Editor: Lục Bình Nếu nói kêu Thái tử điện hạ đi hãm hại người khác, khẳng định trong vài phút vài giây sẽ làm xong, nhưng kêu hắn đi dỗ ngọt người khác…….kỹ năng này của hắn dường như vẫn chưa đủ độ thành thục, thế là Thái tử điện hạ có một đống lớn lịch sử đen tối đâm ra chán nản, bởi vì hắn đã mấy ngày chưa được sờ vào bàn tay bé nhỏ của vợ mình. Tim thật sự bế tắc. Tạ cô nương bên cạnh lén nhìn bộ dạng khổ não của hắn đơn giản là không được vui cho lắm. Kết quả một chút không cẩn thận liền bị hắn nhìn thấy được bộ dạng đang lén cười, lại theo đó, cái gì mà dỗ nữ phiếu liền chỉ là mây bay. Một chiếc xe ngựa cường thế với chiếc giường êm ái các loại mới là phương thức hòa hảo chính xác phải vậy không. Tạ cô nương bị hắn phơi bày đương nhiên cũng không cách nào tiếp tục giả bộ nữa. Cộng thêm trong lòng nàng hoàn toàn không cố kỵ nữa, dọc đường đi hai người quấn lấy nhau bày ra đủ các loại ân ái ngọt ngào, theo đó, hộ vệ đi theo hai người mỗi ngày lại bày ra một bộ mặt chết lặng, trong lòng lại thầm nghĩ # hôm nay lại mù mắt rồi ha ha ## giữa ban ngày chính là nhịn không nổi muốn đốt cây đuốc thật sự không phải lỗi của ta #. Căn cứ theo thuyết tương đối của Einstein, thời gian vui vẻ đặc biệt qua rất nhanh, cảm giác mới chỉ có vài ngày, Hoàng cung Đại Hi đã ở gần ngay trước mắt. Hai người lén lén lút lút trở về Đông cung, kêu thế thân công thành lui thân. Ban đầu Tạ cô nương ở trong Hoàng cung đột nhiên biến mất, Thái tử điện hạ chỉ có thể truyền ra tin tức bày tỏ chuẩn Thái tử phi “không cẩn thận” nghe được âm mưu của Võ Vương thế tử. Nóng lòng nên đã bất chấp nguy hiểm thúc ngựa nhanh chạy tới biên quan hướng Thái tử cảnh báo, đích thực là chân ái, không còn nghi ngờ gì nữa. Mà sau đó Thái tử điện hạ có thể phá vỡ được âm mưu tạo phản mức độ lớn của Tam Vương cũng là nhờ có tin tức của chuẩn Thái tử phi, cho nên trong chuyện diệt trừ phản đảng, không thể không có công lao của chuẩn Thái tử phi. Hơn nữa Thái tử sau khi vì bình định mà bị thương, chuẩn Thái tử phi đã lập tức cố thủ bên Thái tử “thiết thân” chăm sóc, điều này cho thấy, chuẩn Thái tử phi thật sự khiến cho người ta kính nể. Cho nên, sau khi cả hai người cùng từ Đông cung đi ra, Tạ cô nương đột nhiên bị ánh mắt của các cung nữ thái giám vây nhìn đến nổi da gà, loại tôn sùng này thật khiến người ta xấu hổ, thậm chí có cả ánh mắt e lệ rốt cuộc là có mấy ý tứ? Muốn dọa cho khóc có phải không? Không giải thích được Tạ cô nương quả quyết đem ánh mắt hướng lên người Thái tử điện hạ, trên trán là 3 chữ sáng loáng: cầu giải thích. Thái tử điện hạ ho một tiếng rồi mới kể chuyện lúc trước vì che giấu việc Tạ cô nương biến mất trong cung nên đã truyền ra tin tức. Tạ cô nương sau khi hiểu được lại có một cảm giác dở khóc dở cười: “Cho nên bọn họ nhìn thiếp như vậy chính là vì biết thiếp mật báo cho chàng âm