Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Chương 1
Khói trắng lượn lờ, sắc trời mông lung, ẩn trong không khí có hương thơm đang ngầm phiêu đãng, một dòng hương thơm kia cứ quanh quẩn quanh chóp mũi của nàng, lôi kéo bước chân của nàng, không thể không chế mà bước lên phía trước, châm giẫm vào mây như bước vào hư vô.d
Chính là nơi này, mười năm nay, không biết đã mơ thấy đến lần thứ mấy-- nàng nhìn tay mình hiện tại, trắng nõn tinh tế, tuyệt đối không phải là nàng, nhưng, quan trọng hơn, trong tay đang nắm chặt kiếm.
Đó là một thanh kiếm mà nàng chưa bao giờ thấy qua, chỉ dài ba thước, nhẹ nhàng mà mộc mạc, ánh sáng màu vàng lượn lờ trên thân, thân kiếm khẽ rung động, tựa như không thể không chế một loại lực lượng huỷ thiên diệt địa đang muốn phóng thích ra ngoài.
Cảm giác này có chút kì quái, ở trong mộng, ở trong một thân thể mà nàng không thể khống chế, không tự chủ được mà tiến về phía trước, dù thế nào cũng không có cách để tỉnh lại.
Biết rõ là mơ. Biết rõ không phải là thân thể của chính mình.
Hoàn toàn biết rõ, phía sau cánh cửa bằng gỗ đàn hương ở trước mặt kia chắc chắn không phải là thứ gì tốt. Nhưng cái thân thể đó vẫn tiến lên phía trước, cũng khiến chính nàng trở nên mê muội, muốn nhìn thứ ở phía sau cánh cửa kia.
Một cái khoá lâu đời đã phủ đầy tro bụi, rất nhỏ và cũng cực kỳ bẩn, nhưng lại là Phục Ma Chướng vững chắc của thiên hạ.
Điều kỳ quái chính là, những vòng xích của Phục Ma Chướng này lại không bao trùm cả cánh cửa, mà chỉ quấn vài vòng rồi kéo vào phía trong cánh cửa kia. Nàng vươn tay, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra, cũng không biết là thân thể của bản thân hay vẫn là thân thể kia, tim đập dồn dập như sấm.
Cửa bị đẩy ra trong im lặng.
Trong nháy mắt, sát khí dữ dội đập vào mặt, suýt nữa khiến cho nàng hít thở không thông.
Nàng không lui lại, kiếm trong tay cũng càng lúc càng không yên ổn. Hai cột đá vĩ đại cao vút sừng sững, xích Phục Ma Chướng uốn lượn mà lên, giăng khắp nơi, chú văn treo chi chít ở giữa, sát khí dày đặc tiêu điều tràn ngập.
Tựa hồ là đang nhốt người nào đó.
Nàng nhìn lên dọc theo Phục Ma Chướng, nhìn thấy bóng lưng đang bị xiềng xích của Phục Ma chướng giam cầm, càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên một đạo Thiên
Lôi bổ xuống từ không trung, bóng người kia khẽ động, bả vai hoàn mỹ bắt đầu vặn vẹo, nhất thời đánh tan sát khí bốn phía, gấm vóc thêu đen như mực phất lên, tung bay phần phật giữa gian phòng đầy bùa chú.
Nàng giơ kiếm lên.
Hệt như cảm ứng được cái gì đó, bóng người kia quay đầu ngoái nhìn lại, khuôn mặt bị che phủ mờ mịt, chỉ nhìn thấy một ánh mắt màu xanh lục, nàng lại như lâm vào một vũng nước xanh, Phỉ thuý mênh mông, vô vàn sao sáng.
“Đúng lúc.”
