Editor: Lục Bình Tạ cô nương vừa mới gần gũi với mẫu thân nhà mình trong lòng khó tránh khỏi có chút không tức giận, nhưng nghĩ tới Nam thần cha đối với vợ chưa cưới Bạch Thị lưu luyến tình thâm, nàng đột nhiên không thể nói ra được điều gì. Tình yêu từ trước tới nay đều không cách nào khống chế, cũng không cách nào miễn cưỡng. Nam thần cha yêu Bạch Thị, còn mẫu thân yêu Nam thần cha. Cho nên bọn họ đều cam tâm tình nguyện trả giá. Còn đứng trên lập trường của Hoàng hậu, bà ấy quả thực có thể vì tỷ tỷ song sinh của mình mà nói, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bà ấy có thể can thiệp vào cuộc sống của Nam thần cha. Vốn là một bữa trưa mỹ vị. Vì sự luống cuống của Hoàng hậu mà trực tiếp bị gián đoạn. Thậm chí, ngày hôm sau thời điểm Tạ cô nương theo thường lệ đi tới Xuân Hòa cung thỉnh an ngay đến cửa còn chưa bước vào, đại cô cô của Xuân Hòa cung đã nói, Hi đế kêu nàng không có chuyện gì thì không cần tới Xuân Hòa cung thỉnh an nữa, tránh chọc cho Hoàng hậu tức giận. Tạ Bích Sơ trong lòng trầm xuống, vốn chỉ là một đốm lửa phẫn nộ lập tức biến thành một ngọn lửa hừng hực. Cía gì mà nói nàng chọc giận Hoàng hậu, nàng đã nói cái gì không nên nói sao? Nàng quả thực là con của Nam thần cha và mẫu thân thì sao chứ, đây là sự thực mà. Hoàng hậu có tức giận thì cũng không thay đổi được đâu! Nàng tức giận vù vù trở về Đông cung, quyết định chuẩn bị trút giận lên người Thái tử điện hạ, mẹ của hắn trút giận lên nàng, nàng liền trút giận lên hắn, ai kêu hắn là con trai của Hoàng hậu cơ, Hoàng hậu nếu là làm theo mẹ nợ con gái trả, Tạ cô nương chỉ có thể noi theo đó, để hắn mẹ làm con trai trả, miệng hừ! Vậy mà Tạ cô nương đợi một hồi cũng không có thấy Thái tử điện hạ, bữa trưa không tới ăn cũng là điều dễ hiểu, dù sao thì Hi đế cũng đã trở về bên cạnh Hoàng hậu, vậy chính sự đương nhiên sẽ rơi xuống đầu hắn, nhưng buổi tối không tới ăn thì quá đáng rồi a. Tạ cô nương có chút nóng nảy đi đi lại lại, trong lòng không hiểu vì sao có chút cảm giác bất an. Lẽ nào Thái tử điện hạ chuẩn bị đêm cũng không quay về ngủ rồi hả? Vậy nàng hôm sau nên thiến nam cặn bã trước rồi làm thịt tiểu tam, hay là làm thị tiểu tam trước rồi mới thiến nam cặn bã? Mà Thái tử điện hạ được nàng tâm tâm niệm niệm lúc này lại đang ở trong xuân Hòa cung nơi Tạ cô nương không được vào, Thái tử điện hạ bận rộn cả ngày còn bị mẹ mình mời tới dùng cơm, mà trên thực tế, Thái tử điện hạ biết, vấn đề mẹ chồng nàng dâu đã bạo phát rồi. Quả nhiên hắn mới ăn được có mấy miếng, Hoàng hậu nương nương đứng ngồi không yên mặt đầy buồn lo nhịn không nổi lên tiếng: “Thanh Ngọc, nàng ấy………..” Cố Thần bất đắc dĩ buông đũa xuống, thở dài một hơi nói: “Mẫu hậu người hãy nghe con nói trước.” Hoàng hậu há hốc miệng, vẫn là ngậm miệng lại ý để hắn nói. Cố Thần vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật ra ban đầu con cũng như người vậy, rất ghét nhạc phụ đại