Edit: libraIme Beta: Thỏ SN “Xin Thái hậu bớt giận!” Ta cúi đầu. Vừa rồi là do ta sơ ý, chỉ là khi nghe thấy Dụ thái phi nói, bất giác lại không nhịn được. Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Ai gia muốn ngươi thanh tịnh hơn một chút! Từ ngày mai, ngươi đến buồng có lò sưởi ở phía đông Hi Ninh cũng, giúp ai gia sao chép kinh Phật trong mười ngày!” Đột nhiên gọi ta đi sao chép kinh Phật? Ý của Thái hậu là muốn gì đây? Nhưng trước mắt cũng buộc lòng phải nói: “Dạ, thần thiếp ghi nhớ.” Lúc này Thái hậu mới hừ một tiếng nữa, dẫn người rời đi. Ta cúi đầu quỳ một lúc lâu, mới nghe tiếng Vãn Lương đứng dậy. Nàng vội qua đỡ ta và nói: “Nương nương…” Bất giác khẽ cười một tiếng, trong cung sao mà nhiều tai mắt thế, nếu không Thái hậu làm sao có thể trùng hợp xuất hiện ở nơi này? … Trở về Cảnh Thái cung, lập tức có người ra đón, Triêu Thần vừa tiếp nhận áo lông chồn trên người ta, vừa hỏi: “Nương nương, bệnh tình Hoàng thượng thế nào ạ?” Ta có chút hoảng hốt, khẽ cười: “Có lẽ cũng không quá nghiêm trọng.” Rõ ràng nhìn thấy Triêu Thần có vẻ sửng sốt, len lén kiếc qua Vãn Lương. Vãn Lương tiến lên, nhẹ tay đánh nàng một cái, trách nàng nhiều lời, ngược lại nàng cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra trên đường. Phương Hàm im lặng không nói gì, cuối cùng mới hỏi: “Nương nương có mệt không? Mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Ta gật đầu, trở về tẩm cung. Nhìn thấy cung nữ thổi tắt đèn, ta mới nhắm mắt lại. Nhưng làm như thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng lại nghĩ tới lời cung nữ ngoài cửa sổ kia nói, hắn ôm Thiên Lục, không nói lời nào, chỉ ôm… Không biết vì sao, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy cảnh kia, nhưng lại như cảm nhận được sự bất lực lẫn do dự của hắn. Mà lòng ta quan tâm để ý tới chuyện này, dường như lại không phải là vì Thiên Lục. Thật khó hiểu. Ta cuối cùng đành cho, bởi chúng ta là cùng một loại người. Càng mạnh mẽ, càng cô độc. Vì thế, trước mặt người khác mới cho thấy mặt kiêu ngạo nhất, như vậy khiến mọi người cho rằng chúng ta đều vô cùng lợi hại… Mặc dù không yêu thương ai nhưng cũng muốn vui vẻ sống. Không có ai sinh ra đã là kẻ hèn mọn, mặc dù hắn cao quý vì là Hoàng thượng, nhưng cũng có những chuyện phiền não mà người thường không bao giờ ngờ đến. Nghĩ như vậy ta đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. Không ngờ ta còn có thể cười ra tiếng. Thế nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa chút đau thương. Thở dài, ôm đầu gối, ngồi dậy. Không nhịn được, lại nghĩ tới nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta, đứng lên, từ phía dưới giường lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ. Vuốt qua, lòng bàn tay chạm vào cây tử được điêu khắc tinh xảo, dù không thể nhìn thấy rõ, nhưng dường như ta cảm nhận được hình dáng của nó. Như vậy, trái tim đã sớm khắc sâu. Ta không biết y đi nơi nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới câu nói kia của y. Y nói, có vài người, vì có thù hận mới sống tiếp được. Khi đó ta liều mạng phủ nhận, nói trong lòng ta không có thù hận. Giờ khắc này nghĩ đến, người y nói, chẳng lẽ chính là y? Đầu ngón tay run lên, chỉ cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đánh vào, có chút đau, có chút… lo lắng. Làm sao vậy? Vì sao hôm nay, đột nhiên lại nhớ đến Tô Mộ Hàn? Có lẽ là bởi Thái hậu muốn ta sao chép kinh Phật, ta liền nhớ lại đã từng ở trong ngôi miếu ấy cùng y? Than thở một tiếng, cuộc đời này ta có thể không bao giờ gặp lại y nữa. Cúi người, một lần nữa đem cái hộp cất thật kỹ, lúc đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy, trên cửa có bóng ai thoáng qua. Ta cho rằng chỉ là người trong cung tuần tra ban đêm, nhưng không nghĩ tới bóng dáng kia, vẫn in trên cửa phòng ta. Nheo nheo mắt, xác định không phải hoa mắt. Sau đó lại hoảng sợ, Cố Khanh Hằng! Không phải ta đã bảo y hãy xuất cung rồi sao? Sao lại còn đến đây? Vội vàng nhảy xuống giường, dựa vào ánh trăng chạy tới, bỗng nhiên lại nghĩ, không được, ta không thể gặp lại y. Khẽ cắn môi, la lớn: “Người đâu!” Có người đến, y chắc chắn sẽ lặng yên rời đi, cũng như lần đó. Nhưng, kỳ lạ vì sao không có ai đến? “Người đâu.” Ta không cam lòng, lại cao giọng hơn chút nữa. Bên ngoài vẫn như trước, không có bất kỳ tiếng động gì. Toàn bộ Cảnh Thái cung dường như trong nháy mắt, rơi vào tĩnh lặng. Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?