Nàng cảm thấy mình đang cười nhẹ. Phục
Ma Chướng dưới kiếm của nàng giống như một sợi dây thừng mà bị cắt đứt, phù chú bốc cháy, giữa bụi mù còn tràn ngập tiếng thở dài cổ xưa, cột đá dần hiện ra các vết nứt, đất trời đều bắt đầu lay động. d d i e e n d d a n l e q u y d o n
Giữa lúc hoảng hốt, cũng không còn thấy bóng người, nàng chỉ nghe được một tiếng cười trầm thấp yếu ớt bên tai, còn chưa tản đi, đột nhiên một luồng sáng màu xanh thoáng hiện, lớp vảy hung tợn dẫn theo Thiên Lôi cuồn cuộn, tấn công ngay về phía nàng.
Thân thể lại như không còn linh hoạt, kiếm trong tay vùng vẫy, tựa hồ không cam lòng với việc bị chiếm đoạt như vậy.
Nàng ngơ ngác, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, thốt lên: “Ngươi là cá chạch tinh sao?”
...
Đột nhiên thân hình màu xanh được bao phủ bởi ánh chớp kia cứng đờ, dừng lại trước mũi nàng, tóc mái trên trán bị thổi đến tán loạn, bỗng chốc nàng phản ứng kịp bản thân đã có thể nói chuyện, mới vừa hít một hơi, thân hình màu xanh kia lại biến mất vào trong bụi mù, hoá thành một vạt
áo màu xanh, khẽ dập dờn.
Nàng nheo mắt lại muốn thấy rõ hơn, bốn phía lại trở nên tối tăm, bất chợt cả người rơi xuống, nàng vùng vẫy, lại không thể ngăn được việc cứ bị rơi thẳng xuống phía dưới, không có cách nào ngừng lại~~
“A!”
Cổ Tiểu Ma bật dậy từ trên giường, mồ hôi tuôn ra khắp trán.
Lại là mơ, lại là cánh cửa kia.
Sau khi nàng ngơ ngác ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên lại cười rộ lên một cách bỉ ổi, lần này có thể thấy được người ở phía sau cánh cửa đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi, giấc mơ tiếp theo, không chừng sẽ có thể nhìn thấy diện mạo thật của con cá chạch tinh kia.
Cổ Tiểu Ma nằm lại trên giường, áo lót lộn xộn bị mở rộng ra một nừa, lộ ra dây lưng của cái yếm xanh biếc. Nàng tuỳ ý kéo kéo, lại lười biếng ôm lấy chăn mà cuộn đến bên giường, mông vểnh lên bên ngoài chăn. Mãi lúc lâu sau cảm thấy có chút lạnh, vừa muốn đắp chăn lại đi ngủ một lúc. Đột nhiên cánh cửa bằng gỗ lim khắc hoa bị gõ vang.
“Sư tỷ! Đã là lúc nào rồi, sao tỷ còn chưa ra ngoài?”
Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, nên gắng gượng mà trả lời tiểu sư muội của nàng một chút, hay vẫn nên tiếp tục im lặng không hé răng giả chết.
“Hôm nay sư nương muốn kiểm tra thuật ngự kiếm phi hành! Sư phụ nói nếu sư tỷ dám muộn như thường ngày, lão nhân gia liền...”
Cổ Tiểu Ma hồi tưởng lại việc muộn giờ lên lớp sáng ngày hôm qua theo lời của sư phụ, thầm mắng một tiếng, xoạt một phát ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi chỉnh trang xong thì đẩy cửa ra, tiểu sư muội Tác Oanh đang cười đứng ngay ngắn ở ngoài cửa, sa y màu hồng toàn thân, mắt phượng môi son, mày liễu mũi thanh, trên má có hai lúm đồng tiền ngọt ngào. Thường ngày khi người vẫn còn chưa thấy, tiếng cười như chuông bạc đã vọng lại từ rất xa.
Cổ Tiểu Ma cầm lấy bội kiếm, bụng lại réo lên, nhất thời mặt mũi liền sụp đổ: “Đã lấy được điểm tâm chưa?”
