Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
Chương 31 : Đã Đến Lúc Để Nói ?
Cứ như thế, hai đứa nắm tay nhau đi trong chiều mưa phùn, cả hai đều im lặng để cảm nhận từng phút giây bên nhau quý giá đến mức nào, ngoài trời mưa lạnh buốt nhưng bên trong chiếc ô nhỏ bé này là hai trái tim đang cùng một nhịp đập :
_Lúc hôn em rất khác với lúc anh hôn Hằng.
_.......
_Đôi môi em gợi cho anh nhiều cảm xúc, làm cho trái tim anh thổn thức, còn của Hằng chỉ là tàn dư của vị ngọt.
_Ở em cũng vậy, môi anh cũng ngọt, nhưng ngọt theo một nghĩa khác, nụ hôn của anh làm trái tim và tâm hồn em trờ nên thanh bình và ngọt ngào hơn, đã rất lâu rồi, cái cảm giác hạnh phúc em tưởng chứng như đã mất, nhưng anh đã mang cảm giác đó lại cho em. Cảm ơn anh....rất nhiều_Đôi má đó lại ửng hồng trong cơn mưa, thật dịu dàng và ấm áp biết bao.
_Ngốc à, đi ăn không ? Anh đói rồi.
_Hihi, mưa thế này đi ăn canh kim chi là ngon nhất đấy, em biết chổ ngon lắm mà cũng gần, mình đi bộ nha.
Hai đứa lại tiếp tục nắm tay chỉ có điều bước chân có phần vội vã hơn, đậu xanh giờ mới thấy đói bụng vờ lờ luôn. Đi một lúc cũng đến một quán ăn Hàn Quốc, cũng lác đác vài cặp đôi ngồi ăn, em và Tiên chọn một bàn cạnh cửa gương để ngồi, em để nhỏ kiêu món, đói quá rồi, chơi cả ngày có ăn cái gì đâu. Hình như trong này hơi lạnh thì phải, mã cha nó, trời đang mưa mà trong này để máy điều hòa 20 độ, hèn gì lạnh kinh khủng. Nhỏ Tiên thấy em run cầm cập thì cũng đồi chổ sang ngồi bên cạnh em, ban đầu nhỏ ngồi đối diện :
_Nè, anh làm gì mà run hết cả người lên thế ?
_Hừ...hừ, vừa lạnh vừa đói...hừ...hừ.....
_Hihi, trông đáng yêu thế kia thì cô nào mà không thích cho được.
Em là chúa ghét ai bảo mình đáng yêu ấy, nghe cứ gay lọ thế méo nào ấy, khen như thế chả khác gì bảo em là mấy con vẹo đứng đường :
_Hừ...hừ....lạnh như thế này....hừ...mà em còn đùa được à.
_Được rồi, lạnh chứ gì.
Bỗng nhỏ tựa lưng vào lòng em, không phải nói là cả cơ thế mới đúng, bây giờ em đang ôm nhỏ từng đằng sau, ban đầu cũng hơi ngại nhưng xung quanh cũng toàn mấy cặp đôi nên họ cũng không để ý lắm :
_Hihi, thế nào, hết lạnh chưa hả tên ngốc.
_Ơ,ơ....._Em cứng họng rồi các thím à.
_Đưa tay đây xem nào_Nhỏ cầm tay em áp lên má nhỏ, quào, ấm dữ.
_Uầy, tay gì lạnh thế này.
_Tai anh cầm dù thôi chứ bộ.
_Hihi, con trai gì mà nói giọng như làm nũng thế kia.
Rồi đồ ăn cũng được mang ra, trời ơi, thơm phức, chén thôi, cơ mà lần đầu ăn đồ Hàn có biết ăn thế nào đâu nên nhờ nhỏ Tiên làm hộ, em chỉ có việc là hoạt động cơ miệng mà thôi, hề hề.
_Này, sao anh há nhỏ thế, há to ra chút xem nào.
_Ơ, mà sao này giờ toàn anh ăn thế ?