mưu của tam Vương, để chàng kịp thời ngăn trở?” “Thật không biết những người cung nữ này rốt cuộc có thật sự kính ngưỡng chàng hay không nữa, nếu không sao lại cảm thấy chàng vô năng đến nỗi phải cần một nữ nhân mật báo? Có điều nói đi cũng phải nói lại. Lúc trước cho dù thiếp có được chính miệng chàng thừa nhận thiếp là Thái tử phi của chàng, bọn họ đối với thiếp cũng không có cảm giác tôn kính gì, nhưng bây giờ vì một chuyện hư vô,lại cảm kích thiếp như vậy, xem ra Thái tử điện hạ trong mắt bọn họ rất là quan trọng a……..” Tạ cô nương ý vị sâu xa nói, trong mắt lại tràn đầy nụ cười giảo hoạt: "......Nói không chừng còn trông mong về sau sẽ được Thái tử điện hạ cưng chiều nữa đó……..” Cố Thần nghiêng đầu đối diện với ánh mắt tinh nghịch của nàng, theo đó trêu chọc nói: “Bên cạnh ta có sắc đẹp như này, những kẻ phàm phu tục tử kia sao có thể so bì, không biết tự lượng sức mình." "Hả? Vậy sao......" Tạ cô nương thấy tròng mắt hắn lưu chuyển, liễm diêm rực rỡ, yêu kiều nói: “Vậy không biết Thái tử điện hạ khi nào mới cho thiếp cái may mắn ấy đây?” Cố Thần chỉ cảm thấy khí huyết một hồi cuồn cuộn, nhìn mắt nàng càng lúc càng thâm trầm, đuôi mắt vì cảm xúc không ổn định mà hơi đỏ lên, hắn dừng bước chân nhìn nàng chăm chú, giọng đè nén khàn khàn hướng về nàng: “Thì ra Thái tử phi của ta lại không thể chờ đợi được, ta sao có thể nhẫn tâm lạnh nhạt với nàng?” Trong nháy mắt trên người hắn toát ra khí thế nguy hiểm làm cho Tạ cô nương không chịu nổi lùi về sau một bước, trong giọng nói của hắn có mang theo cả sự thèm khát, Tạ cô nương nhất thời lúng túng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn chỉ sợ hắn trước mặt bao nhiêu người liều mạng động dục. Thái tử điện hạ thuận theo nàng lùi một bước mà ép tới gần một bước, trên người hắn khí tức nhàn nhạt của trầm thủy hương đột nhiên trở lên nồng hậu mà có lực áp bức, cơ hồ đem cả người nàng bao vây lấy, sau đó hắn trước con mắt lo lắng phòng bị của nàng hướng phía dưới nàng đưa tay ra……. Tạ cô nương đột nhiên như thỏ vậy nhảy sang một bên, vừa lắp ba lắp bắp  đỏ mặt nổi giận nói: “Chàng, chàng, chàng thân là Thái tử một nước, sao có thể không quan tâm đến thân phận như vậy, dưới con mắt mọi người......" Thái tử điện hạ sớm đã hồi phục dáng vẻ khanh khách cười, chắp tay đứng đó nhìn nàng, trêu: “"Dưới con mắt mọi người thì sao nào?” Lúc này nếu Tạ cô nương còn không biết hắn đang trêu chọc nàng thì thật ngốc, nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, một lúc lâu vẫn không nói lên lời, cũng là vì bị kìm nén quá mà. Còn có thể tiếp tục khoái trá chơi đùa sao? Căn bản không thể! Tạ cô nương tức giận quay đầu đi, bỏ lại hắn hướng Xuân Hòa cung của Hoàng Hậu đi tới. Thái tử điện hạ ung dung cất bước dài không nhanh không chậm đi theo sau nàng, cư nhiên không hề tụt lại phía sau, cười tít mắt nhìn