Tác Oanh thấy Cổ Tiểu Ma vẫn còn dáng vẻ ngái ngủ, khoé môi cong lên, lấy một cái bọc giấy dầu ra từ trong lồng ngực: “Sư nương tự mình làm bánh bao, ta vụng trộm cầm được ba cái.”
Bọc giấy dầu kia còn đang toả ra hơi nóng. Hai mắt của Cổ Tiểu Ma lúc này toả sáng, gào một tiếng rồi bổ nhào về phía Tác Oanh: “Vẫn là tiểu sư muội tốt với ta nhất.”
Tác Oanh dịu dàng cười, cầm tay Cổ Tiểu Ma, nói nhỏ: “Vừa đi vừa ăn, chúng ta phải nhanh chóng đến Tu Tâm Đình thôi.”
Quai hàm của Cổ Tiểu Ma không khác gì hai cái mông, đáp lại một tiếng không rõ ràng, liền đi theo Tác Oanh.
Khí lạnh sáng đầu thu lộ vẻ hiu quạnh, Cổ Tiểu Ma mệt đến mức gân cốt bắp chân đều đã sắp đứt gãy, mới trợn mắt bò lên được đến đỉnh núi. Trước mắt là khung cảnh yên lặng, nhóm người sư đệ sư muội đang tĩnh toạ ngay ngắn theo sư nương, bên cạnh tiểu đình có một thềm đá mang phong cách cổ xưa, ba chữ Tu Tâm Đình uyển chuyến hàm xúc mà tinh tế, mơ hồ có thể thấy được vài bóng người đứng thành một hàng bên dưới đình. Tác Oanh thè lưỡi, nói nhỏ: “Thì ra sư phụ đã đến rồi.”
Trước Tu Tâm Đình, một nam tử trung niên mặc xiêm y màu vàng khoanh tay đứng, hoa văn thêu nổi theo phong cách cổ xưa trên tay áo càng làm nổi bật lên dáng người gầy ốm của ông, đúng là chưởng giáo của phái Thiên Diễn, Mạc Vi. Lúc này mặt của ông đang mang biểu tình như mưa gió sắp tới, khó chịu nhìn thiếu nữ áo trắng đang chạy tới từ xa.
Được rồi, kỳ thật thứ ông nhìn làm đám khói bụi bay lên mù mịt phía sau bóng dáng của thiếu nữ kia.
Cổ Tiểu Ma cũng đã từng mặc qua bạch y lay động theo gió, nhưng ba ngày sau đó, cuối cùng bạch y của nàng đã trở thành vật được bảo tồn trong truyền thuyết mà bị nhét xuống tận đáy hòm, cổ áo kia đầy dấu bùn, vạt
áo trước đầy vết dầu, vết bẩn khả nghi nơi cổ tay áo luôn biểu hiện rõ ràng trong vòng mấy ngày nay nàng đã ăn gì làm gì, không còn điều bí mật gì đáng để nói. Cổ Tiểu Ma không muốn người khác chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, vì thế nàng đổi thành hắc y, hài lòng cho rằng mình có thể hả hê mà mặc sức lăn qua lộn lại, không nghĩ tới lúc so chiêu đến tận trời cùng nhị sư huynh, bị đạp một cước văng vào trong đống bụi đất, từ đấy lại phát hiện thì ra màu đen lại dễ dính bụi như vậy.
...
A, màu xám!
Trong thiên hạ còn màu sắc nào hoàn mỹ hơn nó? Cho dù có bẩn đến thế nào, cho dù có lăn qua lăn lại đến như thế nào, có bị đá bay đến thế nào, cũng có thể đủ để hoàn thành giấc mộng đẹp một tháng chỉ giặt y phục một lần của nàng.
Vì thế trong hai người thiếu nữ đồng lứa mười sáu tuổi, một người càng lúc càng mỹ lệ kiều diễm, một người càng lúc càng xám xịt thô bỉ.
