Tử khí đông lai
Chương 56
Chương 56
Xảy ra chuyện này nên đương nhiên không thể tiếp tục đua thuyền được nữa.
Nguyễn Trân lo cho hai con gái nên vội kéo Tô Thừa Phương: "Chúng ta mau về thôi."
Tô Thừa Phương thở dài một hơi.
Nhìn nhân có chút không can tâm, Nguyễn Trân che miệng cười: "Tướng công, sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, không vội hôm nay, hoặc để hôm nào chàng nghỉ thì lại đi nhé? Đến lúc đó hoa sen nở càng đẹp."
Nàng nắm tay áo Tô Thừa Phương.
Vì Nguyễn Trân mới hết cữ, y chờ mong hôm nay biết bao, kết quả lại gặp phải sát thủ ám sát Tào quốc công... Tô Thừa Phương lắc đầu, cũng đành vậy, để lúc nào rảnh rỗi y sẽ bù lại cho nàng sau, không chỉ du thuyền mà còn đưa nàng đi dạo, mua đồ trang sức nữa.
Nghĩ như thế mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Phụ thân muốn dành cho mẫu thân một kinh hỉ, mời mẫu thân đi du thuyền nên Tô Cẩm và Tô Nguyên rất thức thời ở lại trên bờ cùng với Lục Tĩnh Xu, sau khi xảy ra chuyện cũng đã vội vã rời đi.
Hàn thị thúc giục mấy cô nương lên xe, nói với hai tỷ muội Tô Cẩm: "Ta đi xem thế nào, ta có hộ vệ, mấy tiểu cô nương các con chờ ở trên xe đi."
Tô Cẩm liền kéo Tô Nguyên lên xe.
"Những người kia cũng thật là, chọn ngày nào không chọn lại chọn hôm nay, ngày ngày Tào quốc công đều đi ra ngoài ám sát ngày nào mà không được?" Tô Cẩm nhịn không được càu nhàu, khó được hôm nay cả nhà bọn họ đi chơi, mình còn cược đấy, thế mà chẳng xem được gì: "Không biết phụ thân mẫu thân đã lên thuyền chưa, đúng là uổng phí một phen khổ tâm của cha."
Đúng vậy, đây là lần đầu mẫu thân ra ngoài chơi, đáng lẽ sẽ rất vui, Tô Nguyên lắc đầu: "Qua Đoan Ngọ còn Trung thu mà, hơn nữa tình cả hai nếu đã lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm."
Tô Cẩm nghe được bật cười: "Cũng đúng, nhưng dù sao thì tên sát thủ kia quá sát phong cảnh, khi không lại chạy tới Bạch Hà ám sát."
"Có lẽ là để dễ tẩu thoát, nếu ám sát trên đường thì khó mà chạy được. Bạch Hà thì khác, hôm nay lại đông người, nhưng cũng khó khăn hơn, chẳng phải là bắn trượt rồi đấy à?"
Tô Nguyên không khỏi tiếc hận. Tào quốc công không phải người tốt, nếu tên sát thủ kia có thể giết chết ông ta thì thật tốt, như thế đại kế của Lục Sách cũng dễ dàng hơn. Nàng nhíu mày, sao lại nghĩ đến hắn rồi, người này không biết tốt xấu, nếu thẳng thắn thì có khi nàng còn có thể giúp một tay cơ mà, dù sao nàng biết trước tương lai mà.
"Không nói cái này nữa." Tô Cẩm cười với Tô Nguyên: "Về sớm một chút cũng tốt, chúng ta cùng ăn bánh chưng đi."
"Được." Tô Nguyên gật đầu.
Hai tỷ muội thân mật như ruột thịt làm Lục Tĩnh Anh cực kỳ tức giận. Trước kia Tô Cẩm với mình vốn cũng thế, nhưng rồi đột nhiên nàng ta lại không để ý tới mình, thậm chí còn nói mình như thế hại Lục gia phân gia. Dù bề ngoài mọi người vẫn khách khí, nhưng vẫn có không ít lời đồn thổi là nàng ta hại Tô Cẩm rơi xuống nước, Lục Tĩnh Xu và Lục Tĩnh Nghiên cũng không muốn nói chuyện với nàng.
Cô nương nhà khác cũng có không ít người tránh Lục Tĩnh Anh, còn lén lút tỏ thái độ chán ghét, mà Tào quốc công phu nhân cũng đã hỏi chuyện này vài lần, dù có Ngô Tông Viêm nói đỡ cho nhưng vẫn có vài phần hoài nghi, thái độ cũng hơi không thích, tất cả là do Tô Cẩm ban tặng!
