Từ lúc này mình sẽ chuyển ngôi kể qua "nó" nhé không xài "em" nữa Nó lặng người, ngồi bịch xuống giường, tay vò nát tờ giấy đó, nó không giận nhưng cũng không buồn, chả biết vì sao chỉ biết ngồi bất động và chấp nhận sự thật rằng Tiên đã không còn bên nó nữa và cũng không biết lý do Tiên bỏ đi là gì. Cứ ngồi như vậy suốt hai tiếng cho đến khi có tiếng bước chân bên ngoài, nó vội vàng bước ra khỏi phòng, hi vọng đó là Tiên. Bước chân ra khỏi phòng nó liền bị ôm chật cứng, chợt nó bật cười......không phải Tiên : _Anh......anh ổn chứ_Hằng _Ừm, anh ổn. _Em xin lỗi, thật ra Tiên đã nói cho em biết trước cách đây vài ngày nhưng Tiên không cho em nói. _Ừm, anh hiểu mà. _Tiên có lý do riêng anh à, cũng vì gia đình bên nội của Tiên phản đối việc để Tiên ở đây một mình. _Ừm, việc đó anh cũng hiểu. _Anh....đừng như vậy mà, em sợ lắm, xin anh đó. _Hừm, anh vẫn bình thường mà. _Em sẽ thây Tiên bên cạnh anh mà, anh...hic....hic....đừng làm đôi mắt lạnh lùng và cái vẻ bất cần đó hức.......hức...... _Em nghỉ em là Tiên sao, chỉ có một Tiên mà thôi và đó là người anh yêu. _Nhưng Tiên nói...... _Anh không quan tâm.....em về đi anh muốn một mình. Nhỏ Hằng không nói gì chỉ lẳng lặng đứng dậy đi về, nó ngồi suy nghĩ nó sẽ làm theo lời của Tiên sẽ vẫn vui vẻ và hạnh phúc tiếp tục cuộc sống như nó sẽ đợi. Đợi một ngày Tiên trờ về hoặc đợi đến lúc nó đủ khả năng để đi tìm Tiên. Nhưng lúc này nó cần thời gian đễ lưu giữ lại những kỉ niệm, hôm nay nó quyết định nghỉ học thêm dành trọn một ngày để đi đến những nơi mà cả hai đứa từng đến quán ăn Hàn Quốc, biển, Bạch Đằng, nhà thờ, cà phê bệch, trà chanh.......... và nơi cuối cùng, sân thượng nhà nó. Nó cầm vòi tưới lên những bông hoa, những cành cây mà Tiên đã từng chăm sóc. Đêm đến nó nấu mì và mang lên sân thượng ngồi vào lều, mở bài Blue khẽ hát thầm và nhìn vu vơ trên bầu trời tự hỏi bây giờ Tiên đang làm gì nhỉ, có nhớ đến nó không ? Giai điệu gia diết nhẹ nhàng sâu lắng lòng người bỗng một giọt nước mắt rơi, phải nó nhớ Tiên quá nhưng bản chất của một thằng con trai không cho nó phải yếu đuối từ ngày mai nó sẽ sống tốt mà không có Tiên bên cạnh chỉ là không đúng với con người thật của nó mà thôi, có lẻ Tiên muốn quên nó thật cắt đứt liên lạc từ sđt cho đến facebook nhưng nó thì không thể quên được, dòng suy nghỉ đưa nó vào giấc ngủ. Sáng hôm sau dậy vẫn không quen với việc nơi lồng ngực có một khoảng trống nhưng rồi nó cũng dậy vscn và làm đồ ăn sáng có lẻ nó sẽ trở về với con người cũ của mình, lạnh lùng, ít nói. Mang đôi superstar đen quen thuộc dắt chiếc Martin ra và bắt đầu đạp, nó không biết đi đâu, cứ đi lòng vòng như vậy có lẻ đó là cách để nó thôi nghỉ đến Tiên bỗng có ai đó chặn đầu xe nó lại......là chị Bảo : _Nhóc đi theo chị. Nó vẫn im lặng và đi theo chị, hình như chị đến quán cà phê mà lúc đó nó và chị đã từng đến, cái quán cà phê mà nó nhìn ra được sự "dễ thương" của chị. Cả hai bước vào kêu nước và ngồi im lặng cho đến khi chị Bảo hỏi : _Nhóc vẫn bình thường đấy chứ ? _Vâng, vẫn