Dã thú ngửi kiều hoa
Chương 1
Edit: Nhật Trà
Ban đêm, Mẫn Hoành Duệ ngồi chồm hổm ở trên sạp lạnh giá, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài trời trăng sáng tỏ, đã tám ngày…
Tám ngày trước hắn còn là Phụ chính Vương gia dưới một người trên vạn người ở Đại Hạ quốc này, thậm chí trong mắt nhiều người, đương kim hoàng đế còn quá nhỏ, mà hắn – Mẫn Hoành Duệ chỉ là người phụ chính, nhưng thực chất là người chấp chưởng chính. Nhưng mà, có quá nhiều người khác vọng quyền lực, mặc dù hắn từ nhỏ đã sinh tồn ở nơi ngươi lừa ta gạt, trong hoàn cảnh đấu đá lẫn nhau vẫn khó lòng phòng bị tất cả.
Mấy ngày nay Mẫn Hoành Duệ âm thầm nhớ lại tình cảnh ngày đó mình bị hãm hại tỉ mỉ ở trong đầu vô số lần, tập hợp, rồi tách ra, phân tích từng chút, từng chút một kiểm tra, mong tìm ra người tác loạn trong đó. Nhưng không tìm ra, hắn vẫn không phát hiện ra bất kỳ người nào khả nghi hoặc là bất cứ điểm khả nghi nào. Người bên cạnh hắn đều là những thuộc hạ theo hắn hơn mười năm, nếu họ muốn xuống tay, sẽ không đợi đến lúc này.
Như vậy là tại nơi nào xảy ra chuyện không may đây?
Mẫn Hoành Duệ từ trước đến giờ đều không phủ nhận, cái thế giới này luôn có một số người có năng lực phi phàm, bọn họ tinh thông một số thứ mà người thường không thấy cũng không sờ được, người tài ba chi không thể, hư ảo mờ mịt, làm cho người ta nghe mà biến sắc. Nhưng từ tiền triều tới nay, loai vu thuật này đã bị hoàng gia cấm tuyệt, xem ra không trừ được tận gốc, chuyện cho đến nay ngược lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy.
Mẫn Hoành Duệ cười đầy bất đắc dĩ, có một số người vì hắn, ngược lại đúng thật là có lòng…
Bất quá nếu đối phương muốn chơi, Mẫn Hoành Duệ hắn há có đạo lý nào lại không tiếp ? Hơn nữa hiện nay hắn chỉ là linh hồn bám vào trên người con sói này, tối thiểu mạng của hắn vẫn còn không phải sao? Cũng không biết đối phương không có biện pháp trực tiếp giết hắn, hay khi đến trước mặt hắn rồi lại không nỡ xuống tay, dù sao, có một số chuyện trời đã sớm định sẵn, hắn cùng người đó, và cùng những người đó, kết cục rồi sẽ không ai giống ai….
Mà chuyện cho tới bây giờ trong kinh thành đều không có nửa điểm tiếng gió. Chỉ có hai loại kết quả, một loại, đối phương đã sớm chuẩn bị xong tất cả, thậm chí người thay thế mình, nhưng loại mưu kế thâm sâu như thế, người kia không có khả năng làm như vậy. Không nói hắn có năng lực cũng tâm tư thâm hiểm kia không, ở chung với nhau mấy năm, Mẫn Hoành Duệ mặc dù đối với hắn không có chủ động xuất thủ, nhưng phòng bị cùng do thám chưa từng dừng lại, hắn không có khả năng đối với cái này một chút cũng không hay biết. Một loại khác, chính là người đứng bên cạnh hắn lúc lâm nguy đúng lúc hiệu suất phản ứng cao lên.
