Bạch Trạch Dương tối mặt, hai hàng lông mày đâu sát vào nhau chỉ vào mặt Lữ Vỹ Kỳ gằn giọng. - Quả đúng là ngươi, tại sao ngươi chưa chết, chẳng phải ngày hôm đó ngươi đã nhắm mắt xuôi tay rồi sao? Bạch Trạch Dương lại nhìn Hoạ Y đang cúi đầu ở trên kia chất vấn. - Hoàng thượng, Người biết rõ hắn ta là con của giặc vẫn đưa hắn về đây, còn cho hắn hầu hạ bên cạnh mình. Bài học từ Trương Tử Văn ngài đã quên rồi sao? Chuyện này nếu để quần thần biết được thì lòng tin của họ dành cho Người liệu có còn, Người muốn mình là Hoàng Y Cơ thứ hai sao? Hoạ Y bất lực cắn lấy môi mình, nàng muốn nói chàng ấy không giống với Trương Tử Văn, nàng càng không thể giống Y Cơ công chúa nhưng cổ họng nghẹn cứng không thể thốt nên lời. Nàng là vua, yêu một người không sai nhưng chàng lại là giống nòi của Quang Dao quốc, Bạch Trạch Dương giận dữ nàng có thể hiểu được nhưng trời gieo duyên cho nàng nghiệt ngã như vậy, nàng làm sao thoát ra được ma trận này đây. Lữ Vỹ Kỳ nhìn vai gầy của nàng run lên mà xót xa trong lòng, hắn làm nàng khổ nhiều rồi, hắn không muốn thấy nàng khổ thêm vì hắn. - Bạch thượng thư, ngài đã hứa với ta sẽ không làm khó Hoàng thượng nữa, sao bây giờ lại bắt đầu chất vấn Người rồi. Nếu muốn lấy mạng ta, ngài cứ ra tay còn Hoàng thượng ta cấm ngài động tới. - Ngươi dám thách thức ta, loại cướp nước như bọn ngươi ta sẽ không bao giờ để tồn tại trên đời đâu. Bạch Trạch Dương rút lưỡi dao nhỏ luôn mang theo bên mình, thân thủ nhanh nhạy áp sát Lữ Vỹ Kỳ, một lằn trên cổ đã rỉ máu, Lữ Vỹ Kỳ không tránh cứ nhắm mắt đứng yên. - Dừng tay. Hoạ Y chạy xuống dưới xô Bạch Trạch Dương qua một bên dang tay đứng chắn trước mặt Lữ Vỹ Kỳ. Bạch Trạch Dương nhìn nàng bảo vệ Lữ Vỹ Kỳ, môi chua chát nở nụ cười, tròng mắt ửng đỏ. - Hoạ Y, ta và nàng là tri kỷ hơn 10 năm, cũng không bằng tên cầm thú gián điệp nào sao? Ta và nàng vào sinh ra tử cũng không bằng tên yếu hèn buông tay chịu chết. Nàng chọn hắn mà bỏ lại giang sơn có phải vậy không? Nhìn Bạch Trạch Dương khóc nàng cũng đau lòng nhưng nàng không thể nhìn Lữ Vỹ Kỳ chết trước mặt nàng thêm lần nào nữa, Hoạ Y hạ tay nắm lấy bàn tay Bạch Trạch Dương nhỏ giọng cầu xin. - Bạch huynh, ta và huynh ngăn cách nhau bởi hai chữ bề tôi nhưng trong thâm tâm ta huynh vẫn là Bạch ca ca năm đó. Huynh biết ta từ lâu, biết ta là người vì giang sơn sẽ chẳng tiếc lấy thân mình nhưng ta còn một người khiến ta có thể bỏ mạng là chàng ấy. - Hoạ Y, nàng đang nói cái gì vậy? Bạch Trạch Dương hốt hoảng hét lên, chuyện sống chết nào phải muốn nói là nói, tại sao nàng lại có thể nhẹ tênh nói ra như chẳng có gì? Hoạ Y mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống khoé miệng, nàng lắc đầu nói tiếp. - Từ ngày chàng ấy ngã xuống thành trì Quang Dao thì tâm ta cũng đã theo chàng rơi xuống đáy vực rồi, ta còn tồn tại chỉ vì trách nhiệm với giang sơn xã tắc, nếu như ngày ấy ta chẳng còn gì phải lo nghĩ thì ta cũng sẽ cùng chàng ấy nắm tay nhau xuống nơi hoàng tuyền. Huynh thấy ta ngày hôm nay sắc mặt hồng hào, thấy ta cười cười nói nói đều là nhờ chàng ấy. Nàng nói, nàng khóc, hai nam nhân kia cũng chẳng cầm được nước mắt. Một người khóc vì đau lòng cho tình duyên bao nhiêu năm không được đền đáp, người còn lại khóc vì thấy nước mắt nàng rơi. Lữ Vỹ Kỳ đưa tay lau lệ cho nàng, trước mắt là rối rắm, trước mắt là có thể chia lìa, hắn chẳng tiếc gì, chỉ tiếc mỗi nàng mà thôi. Bạch Trạch Dương chết đứng tại chỗ, y giống như một kẻ thừa, một kẻ thừa xấu xa chia rẽ uyên ương. Nàng khóc, y đau lòng, càng đau lòng, càng thấy chút hy vọng của mình như bị đạp dưới hố sâu. Bạch Trạch Dương đứng yên nhìn nam nhân khác lau lệ cho nàng, đều mà cả đời y chưa bao giờ làm được. Bạch Trạch Dương quay mặt đi giấu đôi mắt thất thần vô vọng buồn bã hỏi. - Hoạ Y, ta muốn hỏi lần cuối cùng, có phải vì hắn nên nàng đã từ chối tình cảm của ta không? Bóng lưng Bạch Trạch Dương đơn độc, có lẽ y đã kìm nén đầy những tức giận và thất vọng trong lòng mình. Không biết sau hôm nay nàng và y có còn được như lúc trước nữa hay không nhưng nàng không muốn y trông nom nuôi dưỡng những mộng tưởng mãi mãi chẳng thể lớn trong lòng mình. - Bạch huynh, huynh thật sự muốn nghe sao? Bạch Trạch Dương nhẹ gật đầu, dù biết sẽ là đau khổ nhưng y muốn được nghe nàng nói, muốn chấm dứt hy vọng của chính mình. Hoạ Y hít một hơi chầm chậm nói. - Từ trước đến nay giữa huynh và Bạch thái úy ta đều coi trọng như nhau, hai người cùng Sở Tiêu thị vệ trong mắt ta luôn là những vị ca ca sát cánh bên ta, giúp đỡ ta, cho nên nếu...nếu Lữ Vỹ Kỳ không xuất hiện thì… - Được rồi, ta hiểu rồi, nàng không cần phải nói nữa..