nhân, khi thấy ông ấy một nữ nhân cũng không bảo vệ nổi vốn chính là vô năng, hoặc chính là hoàn toàn không đem dì đặt vào tim………..” “Không phải vậy, ông ấy không hề như vậy!” Cố Thần mới nói mở đầu, Hoàng hậu bên kia đã nhịn không nổi ngắt ngang lời hắn, lo lắng phản bắc hắn. Thái độ của bà thật sự có chút khác thường, Thái tử điện hạ kỳ quái nhìn bà, có điều lại nghĩ tới tình cảm giữa mẫu hậu và dì mình, cho nên không có nghĩ nhiều, bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Con biết, lúc đầu con cũng nghĩ như vậy, sau này sau khi đã hiểu ông ấy, con cảm thấy nhạc phụ đại nhân quả không hổ danh, ông ấy quả là người kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa tình cảm đối với dì cũng rất tha thiết.” “Nhưng cũng chính vì như vậy, chắc hẳn dì ở nơi cửu tuyền cũng không muốn nhạc phụ cô quả cả đời, hơn nữa người mà nhạc phụ lấy lại là người đã từng là nha hoàn thân cận của dì, điều này đã chứng tỏ tình cảm của nhạc phụ đối với dì, nhưng đối với nhạc mẫu mà nói, chẳng lẽ không đáng thương sao?” “Hơn nữa lại nói, coi như mẫu thân bất bình thay cho dì, cảm thấy nhạc phụ không nên làm như vậy, nhưng tất cả mọi chuyện cũng không thể đổ lên đầu Thanh Ngọc được, chuyện đời trước hà tất phải đổ lên đời chúng con, huống chi con cùng Thanh Ngọc lưỡng tình tương duyệt, nhạc phụ và dì không thể cùng nhau đến già, lẽ nào mẫu hậu cũng muốn để chúng con như bọn họ mỗi người một phương?” “Cho nên mẫu hậu, người đừng làm khó Thanh Ngọc nữa được không?” Cố Thần thở dài một hơi, ngước nhìn sắc mặt mẫu hậu nhà mình càng lúc càng xấu đi, nghĩ một chút vẫn là nói: “Nếu mẫu hậu quả thực không muốn nhìn thấy Thanh Ngọc nữa, vậy con kêu nàng ấy sống ở hành cung ít ngày trước đã, có điều con chung quy vẫn muốn lập nàng ấy làm Hoàng hậu, hài nhi cầu xin mẫu hậu lượng thứ.” Đương khi hắn ở trước mặt Hoàng hậu tỏ rõ thâm tình cùng quyết tâm của hắn, nhưng tất cả những điều này lại khiến cho Hoàng hậu không cách nào tiếp nhận, tay bà run run đặt nơi trái tim, ánh mắt đau lòng cùng lời xin lỗi sâu sắc hướng về phía hắn, bà mấp máy môi, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã rơi xuống. “Thần nhi, đều là mẫu hậu xin lỗi con, muốn trách con hãy trách mẫu hậu đi, nhưng Thanh Ngọc đứa bé này, con thật sự không thể lấy, các con không thể bên nhau a!” Bà từng chữ từng câu nói, mỗi câu đều kèm theo nước mắt, bà nắm lấy tay Cố Thần, nắm rất chặt, dường như đang ẩn nhẫn, lại giống như đang cảnh cáo: “Xin lỗi Thần nhi, mẫu hậu không thể đồng ý với con.” Cố Thần nhìn bà, cảm thấy như có một cỗ ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, chỉ là trong chốc lát, đã thấm hết toàn thân, hắn nghe thấy sự kiên quyết trong giọng bà, không chịu được bi phẫn hỏi: “Vì sao?” “Bởi vì……..” Hoàng hậu nhẫn nhịn, đem lời bên môi nuốt trở lại, quay lại nói: “Con cũng biết, Thanh Hà theo đó, theo đó………thời điểm gả vào Tạ gia, vốn là nha hoàn coi