Thấy hai người lên xe ngựa, Lục Tĩnh Anh lấy một chiếc châm mai hoa ra, bắn thẳng về phía cổ con ngựa kéo xe. Ngựa bị đau và kinh sợ nên chồm lên phi nước đại, Tô Cẩm còn chưa ngồi vững vàng nên ngã lăn ra ngoài, còn phu xe thì ngã thẳng xuống đất.
"Nhị tỷ!" Tô Nguyên hét to: "Tỷ sao rồi?"
Xe ngựa xóc nảy kịch liệt, Tô Cẩm cố bắt lấy thành xe, nhưng dù thế cũng không thể ngồi vững được: "Ta... ta sắp rơi xuống rồi."
Bên ngoài không có thứ gì có thể túm được, vừa dứt lời đã tuột tay ngã xuống.
Con ngựa kia xông loạn bốn phía, dọa các cô nương sợ hãi tán loạn.
Bỗng dưng thấy ồn ào, tưởng lại có sát thủ nên Lục Sách hỏi Cấm quân: "Có chuyện gì thế?"
"Nghe nói là ngựa kéo xe phát điên..." Người cấm quân kia nhìn Lục Sách một lát: "A, hình như là Tô gia, Tô gia dưới cầu Sái Kim, là thân thích của ngươi đúng không?"
Lục Sách nghe xong vội vàng đi dắt một con ngựa, không quan tâm là của ai, vội nhảy lên lưng ngựa rồi chạy tới chỗ ồn ào nọ.
Tô Nguyên cảm thấy mình sắp nôn ra rồi, nhưng nàng không dám buông tay, ban nãy Tô Cẩm bị rơi xuống không biết thương tích thế nào, còn nếu nàng buông tay ra thì rất có khả năng sẽ đập thẳng vào vách thùng xe, không đập đầu chết thì ít cũng trọng thương.
Nghĩ đến chết, Tô Nguyên không rét mà run, càng cố túm lấy chỗ ghế ngồi.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi.
"Trong xe có ai?"
Là Lục Sách!
Lúc này đã không còn quan tâm ân oán gì nữa, Tô Nguyên cũng không sợ mất mặt, hét lớn: "Nhị biểu ca, chỉ có ta... mau tới cứu ta..."
Nàng muốn sống!
Ngựa phải kéo thêm xe nên cũng không phi nhanh được, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lục Sách lại rất tốt nên nhanh chóng chạy song song với xe ngựa, hắn nhảy sang nắm lấy dây cương, cố hết sức kéo ngựa lại.
Con ngựa kia khàn giọng hí lên một tiếng, miệng chảy máu tươi rồi đứng yên tại chỗ. Lục Sách thuận thế thả người nhảy lên lưng nó, vuốt nhẹ bờm ngựa, nhẹ giọng trấn an: "Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương ở đâu, cho ta xem nào."
Con ngựa phì mũi lắc đầu.
Lục Sách sờ đến cổ nó, con ngựa run lên.
Thấy là bị thương ở cổ, Lục Sách vỗ vỗ nó: ""Đợi lát nữa ta bôi thuốc cho ngươi." Rồi chui vào thùng xe, thấy Tô Nguyên chật vật ngồi trong đó, đầu đầy mồ hôi, tóc tai tán loạn, trâm cài đầu chiếc còn chiếc mất.
"Nhị biểu ca." Tô Nguyên còn chưa tỉnh hồn, giọng cũng run.
Lục Sách đi tới đỡ nàng dậy: "Có bị thương ở đâu không?"
Tô Nguyên lắc đầu.
Nhưng vừa đứng lên đã khuỵu xuống.
Lục Sách cúi đầu xem thì thấy làn váy có thấm máu, chắc là ban nãy va đập bị thương, lúc nãy hỏi nàng còn lắc đầu, có thể thấy được là hoảng loạn đến mức nào, bản thân bị thương còn không biết, hắn lấy kim sang dược ra.
"Mau rắc lên."
Tô Nguyên duỗi thẳng chân, đang định vén váy lên thì ngừng tay, giương mắt nhìn Lục Sách.
Đúng là không tiện, Lục Sách đỏ mặt nhảy xuống xe, kiểm tra vết thương cho con ngựa.
Máu đỏ tươi chảy thành dòng trên da thịt trắng muốt cực kỳ chướng mắt, Tô Nguyên nhìn kỹ thì thấy có ba vết thương, hai vết ở chân trái, hai vết ở đùi phải, đều do ban nãy bị va đập trong xe, xung quanh tím xanh một mảng lớn, chính nàng nhìn cũng thấy đau lòng, nhất định không được để cho mẫu thân biết, bằng không người lại khóc.