Mạc Vi khẽ ho khan, đây là điềm báo cho việc ông chuẩn bị răn dạy đệ tử, Tác Oanh cùng Cổ Tiểu Ma vừa sợ hãi mà đứng thẳng người, đầu lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, giống như có thể moi được một đồng tiền ra khỏi mặt đất vậy.
“Lại muộn giờ học buổi sáng, phạt hai người các con dọn dẹp Tu Tâm Đình một tháng.” Mạc Vi nghiêm túc nói, Cổ Tiểu Ma điên cuồng rơi lệ trong lòng, tuy bình thường hay muộn, nhưng ít nhất còn có thể cách một ngày trễ một lần, giờ đã liên tục ba ngày, sư phụ thật sự tức giận rồi, một tháng đấy... Sáng sớm đã phải bắt đầu quét rác. Nàng thấp thỏm mà hơi ngẩng đầu lên, đối diện với cái liếc mắt đầy ai oán của Tác Oanh về phía mình, nhất thời có chút áy náy việc bản thân mình đã liên luỵ đến tiểu sư muội.
“Phụ thân, Tiểu Ma và Oanh Oanh cũng biết sai rồi, nói vậy cũng sẽ không tái phạm nữa, đã vậy thì có thể không trách phạt không?” Nam tử mày kiếm mắt sáng đứng đầu đám đệ tử, bạch y toàn thân làm nổi bật lên sự tuấn mỹ phóng khoáng của hắn, đúng là đại sư huynh Mạc Khinh Viễn.
Biết sai rồi sao? Xét thấy trình độ đến muộn của Cổ Tiểu Ma cũng đã đạt được tới một thành tựu quang vinh vĩ đại, Mạc Vi liếc xéo hắn một cái, không chút lưu tình mà răn dạy nhi tử: “Con thân là đại sư huynh, cũng đừng có nuông chiều các nàng khắp nơi như vậy.”
Lúc sư phụ tức giận, cũng chỉ có đại sư huynh dám nói chuyện. Tam sư huynh Đỗ Dục Thành cùng
Tứ sư huynh Đỗ Dục Kỳ cũng thu hồi vẻ mặt cười toe toét, hai huynh đệ giống nhau như đúc, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một cây tùng lớn ở nơi xa, khiến Cổ Tiểu Ma cảm thấy biểu cảm giả vờ đứng đắn của bọn hắn lúc này rất buồn cười. Nhị sư huynh Vân Tiêu cùng Ngũ sư huynh Phó Diệp Văn đã xuống núi đi rèn luyện trừ yêu, vì thế trên núi chỉ còn mấy người đệ tử bọn họ.
“Tiểu Ma.”
“Có.” Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi lạnh mà hoàn hồn, nhanh chóng đứng nghiêm túc lại.
“Hôm qua vi sư đã nói như thế nào?”
“Sư phụ nói, cơm chiều hơi mặn, bảo sư nương bỏ ít muối lại một chút.”
...
Đỗ Dục Thành không có đủ định lực, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Thân hình của Mạc Vi cứng đờ, trầm giọng nói: “Càn quấy, ta đang nói đến lời hôm qua lúc luyện công xong kìa.”
Cổ Tiểu Ma giấu bàn tay đầy dầu mỡ ra phía sau, lắp bắp nói: “Sư phụ nói, mọi người trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Trước câu nói kia.”
“Ta sẽ quăng con xuống núi.”
“Câu trước nữa.”
“Nếu hôm nay con vẫn không thể Ngự kiếm phi hành...”
“Được rồi.” Mạc Vi giơ tay lên: “Nếu như hôm nay con vẫn không thể thành công, vi sư sẽ quăng con xuống núi, xem con có thể bay lên được hay không!”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
11 chương
14 chương
364 chương
44 chương
159 chương
78 chương
138 chương