So với kết quả trước, Mẫn Hoành Duệ hiển nhiên càng có khuynh hướng tin tưởng người đứng bên cạnh hắn, hơn, bởi phụ chính vương phủ được hắnthống trị như một cái lồng kiên cố bằng sắt, đương nhiên hắn tin tưởng người bên cạnh hắn cũng không phải hạng tầm thường. Nhưng thân phận Phụ chính vương của hắn vẫn còn ở đó, cho dù có Phụ chính vương phủ cai quản, nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài quá lâu…
Hơn nữa, nghĩ đến tình huốn hiện này của chính mình, trong lòng Mẫn Hoành Duệ không phải không uất ức. Cho dù hắn ngày thường quen đạm bạc, nhưng bị người ngoài sáng trong tối tính kế, còn ký túc trong thân thể súc sinh này, đối với kẻ tôn quý từ nhỏ như Mẫn Hoành Duệ mà nói, không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục cực lớn!
Nhưng hắn là Mẫn Hoành Duệ, bất kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần chưa chết, thói quen nhiều năm làm ch hắn lập tức khôi phục lý trí, đối mặt với sự thật ly kỳ hoang đường này. Vì thế sau khi quen thuộc thân thể này, hắn bắt đầu từ tận bên trong núi sâu, tìm đường ra bên ngoài….
Đang suy nghĩ bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, bằng nhiều năm cảnh giác cùng với thú tính bẩm sinh của thân thể này, đều khiến cho Mẫn Hoành Duệ từ trong suy nghĩ của mình nhanh chóng dứt ra.
Ánh trăng sáng trong xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào thân hình cường tráng của hắn, cho khối thân thể vốn dĩ thuần trắng không tì vết, lại tang them một lớp ánh sang mỏng bao quanh, vừa cao quý vừa thần bí, cho dù giờ phút này trên người nó còn quấn đầy băng vải.
Lúc Tô Nhược Nhị đẩy cửa tiến vào, chính là thấy cảnh tượng như vậy, này rõ ràng là con chó ba ngày trước nàng gặp phải lúc gặp nạn ở thanh sơn.
Lúc ấy nàng vốn dĩ vô cùng vui mừng cùng đại tỷ Tô Nhược U cùng nhị tỷ Tô Nhược Tuyết đi tòa nhà ở ngoại ô kinh thành nghỉ hè, nghe nói gần đó phụ cận có một ngọn núi, non xanh nước biếc, là nơi để du ngoạn tốt nhất, không có chuyện gì liền mời hai tỷ tỷ đi trước. không ngờ, chuyến đi này, liền cho địch nhân chỗ tối thời cơ lợi dụng.
Khi nàng ở phía sau rừng cây chuẩn bị lấy một ít rau dại trở về nấu canh uống, khoảng mười hắc y nhân che mặt nhanh chóng vây quanh, khi đó bên người nàng, ngoàibỏ hai nha hoàn Chanh Thủy, Chanh Tâm, cùng ba hộ vệ. Mà đối phương vừa thấy chính là được huấn luyện nghiêm chỉnh, thực lực cách xa, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết. Cũng may Chanh Thủy thuở nhỏ có tập võ, là do Tô phụ an bài bên người Tô Nhược Nhị âm thầm bảo vệ, Chanh Thủy đều am hiểu sử dụng roi giống như nhị tỷ của nàng. Mắt thấy tình huống không đúng, Chanh Thủy cũng không che dấu nữa, trường tiên vung liền vây năm sáu người, quấn quýt đấu. Cứ như vậy, áp lực cho ba hộ vệ nháy mắt giảm bớt rất nhiều.
Mà Tô Nhược Nhị đối mặt tình cảnh như thế, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp quay đầu chạy ngược về nhà, trong lúc đó nàng không một lần quay đầu lại, không phải nàng lòng dạ ác độc, mà là nàng rất rõ ràng, chỉ khi nàng rời khỏi bọn họ mới có thể an toàn hơn.
Sống mười bốn năm, Tô Nhược Nhị chưa bao giờ hối hận như một khắc kia. Nhớ ngày đó phụ thân vẫn vì chị em ba người họ mời sư phụ dạy võ, ba chị em, nàng nhỏ nhất, cũng yếu ớt nhất, cho nên đương nhiên, nàng là người buông tay sớm nhất. Nếu lúc trước nàng có nghị lực giống nhị tỷ, thời khắc này, nàng sẽ không chật vật như vậy, ngược lại sẽ chính tay đâm bọn hắn…
Nhưng mà không đợi Tô Nhược Nhị nghĩ thêm, bỗng dưng nàng có cảm giác dạ dày co giật một trận sâu sắc, nhìn lại một cái, thì ra nàng lúc này đã bị người nhẹ nhàng chặn ngang vác lên vai. Đầu vai người kia cũng thật cứng, bước đi vội vàng, nếu ở trước kia, than thể mềm mịn như nước của Tô Nhược Nhị, sớm đã không chịu nổi nhưng nàng lúc này cắn chặt răng, không kêu rên một tiếng.