Lớn đến từng này, chưa bao giờ Tô Nguyên bị thương nặng như thế.
Tô Nguyên cầm kim sang dược rắc lên vết thương, không biết thuốc này chế từ gì mà vừa rắc lên đã như hỏa thiêu, đau đến mức nàng run rẩy cả người, nhịn không được rít lên một tiếng.
Lục Sách còn tưởng có chuyện gì, vội vàng chạy vào: "Muội sao thế?"
Tô Nguyên rưng rưng nước mắt, cầm kim sang dược hỏi: "Đây là thuốc gì, sao dùng xong còn đau hơn trước thế? Huynh cố ý hại ta đúng không?"
Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt đầy tủi thân.
Lục Sách nhìn mà muốn cười, nhưng thấy hai chân nàng lộ ra ngoài lại nóng mặt, chuyển mắt đi: "Dược hiệu hơi mạnh chút nhưng rất có hiệu quả, sẽ cầm máu ngay." Đây vốn là chế cho nam tử trong quân dùng, có ai lại thét lên đâu? Chung quy thì tiểu cô nương thân kiều thể quý, chút đau nhức ấy cũng không chịu được.
"Lúc nãy ta thấy cổ con ngựa bị thương..." Lục Sách hỏi Tô Nguyên: "Muội có thấy nó bị thương thế nào không?" Vết thương bị giấu dưới lớp lông bờm dài, hắn đã kiểm tra một lúc mà vẫn không tìm được, có lẽ là quá nhỏ, hẳn là do châm mai hoa gây ra.
Tô Nguyên hồi tưởng lại: "Ta ngồi vào rồi xe ngựa mới đột ngột lao đi, không nhìn thấy." Giờ nghĩ lại mới thấy kỳ quái, lần nào ra ngoài cũng rất bình an sao tự dưng lần này lại thế, nàng cau mày: "Nhị biểu ca, chẳng lẽ có người đánh lén con ngựa sao?"
Lục Sách trầm ngâm: "Không tìm được vết thương, khó nói, nhưng không loại trừ khả năng này."
Sắc mặt Tô Nguyên trầm xuống, nàng nghĩ đến Lục Tĩnh Anh.
Ngày đó Tô Cẩm rơi xuống nước là do Lục Tĩnh Anh đánh lén, lần này chẳng lẽ... nhưng nàng không chú ý tới Lục Tĩnh Anh nên không tiện chỉ tên nàng ta, dù sao hôm nay ở đây rất đông người, lại có chuyện sát thủ. Tô Nguyên nói: "Chúng ta về trước đã, còn không biết Nhị tỷ thế nào rồi."
Nàng đứng lên nhưng chân vẫn còn rất đau, nhịn không được nói: "Thuốc này..."
"Trách thuốc của ta làm gì, ta vẫn luôn dùng, là do muội quá yếu đuối." Lục Sách dìu nàng: "Bước chậm một chút, đừng nóng vội."
Thiếu niên nắm chặt cánh tay nàng, gần như nửa người Tô Nguyên đều dựa lên người hắn.
Mùi hương đặc thù của thiếu nữ thổi qua chóp mũi, mặt Lục Sách càng ngày càng nóng, đó là một loại cảm giác rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn hốt hoảng, muốn đẩy Tô Nguyên ra.
Nhưng Tô Nguyên đang vội vã trở về nên không hề ngại ngùng mà tựa vào hắn, nàng đi một bước vai lại cọ vào ngực hắn một cái, tóc cũng lướt qua da thịt hắn, khí tức của nàng bao phủ xung quanh như sương mù làm Lục Sách hít thở không thông, giống như hít phải khí độc.
Đầu hắn bắt đầu choáng váng, tay cũng giống như không nắm được chặt... thật sự là khó nhịn, còn bao lâu nữa mới ra ngoài được?
Lục Sách đột nhiên ngồi xuống: "Ta bế muội ra ngoài, như thế nhanh hơn."
Tô Nguyên khẽ giật mình, lập tức cảm nhận được tay Lục Sách nâng đùi mình lên. Hắn bế ngang nàng lên làm nàng giật mình, nàng lại sợ ngã xuống nên vô thức choàng tay qua cổ hắn.
Động tác này làm cả hai người đều sững sờ, mặt đối mặt, gần trong gang tấc, khó nói thành lời.
Lục Sách ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi, dùng tốc độ nhanh nhất bế nàng ra ngoài rồi đặt nàng lên lưng ngựa, hắn nắm lấy dây cương: "Muội cẩn thận kẻo ngã."
Tô Nguyên nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Lục Sách dắt nàng trở về.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
24 chương
79 chương
42 chương
61 chương
4 chương
12 chương