái tử bặm môi nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi ngáp dài lười biếng hỏi:
“Bằng chứng đâu?”.
“Bằng chứng là gì?”.
Tôi cười ranh mãnh.
“Có gì chứng minh con mèo này là của ngươi?”.
Tiểu thái tử nhíu mày. Một đứa nhóc lại có cái biểu cảm này, trông có chút buồn cười.
“Tiểu Bạch là thái hậu thưởng cho ta”.
Chà, bức bình phong này hơi bị lớn rồi đây. Tôi vuốt ve bộ lông của Tiểu Hổ, thản nhiên đáp trả:
“Vậy ngươi đi gọi thái hậu đến đây. Thái hậu làm chứng, ta sẽ tin”.
Tôi bước vào phòng, đóng cửa bỏ lại tiểu thái tử ngoài cửa. Rửa mặt chải đầu xong, đến lúc cung nữ dọn bữa sáng lên vẫn chưa thấy động tĩnh gì, tôi ôm Tiểu Hổ trên tay bước ra bên ngoài. Tiểu thái tử đứng ở góc hành lang hà hơi xoa tay vì lạnh. Tôi tới trước mặt hỏi nó:
“Sao ngươi không gọi người đến?”.
Giống như bị bắt quả tang, nó vội rụt tay lại làm ra vẻ không sợ lạnh, cứng cỏi đáp:
“Nam nhân thì không nên dựa dẫm vào người khác”.
Tôi nín cười nhìn nó.
“Ăn sáng chưa?”.
“Ta không đói”.
Ọc… ọc… Tôi nhướn mày. Cái bụng xem ra vẫn thành thật hơn cái miệng rồi. Tôi trao Tiểu Hổ cho nó, mỉm cười nói:
“Vào phòng đi. Chúng ta cùng dùng bữa”.
Tiểu thái tử bế con mèo, lạch bạch theo chân tôi. Không phải tăng ca, không cần thẩm vấn tội phạm, không có nửa đêm săn đuổi nghi phạm giết người lại còn được hưởng chế độ dinh dưỡng như trong khách sạn cao cấp. Tạm coi như tôi đang nghỉ phép dài ngày vậy. Tôi chỉ vào Thường Cát mà nói với tiểu thái tử:
“Giao Tiểu Hổ cho nàng ấy”.
Tiểu thái tử luyến tiếc không chịu buông con mèo ra. Tôi gắp đồ ăn cho vào miệng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi không đói thì cứ ôm nó đi”.
Thằng nhóc chậm chạp trao con mèo cho Thường Cát, ái ngại hỏi:
“Sau này ta có thể thường xuyên đến chơi với Tiểu Bạch không?”.
“Ta sợ lạnh, ban đêm phải ôm nó ngủ. Ban ngày thì nó là của ngươi”.
“Ngươi không khỏe hả?”.
“Ừm”.
“Hồ phi cũng rơi xuống nước giống ngươi nhưng giao thừa vẫn đến dự tiệc”.
Rắc. Ta là bị cha ngươi hại mới ốm liệt giường đấy, oắt con ạ. Tôi quẳng đôi đũa gãy sang một bên.
“Sao biết Tiểu Hổ chạy tới chỗ ta mà đến tìm?”.
Đôi mắt to tròn linh động nhìn tôi.
“Ta để lạc Tiểu Bạch ở Ngự hoa viên. Gần đó chỉ có ba cung. Mẫu hậu bị dị ứng lông mèo nên nó đến cung mẫu hậu sẽ bị thái giám bắt lại đem trả cho ta. Đoan phi thích điều chế hương liệu, Tiểu Bạch không thích ngửi mùi đó nên cũng sẽ tránh xa cung của Đoan phi. Chỉ còn lại cung của ngươi”.
Phương pháp loại trừ à? Đứa trẻ này cũng không đến nỗi ngốc. Mặc dù tôi vẫn thích ấu đế là bù nhìn vô tích sự hơn.
“Cung của ngươi không có cung nữ lo việc gắp đồ ăn à?”.
Tôi chống cằm nhìn nó mỉm cười:
“Ta giống ngươi, không thích bên cạnh có nhiều người đi theo”.
“Sao ngươi biết ta không thích mang theo nô tài chứ không phải lén trốn khỏi bọn họ?”.
“Ngươi ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. Chứng tỏ không phải nô tài hầu hạ không chu đáo. Ngươi rời cung hơn một canh giờ mà vẫn không thấy người tới đây tìm. Nhất định bình thường ngươi đều có thói quen một mình đi chơi. Nên không phải bọn nô tài không đi theo mà do ngươi không cho bọn họ theo hầu”.
Hơn nữa đứa trẻ này mới năm tuổi đã được phong làm thái tử. Ắt hẳn cẩu hoàng đế giáo dục nó rất nghiêm khắc. Chả trách nó già dặn như ông cụ non. Con trai của cẩu hoàng đế chớp mắt nhìn tôi.
“Ngươi không giống như lời kẻ khác nói. Bọn họ đều bảo ngươi rất ngốc, còn hung dữ như bà la sát”.
Tôi miễn bình luận. Hình tượng tệ hại đó là thứ tôi phải tiếp tục duy trì. Cẩu hoàng đế ghét bỏ Lâm Giai là sự thật. Nhưng sự ngu ngốc của cô ta khiến đối phương cảm thấy yên tâm. Nên tôi phải giữ lại cái vẻ ngu ngốc không hiểu thời thế để ru ngủ hoàng đế. Anh ta chỉ đang đề phòng Lâm thượng thư, còn chưa chính thức động thủ với tôi. Tình thế hiện tại là hoàng đế và Lâm thượng thư âm thầm đấu đá. Tuy binh quyền của Lâm gia là thứ vũ khí mà tôi cần. Song tôi không mong làm con rối của kẻ nào cả. Cho đến lúc giành lấy quyền lực vào tay, tôi chỉ có thể án binh bất động, giữ cục diện cân bằng bình ổn.
Ăn xong tôi để tiểu thái tử mang Tiểu Hổ đi, dặn dò nó:
“Ngươi muốn đến đây chơi cũng được, nhưng không được để kẻ khác trông thấy. Okay?”.
Tiểu thái tử nghiêng đầu.
“Ô khây là gì thế?”.
Tôi ra dấu tay, hất cằm nói:
“Đồng ý không?”.
Nó cười vui vẻ.
“Okay”.
Tiểu thái tử bọc kín Tiểu Hổ trong áo choàng rồi vẫy tay chào tôi, sau đó ôm mèo đạp tuyết trở về cung của nó. Tôi nhìn bóng lưng nhỏ, chép miệng. Đứa trẻ này so với cha nó thì đáng yêu gấp vạn lần! À mà tôi chỉ mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cẩu hoàng đế chứ chưa trông rõ mặt anh ta dài ngắn vuông tròn ra sao cả. Chậc… chậc… Binh pháp có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Phải nghía xem cẩu hoàng đế có bộ dạng thế nào mới được.
Chú thích:
Thùy liêm thính chính: can thiệp từ phía sau hậu đài.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
80 chương
43 chương
55 chương
12 chương
15 chương
51 chương
10 chương
37 chương
60 chương