bóng dáng nàng. Tạ cô nương vừa bước vào đại điện của Xuân Hòa cung, phản ứng đầu tiên không phải là thỉnh an Hoàng hậu nương nương, mà là nhìn lướt một vòng, phát hiện Hi đế không có ở đây lập tức thở phào một hơi, sau đó mới hành lễ nói: “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Hoàng hậu đã sớm nóng lòng chờ, vừa một tay nghênh đón vừa nói: “Không cần đa lễ, Thần nhi mau đưa ta xem nào, vết thương đã khỏi chưa?” Tạ cô nương sững người, theo bản năng ngẩng đầu liếc Thái tử điện hạ, sau khi nhìn ánh mắt của hắn lập tức ngộ ra. Khó trách lúc trước Cố Thần có nói qua, Hoàng hậu căn bản không hỏi chính sự, cho nên việc Cố Thần vốn không bị thương cũng không biết. Thái tử điện hạ một bộ ứng phó với Hoàng hậu, rất nhanh đem sự chú ý của bà chuyển sang Tạ cô nương, còn mình chạy tới ngồi bên cạnh, cười hì hì nhìn Tạ cô nương nhận lấy lời hỏi thăm của Hoàng hậu. Tạ cô nương giựt giựt khóe miệng, vừa bày tỏ sự khi dễ hành động của Thái tử điện hạ, vừa muốn bày tỏ sự quan tâm đối với Hoàng hậu ở trước mặt. “Đứa bé ngoan, nhiều ngày như vậy vẫn luôn chăm sóc cho Thần nhi, thật khổ cho ngươi rồi.” Tạ cô nương mặt chữ 囧 tiếp nhận lời hỏi thăm của bà, còn muốn bày tỏ sự khách khí hỏi một câu: “Đều là việc thần thiếp nên làm.” Hoàng hậu đôi mắt đẹp tuyệt vời, cười sảng khoái: “Đây cũng không phải việc ngươi nên làm, muốn trách, thì trách Thần nhi sao lại bất cẩn như vậy, nó khi đó sao không nhớ tới ngươi, cho nên a, đáng đời nó.” Tạ cô nương chớp chớp mắt, nghĩ một chút thấy lời của bà rất có đạo lý, thế là nhìn về phía Cố Thần đang ngồi bên cạnh, cười hả hê. Bên kia Thái tử điện hạ mới vừa bưng một ly trà còn chưa kịp uống, ánh mắt liếc về nụ cười Tạ cô nương, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, quả nhiên, một khắc sau thấy Tạ cô nương một mặt ẩn nhẫn uất ức, nhẹ nhàng nói: “Điều nương nương nói thần thiếp cũng biết, nhưng điện hạ chàng ấy, chàng ấy vốn không nghe thần thiếp……..” Nàng vốn sinh ra đã khéo léo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ chừng bàn tay một đôi mắt mắt hạnh to, nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu, cộng thêm bộ dạng chau mày rưng rưng chực khóc, lập tức đánh trúng trái tim Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu vừa an nủi nàng, vừa quay đầu trách: “Thần nhi con thật là thật quá đáng   bal¬abal-abala......" Tạ cô nương ở bên thấy Cố Thần một bộ bất đắc dĩ phải nghe, không nhịn được hướng hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt. Tính cách của Hoàng hậu vốn hoạt bát, có lẽ cũng vì ngày bình thường ngoài Hi đế ra không có ai cùng bà tán gẫu, thật không dễ gì có được con trai cùng nàng dâu tương lai cùng ngồi nói chuyện, bà hăng hái hản lên, thế là cuộc thỉnh an này của Tạ cô nương và Thái tử điện hạ thỉnh an tới tận trưa cũng chưa kết thúc. Khiến Tạ cô nương