Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
Chương 30 : Yêu Quá Sớm
Kể từ ngày đi nhà thờ về Hằng có vẻ chăm sóc và quan tâm em hơn, mấy ngày đi học thì chán muốn chết chả học hành gì cả, cho dù có nhận được sự chăm sóc và yêu thương của Hằng bên cạnh nhưng mỗi đêm em đều mơ thấy Tiên, hình bóng ấy cứ lãng vãng trong đầu em ngay cả khi ở bên cạnh Hằng. Không kiềm chế được nỗi nhớ em đã lén Hằng đến nhà thờ để gặp Tiên. Lúc đó là vào giữa trưa, em bước vào nhà thờ, vẫn cái cảm giác tĩnh lặng và yên bình đến lạ thường, Tiên đang ngồi trên một chiếc xích đu, đeo headphones, mặt một chiếc váy màu trắng, đôi mắt đang lim dim như đang cảm nhận từng giai điệu của bài hát vậy. Em đến bên cạnh và ngồi xuống, có vẻ Tiên không biết, bao nhiêu nỗi nhớ chôn trong lòng về người con gái này cứ như đang ùa ra vậy, thật sự em rất muốn ôm thật chặt cô ấy vào lòng, nhưng sao khi ngồi bên cạnh, mọi hành động của em như bị đóng băng vậy, chỉ có đôi mắt là hoạt động, ngắm nhìn người con gái ấy để vơi bớt đi nỗi nhớ. Hình như lúc đó em không làm chủ được cảm xúc nữa rồi, đưa đôi tay lên má để cảm nhận được Tiên đang ở rất gần bên mình, Tiên giật mình và mở mắt ra, có vẻ rất ngạc nhiên :
_Ơ, Thăng...sao lại ở đây ?
_Tại sao Tiên lại làm như vậy ? Tiên nghĩ đó là cách tốt nhất sao ?
_Tiên...Tiên không thể, Hằng quá yếu ớt và ngây thơ, Hằng chưa thể suy nghĩ chín chắn về tình yêu, nên có lẻ Tiên nên cho Hằng một cơ hội, Tiên không đủ mạnh mẻ để làm Hằng tổn thương.
_Hằng không tổn thương nhưng, Thăng thì có đấy.
Hai đứa lại tiếp tục im lặng, tiếng gió khẽ lướt qua lá giữa không gian yên tĩnh này, thầm nghĩ ngồi bên người con gái mình yêu vào lúc này sẽ tuyệt vời biết bao :
_Tiên biết mà, như Thăng đã nói vậy, tình yêu không có lý do gì cả, chỉ cần ở bên cạnh người ấy cũng cảm nhận được người ấy yêu mình như thế nào rồi, Tiên có cảm nhận được tình cảm tương tự không ?
_....... Tiên...
_Như vậy là có, đúng không ?
Nói xong, em ôm Tiên, đặt đôi môi mình lên, phải, em cần phải chứng minh em yêu Tiên như thế nào, không có ai có thể thay thế được, kể cả Hằng. Tiên có vẻ khá bất ngờ trước nụ hôn đó, cảm giác hoàn toàn khác với lúc em hôn Hằng, nụ hôn của Hằng chỉ "ngọt", còn nụ hôn của Tiên lại mang đầy cảm xúc, bao nhớ nhung như được giải tỏa, tràng vào con tim là một cảm giác rất hạnh phúc, có lẻ Tiên cũng cảm nhận được điều đó nên đã đáp trả lại nụ hôn của em. Bỗng Tiên buôn ra, gục trên đôi vai em mà bật khóc, em chỉ biết ôm Tiên như thế thôi, những lúc thế này chỉ còn cách là im lặng :
_Hu...hu....như vậy...hic..hic là Tiên đã sai sao....hic..hic...tại sao cái cảm giác yêu thương này lại ùa về cơ chứ....hic...hic....
_Không, Tiên không sai, chỉ là Tiên quá cao cả mà thôi.
_Bây giờ...hic...hic...Tiên phải làm sao ?
_Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào Hằng và thơi gian mà thôi.
Tiên cứ như vậy mà gục trên vai em, khóc xong nhỏ thiếp lúc nào chả hay, đúng là con gái, cứ khóc cho đã rồi lại ngủ, nhìn nhỏ Tiên lúc ngủ làm con tim em đập liên hồi. Phải, em yêu Tiên, Hằng không thể thay thế được, ngay lúc này đã xác định được trong tim mình là hình ảnh của ai. Đưa nhỏ vào trong và em về nhà, bước vào nhà đã thấy nhỏ Hằng đứng đợi rồi :
_Anh đi đâu cả trưa vậy ?
_À, ừm, anh chỉ đi dạo thôi.
Nhỏ không nói gì mà lặng lẻ bước vào bếp nấu cơm, bữa ăn diễn ra trong im lặng, ăn xong em cũng lên phòng, hiện giờ có quá nhiều suy nghĩ, nhìn xuống giường thì nhỏ đã ngủ rồi. Em nhẹ nhàng nằm lên giường, bỗng có một đôi tay ôm chặt em từ sau lưng, Hằng chưa ngủ sao, vừa mới quay đầu ra thì môi em đã bị môi nhỏ chiếm chặt, bên cạnh đó nhỏ lại có những hành động làm em bị kích thích, lúc đó em như không làm chủ được cơ thế vậy. Bỗng hình ảnh của Tiên gục lên đôi vai mình mà khóc hiện lên trong đầu em. Mình đang làm cái quái gì thế này, tay Hằng đang dần dần cời áo của em ra, bừng tỉnh em quát :
_Hằng, dừng lại, em đang làm cái quái gì thế hả ?
_Ơ, anh.....em, em
Rồi nhỏ bật khóc, khóc rất to, nhỏ lại gục vào lòng em mà khóc :
_Khi trưa em...hic...hic...em đã đi theo anh....hic...hic...em thấy tất cả.....hic....anh biết em đau lắm không...hic.
_Vì thế em dùng cách này để niếu kéo anh sao.
_Em...em xin lỗi...hic...hic...nhưng em không muốn mất anh..hic.
_Hằng à, anh biết trong thời gian qua em đã chắm sóc và quan tâm anh rất nhiều, đôi lúc con tim anh đã rung động, nhiều lúc anh đã lầm tưởng nhưng không, tình cảm anh dành cho em chỉ là em gái mà thôi, bây giờ trong anh chỉ có hình bóng của Tiên thôi em à. Anh biết bản thân em sẽ bị tổn thương, nhưng nếu anh ở bên em thì không những anh mà cả Tiên còn tổn thương gấp ngàn lần, dù không yêu em nhưng anh vẫn xem em là em gái mà, anh vẫn mãi luôn bên em, đối với anh em cũng rất quan trọng, chỉ là không phải tình yêu mà thôi.
Nhỏ vẫn cứ khóc như vậy, được một lúc thì đã ngủ mất rồi, khẽ đắp mền lại cho nhỏ, em cầm gối sang phòng của ba để ngủ, Hằng bây giờ là người con gái em phải trân trọng chứ không tùy tiện được, những hành động ban nãy đã chứng mình Hằng còn quá non nớt và thiếu suy nghĩ trong tình yêu. Hằng à, xin lỗi.
