Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
Chương 59 : Live
Kể từ hôm đó nó và Dung ít nói chuyện hơn, mỗi lần đi chơi nó không còn bắt gặp ánh mắt Dung nhìn mình nữa. Đã hai tháng kể từ ngày Tiên bỏ đi. vậy là sắp vô năm học rồi, tự hỏi chiếc yên sau xe ai sẽ ngồi nhỉ ? nó cười khuẩy cho cái suy nghỉ ngu ngốc đó, thật khó có thể chấp nhận rằng nó đã sống mà không có Tiên bên cạnh trong thời gian qua, cảm xúc của nó dành cho Tiên thật hỗn tạp, nó nhớ Tiên vì bỏ nó mà đi và nó cũng hận Tiên vì điều đó. Cũng không biết từ lúc nào nó có thói quen chụp ảnh, đi đâu nó cũng mang theo cái Canon 650d bên mình những lần rảnh rỗi hoặc ngẫu hứng nó lại chụp một tấm. Đôi lúc người ta lại thấy một cấu bé đạp chiếc Martin, đeo trên cổ là chiếc máy ảnh với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt vô hồn trên đường Bạch Đằng.
Những bông hoa mà Tiên đã trồng thực sự bây giờ đã nở rất đẹp, đẹp như Tiên vậy. Liệu Tiên còn nhớ đến những bông hoa này ? nó cũng không biết, chỉ biết chăm sóc những bông hoa kia thật tốt, chờ đợi ngày chủ của nó trở về. Nó rất ít tò mò về nhiều chuyện vì thế rất ít khi nó đặt ra các câu hỏi nhưng hiện tại trong đầu nó đang có rất nhiều câu hỏi. Tiên đang ở đâu ? Tiên đang làm gì ? Tiên còn nhớ về nó không ? Tiên còn lưu giữ những kỉ niệm của cả hai không ?
Từng bức ảnh mà nó chụp đều post lên facebook, mỗi bức với mỗi dòng tâm trạng khác nhau, không phải nó post lên facebook là để khoe khoang những tấm ảnh mà nó chụp, nó chỉ post lên để mong ai đó có thể thấy được cuộc sống của nó thời gian qua như thế nào. Không biết Tiên có thấy được những tấm ảnh mà nó chụp không nhỉ, cho dù Tiên đã xóa nick nhưng biết đâu Tiên lập một nick mới và theo dõi nó hằng ngày thì sao ?
Chiều hôm đó là một ngày đầu tháng tám, trời đổ mưa, mưa xuống, hình ảnh ngày hôm đó lại ùa về. Thay đồ, mang áo mưa không quên cầm theo con Canon nó leo lên chiếc Martin đạp ra Bạch Đằng, ghé vào quán cà phê. Nó cứ ngồi như vậy nhìn qua ô cửa kính. Những giọt mưa cứ như thế mà rơi, não bộ bắt đầu tua lại quá khứ. Ngày hôm đó nó đang lang thang thì bắt gặp người con gái trên tay là chồng xách đang trú mưa, cả hai cũng dạo bước trong chiếc ô, khẽ chạm vào nhau, nó nhìn vào mắt em đôi mắt đầy cảm xúc và đó cũng là lúc cả hai nhận ra được tình yêu của mình đang ở trước mặt. Nó khẽ cười khi nhớ lại ngày hôm đó, không biết mỗi khi trời mưa Tiên có nhớ về ngày hôm đó không nhỉ. Mỗi lần mưa thì nó lại nhớ em nhiều hơn nhưng cũng hận em nhiều hơn, hận vì em đã bỏ rơi nó, hận vì em là nó đau, hận vì em khiến trở thành một con người lạnh lùng và vô cảm và hận vì em khiến nó không thể yêu được nữa. Bỗng có ai ngồi bên cạnh nó, cái mùi hương quen thuộc này.....là chị Bảo :
_Mỗi lần mưa nhóc đều ra Bạch Đằng nhỉ ?
_Chị cũng biết sao ?
_Tình cờ biết thôi.
_Ừm.
_Chắc nhóc đang nhớ Tiên phải không ?
_Mọi lúc.
_Nhóc thay đổi nhiều lắm nhóc biết không ?
_Em cũng không biết nữa.
_Lúc trước nhóc không chụp hình nhưng giờ thì có.
_Em chỉ muốn lưu giữ những gì mình thấy là đẹp.
_Và lúc trước nhóc cũng không lạnh lùng và bất cần như bây giờ,
_Có lẻ do thời gian.
Bỗng giai điệu của bài "I need a girl" vang lên, tên bài hát có lẻ hơi đúng với tâm trạng của nó
"Tôi mệt mỏi vì luôn cô đơn
Chán nản vì cô độc
Cần một cô gái
Một người mà không cần lên tiếng
Không phải là một đứa trẻ mà là người có thể ôm tôi vào lòng
Không phải là người chỉ ở bên tôi khi cô ấy chán
Mà là cô gái chỉ yêu mình tôi
Girl, I need a girl
Bất kể điều gì cô ấy làm đều xinh đẹp
Cùng với thân hình hoàn hảo
Girl, I need a girl "
Anh nhớ em.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
53 chương
32 chương
45 chương
45 chương
5 chương