có chút ngạc nhiên là Hi đế ngày bình thường hận không thể đem Hoàng hậu cất vào trong túi cư nhiên hôm nay đến giờ cũng chưa thấy xuất hiện, điều này vốn không hợp lý chút nào, dù sao thì trước đây Tạ cô nương chưa từng cùng Hoàng hậu đơn độc nói chuyện vượt quá nửa canh giờ. Nhân lúc Hoàng hậu sai người đi lấy thứ đồ chơi thú vị mà mấy ngày trước có người tặng cho bà, Tạ cô nương chọc chọc bên thân Thái tử điện hạ, nhỏ giọng nói: “Sao không thấy Hoàng thượng?” Thái tử điện hạ còn chưa mở miệng, bên kia Hoàng hậu tai thính đã nghe được rồi, lập tức che miệng cười liếc nhìn Tạ cô nương: “Đứa bé ngoan, ngươi không cần sợ, ông ấy hôm nay còn không biết có thể đến dùng cơm trưa được không ấy, ông ấy những ngày này chính sự rất nặng nề, bận rộn cũng đã mấy ngày rồi.” Tạ cô nương kinh hãi nhìn Hoàng hậu nương nương, căn bản không dám tin lời bà vừa nói ra, không nhịn được đem ánh mắt dời đến người Thái tử điện hạ mong xác định. Thái tử điện hạ chỉ cười không nói, nếu lão hồ ly không bận, vậy thì chính hắn phải bận rồi không phải sao? Nhưng hiện tại hắn ung dung nhàn nhã ngồi tại nơi đây đã khá lâu, vậy người bận rộn đương nhiên là Hi đế rồi. Lúc trước đột nhiên có tin Tạ cô nương bị Hi đế “đoạt đi”, cả người Thái tử điện hạ bùng nổ, nhưng dù vậy vẫn phải miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh bắt đầu suy nghĩ đối sách, nhưng khi ấy Hi đế bên cạnh hắn không biết làm sao lại nhiều lời hơn một câu, cười giễu hắn vô năng, cư nhiên lại làm mất cô dâu của mình. Thái tử điện hạ bận như chó cuối cùng một dây cung lý trí cũng bị làm cho đứt đoạn, hắn lạnh lùng liếc nhìn Hi đế, tiếp đó ném hết mọi việc đi, trực tiếp chạy đến Đại Hoàn đón vợ mình. Vốn dĩ, Thái tử điện hạ được một câu bỏ bê của hắn, nhưng tính cách của Hi đế người này vốn chính là rất lạnh lùng, theo ý hắn ngôi vị hoàng đế chính là một phiền toái, ban đầu nếu không phải vì muốn nắm giữ tính mạng của mình hắn đã không giành lấy, cho nên nếu đã muốn đem cái phiền toái này ném cho Cố Thần rồi, vậy chuyện liên quan đến Hoàng vị hắn không quản nữa, cho dù là Cố Thần bỏ bê cũng vậy. Dù sao tạm thời không sập là được, còn về loạn thành cái gì đó, thì đợi cho Thái tử điện hạ trở về thu dọn là được, cho nên hắn mới lười ra tay đấy. Nhưng lại có những kẻ không có mắt nhất định muốn mạo phạm tới hắn. Tam Vương tự mình tìm đường chết nhất định mưu phản, các đại thần bỏ đá xuống giếng cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng thời gian này có người cho rằng Thái tử đã làm ra chuyện khôi hài lớn, dù sao thì tin tức truyền ra ngoài cũng là Thái tử vì bình định mà bị trọng thương. Đương nhiên những chuyện này kỳ thực Hi đế cũng không bận tâm lắm, dù sao thì với ông ta cũng không liên quan nhiều, những chuyện này cứ làm ngơ như không đợi Thái tử trở về tự mình thu dọn là được rồi, nhưng sau