như làm của hồi môn chuẩn bị khi mở mặt sẽ tặng cho Lăng Vân làm thiếp, nhưng Thanh Hà vốn trung thành, nhất quyết không đồng ý, sau lại tự uống thuốc tuyệt dục, cho nên, cho nên bà ấy vốn không thể sinh con.” Cố Thần đột nhiên có chút choáng váng, cho nên ý là Thanh Ngọc vốn không phải là nữ nhi của Tạ phu nhân hiện tại, vậy Thanh Ngọc rốt cuộc là nữ nhi của ai? Của dì? Nghĩ tới lúc trước hắn còn đùa với Thanh Ngọc, hắn nói nếu hai người là quan hệ biểu tỷ đệ, đến lúc đó vừa đúng là một giai thoại, không ngờ lời nói đùa bây giờ lại thành sự thật. Tâm tình của hắn có chút phức tạp, có điều cũng không trầm trọng như trước: “Nói như vậy, Thanh Ngọc thật ra là biểu tỷ của con? Nhưng nàng ấy xem ra nhỏ như vậy, thật sự không giống lắm, có điều cũng chính vì như vậy, nhạc phụ đại nhân mới có thể gạt được thế nhân thôi.” Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Hoàng hậu, nghĩ một chút nói: “Con biết, mẫu hậu và dì tình cảm thâm sâu, đương nhiên cũng sẽ coi trọng nhi tử của dì, nhưng mẫu hậu không cảm thấy gả cho con mới là lựa chọn tốt nhất sao? Con tất nhiên cũng sẽ đối xử tốt với Thanh Ngọc, hơn nữa trong cung còn có người che chở cho nàng ấy, mẫu hậu còn điều gì không vui sao?” Hoàng hậu đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn hắn, càng lúc càng đau lòng và áy náy nặng, nặng đến nỗi sự bất an trong lòng Cố Thần càng lúc càng mãnh liệt. Trong điện một hồi yên tĩnh, sắc mặt Hoàng hậu cũng biến thành kiên quyết, cái cảm giác bất chấp tất cả ấy khiến cho Cố Thần mơ hồ muốn ngăn trở sự xung động của bà lại, có điều khóe miệng hắn mới vừa động đậy, lời Hoàng hậu đã liền nói ra rồi. “Ta cũng thích Thanh Ngọc, nếu có thể ta cũng hi vọng nàng ấy có thể gả cho con, nhưng là không thể!” Nước mắt bà càng nhiều hơn, một đôi mắt hạnh đẫm lệ, nhìn rất bi thương, nhưng bà lại nhẹ nhàng nói ra một câu. “Người nói gì?” Cố Thần hoàn toàn sững sờ tại đó, giống như căn bản không có nghe rõ bà nói gì, rất lâu sau mới bình tĩnh nhìn bà nói: “Người gạt con.” Hoàng hậu vừa nức nở vừa nói: “Ta không gạt con, ta cũng không ngờ lại xảy ra như vầy, đều là lỗi của ta, Thần nhi ta, ta……..” Lời của bà còn chưa nói xong, Cố Thần đã “vọt” đứng lên, hắn nắm tay lại, rốt cuộc vẫn là không nối một lời đi ra ngoài. Bộ dạng như né tránh Xuân Hòa cung, giống như có thể né tránh nước mắt của mẫu hậu, cũng giống như có thể né tránh sự thật không cách nào tin được, né tránh những lời vừa từ trong miệng mẫu hậu thốt ra, giống như lời nguyền. Hắn ngơ ngẩn du đãng trong cung, thời tiết đầu hạ rất dễ chịu, gió đêm thanh mát, ánh trăng trên cao, lồng lên vạn vật gạc lụa trắng, dưới trời đêm xanh thẫm, hồ sen mờ ảo, thỉnh thoảng có tiếng ếch vọng lại, bên bờ tiếng côn trùng kêu dồn dập. Hắn đứng trong đình bên bờ, lòng nghi ngờ nhất định mình đang ở trong giấc mơ, nếu không sao lại gặp chuyện hoang đường như vậy? Hắn nghĩ tới lúc hắn tới Đại Hoàn chưa được