Edit: libraIme
Beta: Thỏ SN
Tiểu Đào thấy ta không nói lời nào, vội hỏi: “Nương nương, nô tì không có ý gì khác. Chỉ là Thái phi cũng nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, trong lòng lo lắng, vì thế muốn đi Thiên Dận cung. Nhưng… Nhưng nô tì biết, Hoàng thượng sẽ không chịu gặp người, vì thế nô tì mới cả gan hỏi nương nương long thể của Hoàng thượng thế nào.”
Hóa ra là thế.
Bất giác liếc nhìn kiệu của Dụ thái phi, màn kiệu buông xuống, ta không nhìn thấy người ở bên trong.
Người đáng thương nhưng nhất định cũng có chỗ đáng trách, bà cũng không trách được Hạ Hầu Tử Khâm tại sao bây giờ không muốn gặp bà.
Nói với Tiểu Đào: “Ngươi đứng lên đi, Hoàng thượng là chân long thiên tử, tất nhiên là phúc lớn mạng lớn, không có trở ngại lớn.” Thực ra ta không thấy hắn, chỉ vì căn bản ta không vào.
Chẳng qua nhìn sắc mặt An uyển nghi, cũng có thể nhìn ra hắn chỉ nhiễm chút phong hàn, không nghiêm trọng lắm.
Nghe vậy, Tiểu Đào mới thở dài một hơi.
Cười nói: “Nô tì cám ơn nương nương.” Nói xong xoay người nói với kiệu phu, “Khởi kiệu.”
“Chờ một chút.” Ta không hiểu nhìn nàng, “Nếu biết Hoàng thượng sẽ không gặp Thái phi, vậy còn đi làm gì?”
Tiểu Đào khẽ run rẩy, mới nói: “Nô tì mang Thái phi đi dạo ngoài cung của Hoàng thượng một vòng, sau đó sẽ trở về.”
Ta mới nhớ ra, bây giờ Dụ thái phi điên điên khùng khùng, giống như một đứa trẻ luôn ồn ào.
Ta gật đầu, vừa đi, lại nghe Dụ thái phi không biết hô câu gì, đột nhiên lao ra khỏi kiệu.
“Thái phi nương nương!” Tiểu Đào hoảng sợ, vội chạy lên đỡ bà.
Ánh mắt của bà bỗng nhiên nhìn về phía ta, chẳng biết tại sao, loại ánh mắt này khiến cả người ta run lên. Bà liều lĩnh đẩy Tiểu Đào ra, nhào về phía ta, siết chặt lấy hai cánh tay của ta, mở miệng nói: “Liễu đại tiểu thư, ngươi lại đi gặp nó, ngươi lại đi gặp nó!”
“Nương nương!” Vãn Lương lo lắng nhìn ta, nhưng cũng không dám tiến lên kéo ra.
Tiểu Đào vội chạy qua nói: “Thái phi, người mau buông Đàn phi nương nương ra!”
Ta bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh, mở miệng hỏi bà: “Người nói, thần thiếp đi gặp ai?” Liễu đại tiểu thư trong miệng bà, ngoại trừ Phất Hi, còn có thể là ai?
“Nương nương!” Tiểu Đào có chút hoảng sợ gọi ta.
Ta lạnh lùng liếc ngang nhìn nàng một cái, nàng hoảng sợ ngậm chặt miệng lại.
Ta nhìn Dụ thái phi, thăm dò: “Hoàng thượng?”
Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy không ổn, khi đó, Hạ Hầu Tử Khâm cũng chưa phải là Hoàng thượng.
Sắc mặt của bà bỗng nhiên lại nghiêm túc, kéo ta nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng muốn đưa ngươi đi hòa thân, haha. Ngày ấy… ngày ấy ta còn nhìn thấy Thái tử điện hạ…”
Ta bỗng chấn động cả người, ta nói “Hoàng thượng” là Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng ta biết Hoàng thượng trong miệng bà là Hoàng đế Gia Thịnh tiền triều, bà thậm chí còn nhắc tới Thái tử…
Phất Hi có quan hệ gì đó với Thái tử tiền triều sao?
Ta giật mình, kéo bà hỏi: “Người nhìn thấy Thái tử…”
“To gan!”
Ta vừa nói được phân nửa, bị một người cao giọng ngắt lời: “Hoàng thượng chưa có con nối dõi, làm sao có Thái tử!”
Người bên cạnh đều quỳ xuống, cùng hô nói: “Tham kiến Thái hậu!”
Ta cuống quít xoay người lại, muốn quỳ xuống, lại phát hiện Dụ thái phi túm chặt lấy ta không buông, buộc lòng chỉ cúi thấp người nói: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu!”
Thái hậu tức giận nói: “Còn làm gì vậy? Không mau đem mụ điên này đuổi về Vĩnh Thọ cung cho ai gia!”
“Rõ.” Các cung nhân phía sau đều tiến lại, dùng sức kéo Dụ thái phi bên cạnh ta đi.
Bà bỗng nhiên kêu to: “A, ta còn muốn đi gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng bị bệnh! Ta muốn đi gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng —— “
“Thái phi…” Tiểu Đào luống ca luống cuống đuổi theo phía sau bọn họ.
Ta khẽ run rẩy, cuối cùng quỳ xuống.
Cảm giác được Thái hậu từ phía trước đi đến, lạnh lùng nói: “Mụ ta điên rồi, Đàn phi cũng định điên theo mụ ta sao?”
Truyện khác cùng thể loại
430 chương
11 chương
36 chương
81 chương