_Hihi, em không đói, nhìn anh ăn ngon thế cũng no rồi.
_Xạo, nhìn bằng mắt mà no á, thôi há miện ra đi.
Cứ như thế, hai đứa cứ mớm qua mớm lại, người ngoài nhìn vào cứ tưởng hai đứa bị dở hơi nhưng em mặc kệ, xem trên phim thì ba cái hành động sễn sẫm này em nổi hết cả da gà, giờ đúng là yêu rồi nó khác thật, những lần đi ăn cũng nhỏ Hằng nhỏ mớm em ăn cũng ngại lắm đó chứ nhưng bên Tiên thì khác em tự nhiên hơn và vui vẽ hơn, chỉ có Tiên mới đưa em về với chính con người của mình được. Ăn xong thì Tiên cũng phải về vì các sơ gọi, em thì đi đến chổ giữ xe và cũng đi về, trời bây giờ đã tạnh mưa rồi, đạp xe trên đường mà gió cứ thổi vào mát rưỡi, một cảm giác thật khoan khoái. Bước chân vào nhà, căn nhà hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, có lẻ vì không có Hằng, em tắm rửa xong xách lap lên giường, onl facebook thì thấy Tiên chụp ảnh của em lúc đang run cầm cập và ghi cap là "Cứ tưởng lông cún nó dày lắm chứ, ai ngờ mỏng hơn cả mình, hihi, con cún đáng yêu", em cười khì cho cái cap ngớ ngẩn của Tiên, lướt xuống thì thấy hình nhỏ Hằng, chúp đôi bài tay của nhỏ đưa ra biển, vậy là cả ngày hôm nay nhỏ đi biển sao, ghi cap là "Em nhớ anh, liệu thời gian có giúp em trả lời". Nhìn tấm ảnh đó và suy nghĩ một hồi lâu, có lẻ em nên chấm dứt với Hằng, không thể để Hằng lún sâu hơn vào cái tình cảm mà nhỏ dành cho em, thật sự em không xứng đáng, em chỉ muốn nhỏ là một người bạn thân, một người em gái của mình mà thôi. Mà thôi, đi ngủ cái đã, căng da bụng trùng cmn da mắt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuẩn bị ột ngày thứ hai đầu tuần, có lẻ nhỏ Hằng cần thời gian để suy nghĩ nên đã không đến nhà em nữa, chuẩn bị đầy đủ, dắt chiếc Martin bỏ quên trong góc nhà xe và đi. Đến trường ghé vào quán xôi quen thuộc đã thấy lũ chiến hữu ở đó rồi :
_Đù, Thăng sao bữa nay đơn côi lẽ bóng thế này, có cần neptune không em_Nghĩa
_Cần cần cmm, mày không nhớ chuyện ngày hôm qua tao kể à.
_À rồi, em Tiên em Hằng, rắc cmn rối vãi.
_Thế mày tính thế nào_Hoàng
_Thì nói rõ với nhỏ Hằng chứ sao, sắp tết tây rồi, lúc đó tao sẽ nói hết.
Ăn xong thì cũng vào lớp, vừa mới bước chân vô lớp bà chủ nhiệm phán cho câu xanh rờn, à không, sướng rơn mới đúng :
_Hôm nay các em dọn về sinh xong rồi về sớm nhé, vì hai ngày nữa là tết tây rồi nên các em được nghĩ hêt tuần này nhé.
Khỏi nói cả đám hú hét như người tiền sử, như vậy cũng đến lúc em là rõ mọi chuyện với Hằng rồi.
P/S: Sr các thím nhé, chap này type hơi ít một chút, dạo này em bận bịu quá, cứ học, bơi, bóng rổ, rồi đi chơi các thứ làm chả có thời gian mà lót đít ở nhà để type, sau này vô năm học chắc có Tiên type hộ em nữa, có gì sai sót mong các thím bỏ qua nhé.
From f17 with love
~
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
30 chương
28 chương
27 chương
30 chương