đó khi một số đại thần đã bắt đầu ám chỉ lên người Hoàng hậu, thì Hi đế không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Cho nên nói mấy người không có mắt thích tìm đường chết ấy, đụng đâu không đụng, lại cứ nhất định phải đụng đến chỗ hiểm của Hi đế, lần này thì hay rồi, Hi đế đã nghiêm túc thật rồi, thật đúng không phải những gì một người bình thường nuốt được. Hi đế chăm chỉ làm việc vẫn còn đang trong kỳ tức giận, tạm thời vẫn chưa có hồi phục lại tinh thần, thật ra đằng sau mấy người muốn tìm đường chết kia, mơ hồ có bóng dáng của Thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ vẫn luôn thích mượn dao giết người mà, hơn nữa kỹ năng này độ thuần thục đã đạt tới giá trị max. Tam Vương đã bị giết hết, nhưng nhổ cây cũng không thể trong nháy mắt liền có thể đem rễ cây nhổ ngay lên được. Nhất là hệ rễ cây kia không lớn không nhỏ, cần phải từng chút từng chút một dọn dẹp, quá tốn công sức, nhưng không dọn dẹp mà xem, lại càng chướng mắt. Thế là Thái tử điện hạ giựt dây một chút, để cho bọn họ trên triều đình tranh luận về mình, mà vị trí Thái tử này vốn là do Hi đế sắc phong, tranh luận về Thái tử cũng không khác gì là không hài lòng đối với Hi đế. Đương nhiên, Thái tử điện hạ người mượn dao giết người đã đem mầm tai họa đến cho Hi đế hiện tại vẫn còn chưa biết, chính thức chọc giận Hi đế không phải là người khác nói ông ta mắt mù lập đứa con hoang làm Thái tử, mà là vì mẫu hậu của hắn. Có thể tưởng tượng, Thái tử điện hạ sau khi biết……. Đoán chừng nhất định sẽ cảm thấy không thể tự mình dọn dẹp đám ngu xuẩn kia mà hối hận không kịp. Vào giờ phút này, tâm tình của Thái tử điện hạ hãy còn đang vui vẻ vì đã tính kế thành công lão hồ ly, tuy không nói ra miệng, nhưng Tạ cô nương thấy trên mặt hắn lộ rõ ra nụ cười là biết liền. Hoàng hậu nương nương cũng theo đó nói: “Nếu ông ấy không tới dùng cơm trưa, các ngươi hãy ở lại cùng dùng cơm với ta đi, nhìn giờ cũng có thể cho truyền bữa trưa được rồi.” Nói là nói vậy, Tạ cô nương vẫn có chút do dự a, nếu đang ăn Hi đế lại đến…….Vậy nàng chi bằng ngay từ đầu không ở lưu lại thì tốt hơn. Hoàng hậu nương nương cũng không trông thấy nét mặt rối rắm của nàng, tự biên tự diễn nói: “Để ta nghĩ xem bữa trưa hôm nay có món gì đặc biệt nào, phải là những món mà Thần nhi và ngươi thích ăn.” Sau đó bắt đầu báo thực đơn. Tạ cô nương nghe mà nước miếng bắt đầu trào ra, chỉ là tên món ăn thôi, mà nghe ra đã muốn ăn rồi, Tạ cô nương vừa nuốt nước miếng vừa liếc Thái tử điện hạ ở bên, thấy ánh mắt nhịn cười của hắn, đột nhiên trên mặt nóng bừng. Cố gắng làm ra một bộ dáng căn bản không bị cám dỗ, vừa phải nghiêm túc cự tuyệt đối với Hoàng hậu, thì bên ngoài đã có cung nữ tới báo, Hi đế không tới dùng bữa trưa, đợi đến tối sẽ cùng Hoàng hậu dùng bữa. Tạ cô nương đang định nói ra lý do chợt nuốt trở lại, nàng không khỏi