bao lâu, đối với tiểu cô nương kia quả thực rất hiếu kỳ, cho nên mới nhân dịp nàng tới trang tử Tây Sơn, buổi tối lặng lẽ lẻn vào viện của nàng. Khi ấy nàng hãy còn là một nàng ngốc, cả ngày chỉ biết đọc sách, cũng chính vì như vậy, Tạ Dịch Giang mới đặc biệt sai người đưa nàng tới trang tử ôn tuyền, để cho nàng thư giãn chút. Đương nhiên đây cũng là cơ hội tốt cho hắn, phải biết thủ vệ của Tể tướng phủ thâm nghiêm, hắn có lẽ không cách nào vào trong, còn trang tử ôn tuyền thì dễ dàng hơn nhiều. Chỉ có điều tiểu thư ngốc kia hiển nhiên đã phụ một phen dụng ý của phụ thân nàng, cho dù là đến trang tử cũng không ra khỏi cửa, hoàn toàn không hoạt bát như một đứa trẻ. Trong bóng tối hắn trèo lên bụi cây, thấy bóng dáng nho nhỏ đang đọc sách in trên giấy cửa sổ, lúc đó hắn còn không biết tương lai sẽ có một ngày hắn yêu nàng, trong lòng hắn vẫn còn chê cười Tạ Dịch Giang ngốc, lại đem một nữ nhi khỏe mạnh nuôi thành một kẻ ngốc. Nếu đã vào được trang tử, hắn cũng không đi vội, thậm chí còn to gan giwuax thanh thiên bạch nhật thử tiếp xúc nàng, sau đó hắn phát hiện, nàng quả thật là một tiểu ngốc tử, liếc một cái sạch sẽ mà thuần túy là có thể nhìn thấy tận đáy tiểu ngốc tử. Hắn rất nhanh liền không hứng thú với nàng, người như vậy, cũng không cần hắn phải hao tổn tâm tư. Sau đó Cảnh Ngự kêu hắn lấy nàng, hắn đương nhiên không hứng thú, trong mắt hắn, trừ mẫu hậu trên thế giới này kkhoong có nữ tử nào đáng để hắn phí tâm, hắn từ nhỏ đã thấy nhiều nữ nhân diện mạo xấu xí mà dối trá, hắn lúc cần thiết sẽ phải lấy một nữ nhân, nhưng hắn biết, hắn sẽ không chuyên tâm. Mà nữ nhân bắt buộc kia, không thể nào là một tiểu ngốc tử vừa liếc một cái đã nhìn thấy tận đáy kia, hắn thân phận phức tạp, nguy hiểm phải đối diện rất nhiều, nàng ta căn bản không cách nào ở bên cạnh hắn được, trừ phi là chán sống. Hắn mặc dù không thích nàng, nhưng không đến mức muốn nàng chết. Chứ chưa nói gì đến việc Cảnh Ngự đưa thêm nhiều điều kiện phụ như vậy. Cho nên hắn một miệng cự tuyệt, sau đó liền nghe nói Cảnh Diệp hướng Cảnh Ngự xin chỉ ban hôn, hắn theo bản năng còn muốn đi ngăn trở, vì khi đó hắn còn nghĩ rằng nàng là biểu tỉ của hắn. Cũng chính vì như vậy, khi hắn biết được nàng không phải biểu tỉ của hắn, hắn mới thất vọng, dưới sự phẫn nộ đối với Tạ Dịch Giang, lợi dụng nàng đi đối phó với Tôn Mai Y, cũng gián tiếp dẫn tới việc nàng bị Tôn Mai Y giận đến bệnh nặng một phen. Mà yêu nàng khi nào, có lẽ là lúc trên phố khi tận mắt chứng kiến, khi đối mắt tinh anh của nàng nhìn thấy rõ sự lừa dối, khiến hắn không chỉ trong lòng thấy áy náy mà còn hơi rung động. Sau đó tất cả đều bất đồng, nàng lại nhiều khuyết điểm như vậy, vừa ngốc lại còn tham tiền, nhưng không còn là bộ dạng ngốc tử như trong ký ức của hắn nữa, nàng vừa linh hoạt vừa tỏa sáng. Giống như đã gieo trông một mầm hạt xám, rốt cuộc cũng đã nảy mầm lớn lên sau đó nở ra hoa đẹp, mà mỗi đóa hoa