Sáng hôm sau dậy, nhìn đồng hồ thì đã 7h, bỏ mẹ trễ học rồi, bước xuống giường đi qua tấm lịch thì mới vớ ra hôm nay là chủ nhật, có lẻ những suy nghĩ trong thời gian qua làm em đã bỏ quên mọi thứ xung quanh, xuống bếp thì chỉ thậy mẫu giấy nhỏ Hằng để trên bàn "Em xin lỗi, nhưng em sẽ không từ bỏ, yêu anh". Em chỉ biết thở dài mà thôi, vscn xong em quyết định sẽ sống một ngày mà không có Hằng hay Tiên trong suy nghĩ. Em hẹn lũ con trai trong lớp đi chơi bóng rổ, em đã chơi rất vui, không lo lắng hay suy nghĩ gì cả, điện thoại thì vứt ở nhà, đến trưa thì cả lũ kéo nhau ra net, vẫn như vậy rất vui, tiếng chửi rủa bới móc của Nghĩa Bẹt, tiếng hú hét cũa Phương khi ăn được mạng....bên cạnh em vẫn còn những thằng bạn rất tuyệt, luôn bên em lúc khó khăn và buồn chán. Đến chiều thì tạm biệt cả lũ, em dạo bước trên đường Bạch Đằng, bỗng chợt mưa rơi, cũng may trên chiếc giỏ xe luôn có một cái ô, mở ô và đi trong chiều mưa, mưa cứ phùn phùn, ướt cả da mặt, những giọt mưa đọng lại trên bàn tay lạnh buốt. Một cơn mưa của những ngày gần tết, ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo đền lạ thường. Bỗng trong suy nghĩ em thoáng chóc xuất hiện hình ảnh của Tiên "phải chi cô ấy xuất hiện ở đây nhỉ", em cười cho cái suy nghĩ ngốc nghếch đó, ghé vào Highland mua một cốc cà phê, dạo bước trên đường mưa, nhâm nhi cái vị đắng của cà phê, bỗng em thấy một hình bóng quen thuộc ở trước mái hiên của nhà sách, hai đôi tay đang vòng lại để ôm những quyển sách, cái quần bó, khăn len đỏ, mũ len cũng đỏ nốt, cái áo len dài tay và đôi giày cao cổ màu nâu. Là Tiên, dưới làng mưa hình ảnh Tiên cứ như đang mờ ảo trước mắt vậy, em tiến lại sau lưng đưa chiêc ô lên đầu của hai đứa, Tiên ngạc nhiên và quay lưng lại, khẽ ngỡ ngàng khi người đó là em :
_Ơ, Thăng...Thăng sao lại ở đây ?
_Ừm, chỉ là đi dạo, sao Tiên đứng đây vậy.
_Tiên đi mua sách, vừa định về thì trời đổ mưa.
_Đi dạo với Thăng được không ?
Nhỏ khẽ gật đầu, đôi má ửng hồng lên vì lạnh, trên đường đi em đã kể cho Tiên về chuyện tối qua, cả hai đều im lặng, đi trên chiếc ô màu cam, bước cạnh cô ấy thật gần nhưng vẫn tự nhiên, khoảnh khắc đó khơi gợi bao nhiêu nỗi yêu thương, nhỏ định mở miệng nói gì đó, nhưng em biết, đưa ngón tay lên miệng nhỏ và nói :
_Ngay lúc này, chỉ cần Thăng hạnh phúc và Tiên hạnh phúc, chỉ cần tình yêu của hai đứa là đủ rồi.
Nhỏ khẽ ngước nhìn em bằng đôi mắt long lanh đó, đôi mắt đó cho em thấy được từng mơ ước về một ngày mưa dịu dàng như thế này, sánh bước trên con đường cùng người mình yêu thương, bước cùng bước, vai khẽ chạm vào nhau, nhìn thậy vẽ ngượng ngùng phơn phỡn ở trên má, im lặng và tận hưởng cái hơi ấm kia, thật lãng mạn và yên bình. Cho dù chiếc ô có rộng bao nhiêu thì hai đứa vẫn đi sát bên nhau, bỗng nhõ chồm lên quàng tay qua em và nói :
_Em yêu anh.
Sau đó là một nụ hôn nòng cháy, một nụ hôn ngọt ngào trong một chiều mưa nhẹ, tự trách bản thân là ngày hôm nay phải gạt phăng hai người con gái này ra khỏi suy nghĩ, nhưng có vẻ em không làm được, Tiên đã đưa em về thực tại. Về cái cảm giác yêu thương mà cô ấy trao cho em. Hôn xong, em nắm lấy đôi tay và thì thầm vào tai :
_Anh cũng yêu em.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
54 chương
10 chương
11 chương
10 chương