vui vẻ, ý trời như thế a, ông trời rốt cuộc giúp nàng một lần. Tay nghề của đầu bếp không phải chỉ là hư không, cho dù là những nguyên liệu tầm thường nhất, cũng có thể làm ra những tư vị tuyệt diệu, cộng thêm việc Hi đế sủng ái Hoàng hậu, nên về phương diện ăn uống cũng được coi là hao tâm tổn lực, đầu bếp trời nam đất bắc đều được Hi đế đưa hết vào trong cung, có thể thấy, đồ ăn nơi này của Hoàng hậu đương nhiên còn hảo hạng hơn Đông cung của Thái tử 1 tầng đấy. Đây đều là tâm ý của một nam nhân đối với một nữ nhân, mà phần tâm lý, Tạ cô nương coi như là ăn ké cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Nàng vừa cảm thán vừa ăn hết đồ ăn mà Thái tử điện hạ đã gắp vào bát cho nàng, bất ngờ Hoàng hậu cười híp mí nói: “Đứa bé ngoan, ngươi hãy ăn nhiều một chút, ngươi  gầy quá rồi.” Tạ cô nương nuốt thức ăn trong miệng xuống, không nhịn nổi nhìn xuống ngực mình, ừ, hình như có chút gầy, nhưng người ta còn dậy thì nữa cơ mà. Nàng còn đang buồn thì bên kia Hoàng hậu lại tiếp tục: “Chăm sóc cho mập một chút, sau này thân thể cũng dễ chịu một chút, sinh hạ hài nhi cũng có thể dễ dàng hơn, nghĩ tới ban đầu ta là vì quá gầy, cho nên sau khi sinh Thần nhi xong nó cũng chịu khổ một chút.” Thái tử điện hạ thân thể cứng lại, cười khổ kêu bà: “Mẫu hậu——” #Mẹ mình cùng vợ mình luôn hứng thú với việc nhắc lại lịch sử đen tối cuẩ hắn, bó tay mà#. Mà Tạ cô nương cũng cảm thấy rất xấu hổ, sinh trẻ con cái gì chứ, bây giờ nói tới chuyện này có phải là hơi sớm không, nàng và Cố Thần còn chưa đi tới nước đó mà, lúc trước là vì nàng có một chút không tách rời, dù sao thì cũng hai đời, hơn nữa cũng có chút thận trọng. Mà bây giờ nàng không để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, Cố Thần lại cũng không có tiến thêm một bước, nàng cũng mơ hồ cảm nhận được, hắn hình như là muốn đợi đến sau khi hắn đăng cơ và khi hắn cùng nàng đại hôn, giống như việc lúc trước hắn không có sắc phong nàng làm Thái tử phi vậy. Hắn muốn mang tới điều tốt đẹp nhất cho nàng. Điều ngọt ngào thầm kín này làm cho gương mặt nàng ửng hồng. Hoàng hậu thấy nàng xấu hổ, không nhịn nổi cười nói: “Các ngươi sinh ra đều khỏe, sau này đứa trẻ cũng sẽ rất đẹp, hoàng tử thì tuấn như Thần nhi, tiểu công chúa thì xinh đẹp như Thanh Ngọc.” Bà nghĩ tới Tạ cô nương, tiện miệng nói: “Nhìn bộ dáng Thanh Ngọc kia, liền biết mẫu thân Thanh Ngọc cũng nhất định là một mỹ nhân.” Bà mặc dù chỉ là một câu nói vô tình, nhưng nhắc tới mẫu thân nhà mình, Tạ cô nương khó tránh khỏi nghĩ tới vợ chưa cưới Bạch Thị của phụ thân, chính là tỷ tỷ của Hoàng hậu mà, cũng không biết Hoàng hậu có vì sự qua đời của tỷ tỷ mà trách cứ phụ thân không nữa. Nàng bên này còn đang lo lắng, bên kia Thái tử điện hạ đã cười lên tiếng: “Mẫu hậu, người đoán thử xem, phụ thân Thanh Ngọc là ai?” Hiển nhiên là không dự liệu tới việc