Không ai được cướp em từ tay tôi
Chương 1 : Cuộc chạm mặt
Reng...
Reng...
Reng...
Tiếng đồng hồ phòng nó kêu lên, nó k thương tiếc phi "em" đồng hồ vào tường rồi chùm chăn ngủ tiếp nhưng liệu nó được yên giấc hay không???Ngay sau đó mẹ nó bước vào
-Con gái dậy nào!_giọng mẹ nó nhẹ nhàng hỏi
-Con không dậy đâu cho con ngủ nữa đi mà mama yêu_nó giọng ngái ngủ đáp mẹ nó
-Vậy chắc con không muốn về Việt Nam đúng k???_mama nó nói chúng điểm yếu của nó thì nó bật dậy ngay tức khắc
-Thật à mẹ???_mắt nó sáng trưng
-Mẹ nói thật nhưng với 1 điều kiện._giọng mẹ nó nghiêm nghị
-Điều kiện gì cũng được hết á._nó không cần suy nghĩ trả lời luôn
-Con phải đi học và sẽ có 1 bác quản gia đi với con.
-Con tưởng gì thế thì okie luôn.Nhưng khi nào con mới đi???
-Ngay tối nay con sẽ xuất phát đi cùng với bác quản gia Kim của nhà mình.
-Vâng vậy con xếp đồ để chuẩn bị tối con còn đi nữa.
-Con xếp xong thì xuống ăn sang nhé ba mẹ đợi con ở dưới nhà nhé.
Thế là nó vào làm vệ sinh cá nhân với vận tốc ánh sáng.Hôm nay nó mặc áo tank top đen trắng và mặc quần jean xanh xắn gấu với đôi giày nike trắng đen cùng tông với màu áo của nó.Hôm nay nó dể tóc xoan nhẹ xõa ngang lưng nhìn nó lúc này vừa cá tính không kém phần quyến rũ.Nó ăn cơm cùng với gia đình rồi rồi đi ra sân bay với bác quản gia Kim.Nó vừa đặt chân xuống sân bay ở Seoul thì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về nó,đối với nó như thế là bình thường vì nó gặp cảnh này suốt luôn.Trong khi đợi bác quản gia làm thủ tục thì nó vào phòng vệ sinh để đeo kính áp tròng xanh.Nó bước ra ngoài và va phải 1 người
-Thằng/Con nào mắt đui đi mà không nhìn đường thế hả???_cả 2 người đồng thanh là nó và hắn
Cả 2 nhìn nhau rồi hơi đơ đơ
1s
2s
3s
Và chúng nó đã lại được"tinh thần" và vẻ lạnh lùng của mình
-Mắt anh để sau đầu hay sao mà đi va phải tôi?_nó bức xúc nói
-Mắt cô mới thế đấy chứ không nhìn thấy mắt người ta ngay đây à?_hắn không vừa đốp lại
-Anh..............................._nó đơ luôn
-Tôi sao??? Vấn đề gì???
-Thì anh đụng vào tôi cái tối thiểu thì phải xin lỗi người ta 1 câu chứ thế anh không biết lịch sự là gì à???_nó cũng không vừa đốp lại
-Thế cô cx phải xin lỗi tôi chứ cô cx đụng phải tôi mà_hắn cãi lý
-Vậy sao???_mặt nó hiện lên những tia gian gian
-Đúng vậy._hắn cũng chẳng khác gì nó mặt gian như nhau
-Xin lỗi đồ vô duyên mất lịch sự,thiểu não,vô duyên,...................như anh_nó làm cho 1 tràng
-Cô....sao cô dám nói 1 đại thiếu gia như tôi như vậy hả???_hắn tức đỏ mặt
-Sao.Tôi thì sao nào anh tưởng tôi không dám chắc._Nó cũng cãi lại
Cuộc nói chuyện giữa nó và hắn à không nhầm cuộc cãi nhau giữa nó và hắn sẽ k kết thúc nếu bác quản gia của nhà nó ra can ngăn lại.Nó cũng thôi không nói nữa và nó mong sao không phải gặp lại tên chết bằm như hắn(người ta đẹp trai thế mà lại)và hắn cũng mong như thế(2 đứa này có gặp lại k là do ta.he he he,chụy sẽ cho 2 người gặp nhau dài dài).Nó cũng lên máy bay và cất cánh dến Việt Nam thân yêu của mình. Khi lên máy bay thì nó ngủ một giấc cho đỡ mệt nhưng tướng ngủ của không ai ưa vì nó ngủ rất chi là”vô duyên”.Một mình nó ba ghế nằm giống như kiểu ngủ trên giường ý.Nó cũng ngủ say nên chẳng để ý là đang có rất nhiều người nhìn nó và có những lời bàn tán về nó.Nó cũng nằm trên máy bay 7 tiếng đồng nên nó cũng rất mệt.
TRuyện mình sẽ cho khoảng 3-4 ngày ra 1 chap nhé tại vì vào năm học rồi nên mình cx k có thời gian đăng nhiều.Mong các đọc giả thông cảm nhé
Trang
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
25 chương
25 chương
38 chương