thế. _Chị vừa mới biết nên mới đi tìm nhóc nè. _............. _Nhóc thay đổi nhanh nhỉ. _Ừm, em cũng không biết là mình như thế nào nữa. _Haha, chị thấy nhóc đẹp trai hơn đấy. _Vậy chị sẽ theo đuổi em ? _Không, vì nhóc sẽ không yêu chị. _Vâng, ít ra chị cũng biết câu trả lời. _Ừm, chị chỉ muốn xem nhóc ra sao thôi, chị đi đây nhóc cứ uống rồi từ từ về cũng được. Chị ra về, nó vẫn ngồi đó uống hết ly bạc xỉu cho đến lúc trưa rồi đi học nghề luôn. Đến nơi thì có vẻ cả lũ đều biết chuyện nên không ai hỏi nó nhiều : _Mày vẫn ổn chứ ?_Hoàng _Ừ, tao vẫn bình thường. _Không hiểu sao tự nhiên Tiên.....á....đau..... Nghĩa chưa kịp nói hết câu đã bị nhỏ Hằng đạp vào chân còn thằng Phương thì cốc vào đầu, nó phì cười rồi bước vào trường lúc đó Dung mới đến trước mặt nó : _Dung mới biết chuyện thôi, Thăng buồn lắm hả ? _Ừm nhưng hết nhanh thôi. _Dung biết rồi. Nó ngồi vào lớp với đôi mắt vô hồn sao lúc này nó nhớ Tiên quá, nó luôn đặt trong đầu mình hàng ngàn câu hỏi, Tiên đang làm gì ? Đã ăn cơm chưa ? Liệu Tiên còn nhớ về nó không ? Cuộc sống trong vòng một tháng qua của nó cứ như một bản nhạc buồn tẻ lặp đi lặp lại vậy, sự cô đơn đã làm cảm xúc của nó trở nên vô cảm với mọi thứ, nó ít quan tâm đến mọi thứ xung quanh hơn, ít nói chuyện hơn trừ lũ ba thằng bạn thân, Hằng và chị Bảo. Nó nhận ra rằng Dung đang quan tâm nó ngày một nhiều hơn, hỏi nó nhiều hơn và nói chuyện với nó nhiều hơn. Nó không quan tâm là Dung có thích mình hay là không chỉ nghỉ rằng có người hỏi thì trả lời, có người nói thì nói lại, có người quan tâm thì cảm ơn. Tối hôm đó là sinh nhật của Dung, Dung mời cả lũ đi nhà hàng, bữa tiệc diễn ra vui vẻ, nó cũng cười và chia vui nhưng vẫn im lặng nhìn mọi người chúc mừng và trêu đùa nhau. Đôi lúc nó cũng thấy nhột nhột và nó biết rằng Dung đang nhìn mình nhưng cũng không quan tâm lắm. Tiệc tan, tặng quà rồi ai về nhà nấy bỗng Dung kéo tay nó : _Thăng...ừm...đi dạo với Dung được không ? _Nhưng trễ rồi, Dung cũng phải về sớm đi. _Đi mà, hôm nay là sinh nhật Dung đó, một lần thôi. Nó thở dài rồi cũng đi dạo Bạch Đằng cùng Dung, đoàn đường lại khiến nó nhớ về Tiên, đã một tháng kể từ ngày em bỏ nó đi, đoàn đường này vào ngày mưa hôm đó, hai con người trong cùng một chiếc ô nhận ra được tình yêu của mình ở đâu. Cả hai cứ im lặng mà đi như vậy bỗng Dung nắm lấy tay nó : _Dung.....Dung thích Thăng nhiều lắm, cho Dung cơ hội lắp đi nổi đau trong lòng Thăng được không ? _............_Nó im lặng chỉ bật cười lên một chút. Rồi Dung kéo em lại và đặt lên môi em nụ hôn, em cũng đáp trả nhưng được một lúc em buôn Dung ra : _Là nụ hôn đầu. _Ừm, đúng vậy _Hừm, Dung trao lộn người rồi. Nó cười khẽ và buôn tay Dung ra, rồi Dung bật khóc : _Tại sao....hức...hức...tại sao chứ, Dung thích Thăng thật lòng mà.....hic....hic _Nhưng Dung biết trong tim Thăng chỉ có ai mà. _Nhưng.....hic......hic.....Tiên đã bỏ rơi Thăng........ _Ừm nhưng Thăng không thể, Thăng xin lỗi. Nói rồi nó cất bước đi, Dung vẫn đứng đó khóc, khóc ột trái tim đặt sai chổ.