Tử Tù Của Nữ Vương FULL
Chương 88
Lần đầu tiên Hoạ Y lớn tiếng với y như vậy khiến Bạch Trạch Dương không khỏi đau lòng, môi bạc chợt cong lên một nụ cười chua chát.
Biết nhau hơn mười năm, cùng nhau vượt qua gió sương nơi sa trường, cùng vào sinh ra tử, vậy mà…vậy mà lại chẳng bằng một tên lang băm vừa gặp chưa đầy một tháng, hay là, nàng đã biết hắn từ mấy năm về trước rồi?
Bạch Trạch Dương nhìn Hoạ Y dối tâm can mà nói.
- Chẳng phải Hoàng thượng luôn nhắc nhở hạ thần sớm nhậm chức Thừa tướng thay phụ thân sao, hôm nay hạ thần quyết định kỹ rồi.
Hạ thần xin nghe theo sự sắp xếp của Người, chỉ mong Người đáp ứng với hạ thần một chuyện, đó là thần muốn nhìn thấy vết bớt trên mặt của Hạ thái y.
Bạch Trạch Dương nói rõ ràng từng chữ, hôm nay nếu không nhìn thấy được dung mạo thật của hắn thì y sẽ không rời Di Hoà điện nửa bước.
Lời khẩn cầu của Bạch Trạch Dương làm Hoạ Y rất khó xử, làm sao nàng có thể tiết lộ thân phận của Lữ Vỹ Kỳ cho người khác biết, làm vậy có khác nào đẩy chàng ấy vào chỗ chết đâu.
- Bạch khanh, chẳng lẽ khanh không tin lời trẫm sao?
- Lời của Người là lời vàng lời ngọc làm sao hạ thần dám không tin nhưng hành động của Người thì hoàn toàn ngược lại.
Có phải Người đang sợ hay không?
- Khanh dám…
Hoạ Y run đôi bàn tay lên bần bật, không phải vì tức giận mà bởi vì sợ, trong đời nàng nổi sợ gì cũng trải qua rồi nhưng cảm giác sắp mất đi người mình yêu thương thì lặp đi lặp lại quá nhiều lần nên nàng ám ảnh với loại chia ly ấy.
Lữ Vỹ Kỳ biết Hoạ Y khó xử, hắn cũng không muốn hèn mọn chui rúc mãi trong vỏ bọc này, hắn muốn được che chở cho nàng, muốn được trước mặt người khác tự mãn khoe khoang nàng chính là nương tử của hắn nhưng nếu chiếc khăn bịt mặt này rơi xuống, thì đầu hắn còn không giữ nổi, quãng đường sau này làm sao nắm tay nàng đi khắp thiên hạ đây.
- Bạch thượng thư là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, cớ sao lại làm khó Người chỉ vì thỏa mãn lòng riêng của mình.
Bạch Trạch Dương cười lớn, hắn nói y làm khó nàng vì để thỏa mãn lòng riêng, nếu y chỉ nghĩ cho mình thì y đã làm mọi cách để nắm được bàn tay ấy rồi.
Y đứng giữa hai người, họ bảo vệ nhau còn y lại là một kẻ xấu.
- Ngươi nói ta làm khó Hoàng thượng, vậy không phải sự cố chấp của ngươi cũng đang hại ngài ấy sao.
Hoàng thượng, nếu hôm nay hắn ta không tháo khăn che mặt thì hạ thần cũng xin từ chức.
Hoạ Y siết chặt nắm tay nhìn Bạch Trạch Dương quyết tâm ở bên dưới, mọi chuyện chẳng phải đang tốt lắm sao, nếu phơi bày ra tất cả thì nàng biết phải làm như thế nào.
- Bạch khanh, ta…
- Hạ thần quen biết Hoàng thượng hơn mười năm, chưa bao giờ thấy Người do dự, khó xử về một điều gì, khí thế hiên ngang quyết đoán của ngày trước đâu rồi sao hôm nay Người lại yếu mềm như vậy.
Xin Người ãy dứt khoát giống như cách Người từ chối tình cảm của hạ thần vậy.
Trong đôi mắt kia có bao nhiêu thất vọng nàng đều nhìn thấy hết nhưng hiện tại làm sao nàng lên tiếng bây giờ, nàng không muốn mất vị ái khanh cương trực, càng không muốn mất người mình yêu thương nhất, nàng không có cách nào quyết định được.
- Chỉ cần ta tháo khăn che mặt thì ngài sẽ không làm khó Hoàng thượng nữa có phải không?
Lữ Vỹ Kỳ không thể nhìn thấy cảnh này nữa, không thể để nàng vì mình mà có lỗi với thiên hạ nàng đã khổ cực gầy dựng nên, hắn không sợ chết, chỉ sợ nước mắt nàng rơi thôi.
Đột nhiên Lữ Vỹ Kỳ thỏa hiệp làm Bạch Trạch Dương có hơi bối rối nhưng vẫn kịp gật đầu.
Hoạ Y lòng như lửa đốt, nàng đứng lên ngăn cản.
- Không được, lời trẫm đã nói làm sao có thể rút lại, trẫm đã hứa sẽ cho Hạ thái y che mặt theo ý muốn, làm sao có thể để ân nhân của trẫm chịu thiệt thòi.
- Hoàng thượng, không sao đâu, chỉ là tháo xuống một chút thôi, Người đừng lo lắng.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn Hoạ Y trấn an, càng làm nàng thêm rối bời, chàng thật sự muốn lộ mặt, muốn rời xa nàng.
Lữ Vỹ Kỳ nhìn Bạch Trạch Dương nói lời sao cùng.
- Ta khẩn cầu Bạch thượng thư hứa với ta một chuyện, đó là chỉ cần ta lộ mặt, sau này ngài không được làm Hoàng thượng khó xử nữa.
Bạch Trạch Dương cảm thấy mình như một kẻ mưu mô xấu xa, ép người khác phải làm theo ý mình.
Họ ở đây họ che chở cho nhau, còn y lại là kẻ gây rối.
Nhưng càng như vậy, y càng muốn biết sau lớp khăn che mặt kia có phải là dung mạo của kẻ tội gian.
- Được ta hứa với ngươi.
Hoạ Y như muốn nín thở, nàng bấu chặt tay mình nuốt nước mắt vào trong.
Lữ Vỹ Kỳ đưa tay tháo khăn che mặt, lòng hắn nhẹ tênh tựa như chiếc khăn che vừa rơi xuống đất.
Bạch Trạch Dương trừng mắt nhìn hắn, cả cơ thể bỗng chốc cứng đờ, chuyện này làm sao có thể, đúng là Lữ Vỹ Kỳ, đúng như những gì y nghi ngờ nhưng hắn làm sao sống lại được?.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
176 chương
37 chương
91 chương
38 chương
20 chương