Trong đầucủa nàng không ngừng hồi tưởng lại những chiêu thức trước kia sư phụ dã dạy, nhanh chóng phán đoán mình lúc này có thể với tới tử huyệt, sau đó rút trâm hoa đào bằng bạc từ trên đầu mình, trâm này mới nhìn thì không khác gì với cây trâm bình thường, nhưng khi Tô Nhược Nhị cầm nó, hai tay nhanh chóng xoay tròn một chút cây trâm liền lộ ra phần dươi nhọn nhỏ dị thường, chợt có ánh sáng xẹt qua trên than cây trâm đen thẫm.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn đánh giá cao chính mình, tuy cây trâm rất sắc bén, nhưng nàng nhỏ bé, trên tay lại không có sức lực nào, cho dù một khắc kia nàng dùng hết sức, cây trâm này cũng chỉ vừa mới đâm xuyên qua lớp da rất dày curta người đó.
Tô Nhược Nhị hành động như vậy tất nhiên chọc giận người đó, người nọ hung hăng đem Tô Nhược Nhị vứt mạnh xuống đất: “Com kĩ nữ thối tha đáng chết này, dám ám toán lão tử, không muốn sống nữa đúng không?” Nói xong đá tới một cước.
Tô Nhược Nhị âm thầm chịu đau, vừa rồi một kích không được, nhưng khi ngã trên mặt đất thì nàng vẫn thừa cơ làm rớt mũ chụp đen dùng để che trên đầu người này, lại thấy người này mặc dù rất tức giận nhưng trong ánh mắt nhìn mình u quang luôn chớp. Trong nháy mắt, Tô Nhược Nhị liền đổi sắc mặt, nàng nằm úp sấp ở dưới đất bắt đầu khóc thút thít.
Mỹ nhân rơi rệ rất động lòng người, Tô Nhược Nhị vốn dung nhan tuyệt thế, hơn nữa lúc này có chút chật vật, càng làm tâm tư nguời trước mắt động lòng. Người như bọn họ, nói trắng ra, mạng đều không đáng giá, trong ngày thường sao có thể dám mơ đến tiểu mỹ nhân như thế này. Mà hiện nay, mỹ nhân đang ở trong tay hắn, dù sao cấp trên cũng chỉ nói người không thể chết, cũng không có nói cái khác, lúc này dù hắn làm gì lại đâu có ai để ý đến? Căn cứ kinh nghiệm trước đây của hắn, người như vậy đều tránh không được kết cục chết, nếu như vậy, hắn việc gì không hưởng lạc một phen? Nghĩ đến đây ánh lửa, trong mắt càng lớn.
Tô Nhược Nhị cố nén từng đợt buồn nôn đang dâng lên cổ, lúc lửa trong ánh mắt người kia càng ngày càng nóng, chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Lúc này, búi tóc nàng đã sớm tán loạn, rối tung xõa xuống sau lung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt chảy từng chuỗi, càng lộ vẻ thanh lệ vô song.
Tên bắt cóc có định lực thấp, hắn nhanh chóng đi về hướng Tô Nhược Nhị. Khi tay hắn vừa đưa về phía khuôn mặt Tô Nhược Nhị thì Tô Nhược Nhị quay mặt tránh khỏi, ngay sau đó nắm chặt cây trâm trong tay nhanh chóng đâm về phía trái tim của người kia, sau đó cũng không chờ kết quả như thế nào liền chạy vọt về hướng phía sau.