nở ra còn không ngừng lắc lắc cành hoa bên cạnh hắn, không ngừng nói: Nhìn ta đi, nhìn ta đi, ta xinh đẹp như vậy lẽ nào ngươi không muốn mang ta về nhà chăm sóc? Sau đó hắn quả thực đã đem nàng về nuôi dưỡng thật tốt, hắn nhìn nàng dần dần lớn lên, càng ngày càng nở ra thật nhiều bông hoa đẹp, hắn thích nàng như vậy, không nỡ để nàng đau không nỡ để nàng khóc không nỡ để nàng rơi dù là một sợi tóc, càng không nỡ để nàng biến mất khỏi thế giới của hắn. Bởi vì khí hắn đem nàng về, không phải đem nàng trồng trong bùn đất, mà là trồng nơi trái tim hắn, rễ của nàng đã bám chặt vào máu thịt hắn, chặt chẽ bám quanh, tuy hia mà một. Trì hướng thể ba. Mà lúc này có người nói với hắn, ngươi mau nhổ nàng lên đi, bằng không các ngươi đều phải chết. Nhưng nhổ lên cũng khác nào hắn đã chết. Trong lòng hắn mơ hồ sinh ra ý niệm điên cuồng, vì sao phải đem nàng ra khỏi sinh mệnh hắn chứ, thay vì cô độc chết, chi bằng cùng nhau xuống địa ngục, hai người cùng chết, càng tốt. Khuôn mặt hắn bóng đêm dày đặc bao phủ, ngón tay từ từ duỗi ra, hứng lấy ánh trăng giống như nước vậy, ánh trăng lạnh lùng như sương khí chiếc lên tay hắn một mảnh trắng bệch, hắn nắm tay lại, nhưng không bắt được gì cả. “Điện hạ.” Thanh Huy từ xa xa trông thấy hắn, vội vàng đi tới nói: “Điện hạ, Thái tử phi vẫn đang đợi người, thấy ngài đã lâu không trở về, kêu người Đông cung đều ra ngoài tìm ngài.” Tay hắn ngừng lại, chầm chậm thu lại, sau đó sắc mặt như thường quay người lại, giống như không hề xảy ra chuyện gì, thản nhiên nói: “Về thôi.” Tạ cô nương đợi đã một ngày, kết quả muộn như vậy, Cố Thần vẫn chưa xuất hiện, không trở về Đông cung, nàng lại phái người đi tới phòng làm việc của hắn tìm, kết quả tin tức thu được là Thái tử điện hạ sớm đã rời đi rồi. Tạ cô nương trực tiếp khó chịu rồi, đương nhiên còn có cả chút uất ức, nàng dĩ nhiên không muốn làm thành cái loại cả ngày nhìn chằm chằm vào chồng mình, nhưng Hoàng cung chỉ có mấy nơi như vậy, hắn tan làm rồi không về nhà thì còn có thể đi đâu được chứ, nàng cũng không có nói sẽ không cho hắn đi, nhưng chào hỏi nàng một câu trước đã thì khó lắm sao, trong mắt hắn lẽ nào nàng chính là một kẻ không nói lý sao? Hắn vốn không biết nàng đã lo lắng nhiều như thế nào, lo lắng tương lai bố chồng mẹ chồng đều sẽ không thích nàng, vậy những ngày sau này của nàng không dễ sống nữa rồi, hắn ở giữa lại càng khó hơn, cho nên nàng muốn hỏi hắn một chút về tính cách, sở thích của Hoàng đế Hoàng hậu, nàng cũng đã định chịu uất ức đi cầu toàn làm vui lòng bọn họ rồi. Mà tất cả những việc nàng làm đều là vì cái gì, nếu không phải là vì không muốn hắn bị khó xử, nàng còn cần phải làm những việc này sao? Kết quả khi nàng cần hắn nhất thì ngay đến một câu chào hỏi cũng không đã liền biến mất, Tạ cô nương rất uất ức, sau khi sai người đi tìm hắn, một mình ngồi bên bàn ngây ngốc, nghĩ một chút lại thấy đau xót, trong mắt một làn nước dâng lên.