Cố Thần hỏi lại vấn đề này, Hoàng hậu sững lại một chút mới nghi hoặc hỏi: “Là ai?” Không đợi Cố Thần nói, bà cũng đã chau mày tự nói: “Tin tức Đại Hoàn bên kia ta đã mười mấy năm không có nghe tới, cũng không biết người tiếp vị là tiểu Diệp hay là tiểu Hoan, đúng rồi, không phải nói lúc trước Thanh Ngọc là Hoàng hậu sao? Rốt cuộc là ai, Thanh Ngọc còn nhỏ như vậy mà đã để nó tiến cung rồi sao?” Bà nói tới sau cùng lại bắt đầu tức giận, buồn buồn nói: “Vốn còn nghĩ rằng hai đứa nhỏ đều là hai đứa trẻ ngoan đấy.” Tạ cô nương nghĩ một chút vẫn là nói: “Nương nương người đừng tức giận, Cảnh Diệp cũng là bất đắc dĩ, Tiên Hoàng mất sớm, khi ấy hắn vẫn còn nhỏ, cần phụ thân thần thiếp phụ ta cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể lập thần thiếp làm Hoàng hậu, hơn nữa thần thiếp sau khi tiến cung sống ở Trường Hoa cung, hắn cũng rất tôn kính thần thiếp, cũng không hề có hành động gì vượt quá giới hạn.” Câu cuối cùng cũng là Tạ cô nương cân nhắc kỹ càng mới nói ra, ý tứ rất rõ ràng thầm nói cho Hoàng hậu biết nàng vẫn còn trong trắng, nàng cũng là vì sợ Hoàng hậu sẽ vì chuyện này mà không hài lòng với nàng. Có điều trọng điểm của Hoàng hậu căn bản không có đặt lên trên mặt, nghe vậy chỉ có chút kinh ngạc: “Tiếp vị là tiểu Diệp a, chỉ có điều, Cảnh Ngự mất quả thực có hơi sớm, nhưng cũng không thể trách người khác, đều là tại ông ấy, suốt ngày ở bên ngoài chinh chiến, trên người đều là ám thương, ông ấy vốn không thể sống lâu được mà.” Bà vừa nói, trong giọng nói cũng mang một chút ủ ê: “Còn nữa Lăng Vân cũng vậy.” Bà vô ý nói thôi, nhưng Tạ cô nương trong lòng lại giật mình. Lăng Vân, hai chữ quen thuộc mà xa lạ đột nhiên khiến Tạ Bích Sơ có chút thấp thỏm, nàng nghĩ một chút vẫn là lên tiếng hỏi: “Lăng Vân mà nương nương nói, là Tạ tể tướng sao?” Hoàng hậu ngây ra một chút, sau đó sắc mặt vui mừng nói: “Đúng a, là ông ấy, ông ấy những năm này có khỏe không, vẫn là Tể tướng chứ? Đúng rồi, ngươi cũng họ Tạ, ngươi là người tộc ông ấy đúng chứ?” Tạ cô nương nhìn kỹ nét mặt của bà, thấy bà quả thực không có cảm xúc gì là oán hận mới thở phào một cái, sau đó cười híp mí mang theo sự đắc ý cùng khoe khoang: “Ông ấy là phụ thân của thần thiếp!” Hoàng hậu nghe vậy lại đột nhiên giật mình, giống như không dám tin vậy nhìn nàng, đột nhiên giơ tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, không nhịn được cất cao giọng: “Ngươi nói, ông ấy là phụ thân của ngươi?! Vậy ngươi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tạ Bích Sơ cổ tay bị Hoàng hậu nắm đến đau, nhưng nàng căn bản không để ý tới, vì thái độ của Hoàng hậu khiến cho nàng có chút ngây ra: “Thần theieps, thần thiếp năm nay 14.” “14 a……..” Hoàng hậu hiện rõ bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lo lắng vừa nãy cũng dãn ra, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi nhớ nhung cùng buồn bã. Bộ dạng buồn bã như vậy Tạ cô nương cũng từng thấy qua trong mắt Nam thần cha, nàng cũng biết Hoàng hậu đây là đang nhớ tới người chị sinh đôi của bà, Bạch Thị, thế là nàng không nhịn được mở miệng an ủi: “Thần thiếp biết vợ chưa cưới của phụ thân là tỷ tỷ sinh đôi của nương nương, phụ thân cũng luôn nhớ bà ấy, có điều người mất thì cũng đã mất rồi, nương nương cũng không nên quá buồn bã nữa.” Ánh mắt Hoàng hậu khẽ động, vẻ mặt có chút kích động, hỏi: “Phụ thân ngươi, ông ấy và ngươi có nhắc tới tỷ ấy sao?” “Không có.” Tạ Bích Sơ lắc lắc đầu, sau đó với ánh mắt hơi thất vọng nói: “Có điều phụ thân thật là đã đem bà ấy chôn sâu tận đáy lòng rồi, phụ thân sau khi bà ấy qua đời không bao giờ dùng lại chữ “Lăng Vân” mà bà ấy đã lấy, ngược lại còn thầm xem trọng hơn cả tín vật, phụ thân từ đó giờ chưa từng đi tới Lăng Vân thư viện, sợ ông ấy không chịu nổi mà lại nhớ đến bà ấy, còn nữa, mẫu thân còn nói cho thần thiếp biết, mẫu thân đã từng là nha hoàn thân cận của bà ấy, phụ thân cưới mẫu thân làm kế thê, cũng bởi vì……….” Lời nàng còn chưa nói xong, Hoàng hậu đã đột nhiên đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, gấp gáp hỏi: “Ngươi nói, mẫu thân ngươi đã từng là, là nha hoàn thân cận của tỷ ấy? Vậy mẫu thân ngươi tên họ là gì?” Tạ Bích Sơ bị phản ứng bất ngờ của bà làm cho hết hồn, không nén nổi bất an liếc Cố Thần bên cạnh. Cố Thần trấn an nắm lấy tay nàng, nói với Hoàng hậu: “Nhạc mẫu họ Triệu, tục danh là Thanh Hạ Hà.” Giọng của hắn hãy còn đang lơ lửng giữa không trung, nhưng sắc mặt Hoàng hậu đã một mảnh trắng bệch, ánh mắt bà lướt qua mặt hai người, sau đó dời tới trên tay hai người đang nắm, lảo đảo lui về sau một bước. Tạ Bích Sơ và Cố Thần đều bị làm cho sợ rồi, không nhịn được tiến lên đỡ lấy bà, so sánh với Cố Thần thuần túy lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bà, Tạ Bích Sơ lại nghĩ nhiều hơn, Hoàng hậu đây là ý gì, vì Nam thần cha nhà mình cưới mẫu thân nên không vui, vì mẫu thân đã từng là nha hoàn thế thân của Bạch Thị, cho nên Hoàng hậu cảm thấy mẫu thân đã chiếm lấy vị trí của Bạch Thị? Nếu quả thật vì chuyện này mà Hoàng hậu có thành kiến với nàng, vậy đến lúc đó Cố Thần sẽ khó tránh khỏi bị kẹp ở giữa nàng và Hoàng hậu mà bị làm khó, Tạ Bích Sơ không nén nổi thầm cười khổ. Lúc trước nàng còn cảm thấy Hoàng hậu tâm tính đơn thuần, cho nên nghĩ quan hệ mẹ chồng nàng dâu hẳn sẽ tương đối hài hòa, nhưng ai dự liệu được cư nhiên lại sinh ra tình tiết như này. Có điều những việc khác nàng có thể vì Cố Thần mà rút lui, nhưng chuyện liên quan đến Nam thần cha, nàng sẽ không vậy, Bạch Thị đã chết rồi, lẽ nào để Nam thần cha vì bà ấy mà thủ tiết cả đời không thành thân sao? Huống hồ Nam thần cha khi cưới mẫu thân, vốn là nhớ lại Bạch Thị đó, nói ra thì người chịu uất ức là mẫu thân mới phải.