Tô Nhược Nhị không quan tâm tiếng gió gào thét bên tai cùng với trái tim sắp nát của mình, liên tiếp chạy về phía trước. Nhưng càng chạy nhanh càng dễ mắc lỗi lầm, Tô Nhược Nhị sơ ý một chút dẫm phải góc váy, cả người ngã về phía trước.
Sau đó nàng nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách, ánh mắt trong sáng thuần khiết, mặc dù không có sự hung tàn của thú vật, nhưng lại cực kì lãnh đạm. Hiển nhiên nó đã sớm biết trong rừng có người, chỉ là không muốn gây chuyện nên trốn kĩ, cũng không khéo Tô Nhược Nhị này té lộn mèo một cái, ngược lại phát hiện ra nó.
Mắt thấy người phía sau cách mình còn ba trượng, hai tay Tô Nhược Nhị khẩn trương nắm chặt, nhấp nhấp đôi môi khô khốc vì kinh hoảng, mấp máy đôi môi:” Cứu ta…”
Chuyện sau đó, đương nhiên không cần nói cũng biết, con chó trắng này, Ừm con chó trắng này vì cứu nàng mà thân bị thương nặng, bụng bị rạch một đao, mạng suýt nữa mất đi.
Đêm đầu tiên Tô Nhược Nhị hoàn toàn không chợp mắt, chỉ sợ nó không qua khỏi, cứ như vậy trông chừng nó, ngay cả mình một thân chật vật cũng không thu thập qua, ai khuyên cũng không được, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời đối với người luôn chú trọng nhan sắc như Tô Nhược Nhị.
Nó vốn trốn rất khéo, là nàng kéo nó vào cuộc, nó đã cứu mạng của nàng, Tô Nhược Nhị nàng cái khác không có, nhưng cũng biết cảm ơn. Huống chi, từ thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tô Nhược Nhị liền bất giác tín nhiệm nó. Trực giác nói với nàng, chỉ cần nàng mở miệng, nó sẽ không cự tuyệt. Tô Nhược Nhị từ trước đến nay luôn tin trực giác của mình, hơn nữa kết quả, cũng đã được chứng minh rồi.
Tối hôm nay nàng gắp ác mộng, là mơ tình cảnh ngày đó, nhưng trong mộng lúc này không có nó, mới nghĩ đến người nọ vẻ mặt dữ tợn đi về hướng mình, Tô Nhược Nhị lập tức liền tỉnh đạy, không chút do dự, nàng xuống giường liền cuống quýt ra bên ngoài. Bởi vì lo lắng an nguy, bắt đầu từ ngày đầu tiên đã an trí nó ở trong khuê phòng của Tô Nhược Nhị.
Khi nhìn bóng dáng của nó, tâm Tô Nhược Nhị dịu xuống hơn phân nữa, bất quá nghĩ đến hơn nửa đêm nó còn ngồi xuống không nghỉ ngơi, tâm Tô Nhược Nhị lại nói ra nữa phần, có mấy lời không tự giác liền nói ra khỏi miệng: “Ngươi không biết đang bị thương sao? Đại phu nói rồi, vết thương của ngươi ở bụng, không nên đứng dậy, sao ngươi cũng không nghe thế?”
Vừa nói, tay nàng theo thói quen định sờ đầu chó. Bởi vì trên người bị thương nên con có có bộ lông trắng thuần có vẻ không có tinh thần, Tô Nhược Nhị thấy vậy trong lòng tránh không được vừa mắc cỡ vừa đau lòng.
“ Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời , như vậy mới có thể nhanh tốt lên…” nhưng mà Tô Nhược Nhị lòng đầy nhu tình nói đến một nửa liền nghẹn, bởi vì rõ ràng con chó này lại dùng loại ánh mắt bất khả xâm phạm nhìn mình, rõ ràng chính là một con chó bị thương nặng, sao lại cho nàng cảm giác cao cao tại thượng?
Bất quá tuy như thế, Tô Nhược Nhị như cũ đem bàn tay nhỏ bé lúng túng trên không trung thu hồi lại, ngượng ngùng cười “ Hì hì, tối hôm nay ánh trăng thật trong nha…”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
169 chương
110 chương
32 chương
25 chương
31 chương
48 chương
389 chương