Tử khí đông lai
Chương 55
Chương 55
Hôm nay Hoàng đế và Hoàng hậu đến Bạch Hà xem đua thuyền, có rất nhiều quan viên tùy hành, bấy giờ đang phân tán ngồi khắp nơi. Ngồi gần Hoàng đế Kỳ Huy nhất là Thái Dung và Tào quốc công, còn Hoàng thái hậu thì không tới.
Lúc này đĩa cá cược bưng tới trước mặt Kỳ Huy.
Tiểu hoàng môn cười: "Hoàng Thượng, ngài nhìn xem muốn cược nhà nào ạ?"
Kỳ Huy nhìn một chút rồi cười lạnh: "Đã bao nhiêu năm Trẫm không xem đua thuyền rồi, làm sao biết nên cược ai, ngươi nói thử xem nhà nào sẽ thắng?"
Tào quốc công bật cười, nếu biết ai thắng thì còn gì vui thú nữa? Nhưng tên Hoàng đế bao cỏ này cũng chỉ được vậy, chỉ biết bắt nạt tiểu hoàng môn, chứ ra ngoài liệu có quan viên nào để hắn ta vào mắt? Tỷ tỷ cũng quá nhân từ, đến giờ vẫn giữ mạng cho tên oắt con vô dụng này, nếu là mình thì đã sớm giết Kỳ Huy, tự lên làm Hoàng đế rồi.
Không giống tỷ tỷ, muốn có thanh danh tốt.
Nhưng thanh danh đáng mấy lượng bạc? Chỉ cần quân lâm thiên hạ, ai dám nói một chữ không?
Tào quốc công nhìn thoáng qua Thái Dung. Tỷ tỷ làm thế cũng là do Thái Dung, nói cái gì mà bây giờ cần các vị đại thần ủng hộ, tuyệt đối không thể để Kỳ Huy dao động lòng người.
Thái Dung nói như thế cũng là vì muốn giữ chắc địa vị của bản thân thôi, dù sao bây giờ hoàng thổ vẫn là hoàng thổ của Kỳ gia, Ngô gia bọn hắn dù thế nào cũng không thể làm quá trắng trợn, mà Thái Dung lại có thể mượn thế tỷ tỷ, thống lĩnh quần thần, chứ nếu giang sơn này đổi họ thì mọi chuyện sẽ khác.
Tào quốc công híp mắt lại.
Tiểu hoàng môn kia không trả lời được, đúng lúc Kỳ Huy trông thấy Lục Sách trở về, gọi lại hỏi: "Ngươi xem Trẫm nên đặt nhà nào?"
"Hứa gia." Lục Sách nói: "Năm nay Khâu gia không được, nội chiến."
Kỳ Huy vui vẻ: "Thật sao? Vậy ngươi cược bao nhiêu?"
"Thần không cược."
Kỳ Huy khẽ giật mình, Lục Sách là người khá hiếu thắng, thế mà không đặt cược sao? Hình như ban nãy Lục Sách tới chỗ mấy tiểu cô nương, không biết là tỷ muội hay ai khác, Kỳ Huy cười giả dối: "Sao thế, gặp chuyện gì à? Nói cho Trẫm nghe một chút."
Sắc mặt Lục Sách hơi mất tự nhiên: "Bẩm Hoàng Thượng, không có việc gì."
Che giấu chứng tỏ có chuyện, hẳn là tiểu tử này động xuân tâm rồi? Hắn ta quay sang Trần Uẩn Ngọc, tuy Hoàng hậu của mình rất xinh đẹp, nhưng là bà con xa của Ngô Thái hậu, hôm đại hôn nơm nớp lo sợ như là sợ mình ăn nàng ta, quay qua quay lại đã tới chỗ Thái hậu, có lẽ là tới bẩm báo hành tung của mình.
Dù sao hắn ta là người không có cơ hội động xuân tâm.
Chí ít là hiện tại.
Hắn ta cược Hứa gia, cười mắng Lục Sách: "Trẫm bỏ ra năm mươi lượng bạc đấy, nếu thua thì ngươi cứ coi chừng."
Lục Sách gật đầu: "Hoàng Thượng mà thua, thần sẽ hoàn trả gấp đôi."
Vậy thì thua cũng là thắng, Kỳ Huy cười ha ha.
Tiếng cười truyền đi rất xa, Nguyễn Trực cau mày, Lục Sách nói là Kỳ Huy giả vờ ngu ngốc, nếu vậy thì cũng quá khó khăn, một thiếu niên đang yên đang lành lại phải giả vờ luyện đan hàng ngày, còn vất vả hơn mình giấu thân phận Ảnh Tử. Chỉ là không biết hùng tâm tráng chí này có thể thành được không?
Cả kinh thành này, phần lớn là thuộc hạ của Thái Dung và Tào quốc công, binh quyền thì nằm trong tay Hoàng thái hậu, muốn thành cũng quá gian nan.
Đang suy nghĩ thì lại nghe thấy Tô Thừa Phương nói: "Cả nhạc mẫu lẫn Trân nhi đều rất quan tâm đến chung thân đại sự của ngươi, ta thấy ngươi nên nói một lời cho rõ đi, bằng không ta về cũng không nói lại với Trân nhi được."
Nguyễn Trực nghe xong liền đau đầu: "Sao ngươi cũng tham gia rồi?"
"Ngươi đã ba mươi mấy, còn không cho ta tham gia à? Ta đã có ba đứa con gái, chỉ là không chịu tục huyền mà ngày nào mẫu thân cũng lải nhải, ngươi không có lấy một đứa con, còn không chịu thành thân, ngươi cảm thấy mình có lý à?" Tô Thừa Phương nghiêm mặt: "Nhạc mẫu cũng là lo lắng cho ngươi, lo lắng cho Nguyễn gia thôi, chẳng lẽ ngươi không nên thông cảm cho lão nhân gia ngài một chút sao?"
Mẫu thân đã bạc đầu còn phải ngày ngày khuyên nhủ mình, Nguyễn Trực nhịn không được thở dài một hơi, trước kia là áy náy với Nguyễn Trân nên không muốn thành thân, sau này thành thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, trải qua thời gian lưỡi dao liếm máu, dù lần nào cũng làm rất kín đáo nhưng vẫn khó tránh một ngày nào đó bị sa lưới.
Giờ lại hợp tác với Lục Sách, chuyện gì cũng nguy hiểm, y thành thân cái gì? Không phải là hại người khác sao?
Nhưng lại không thể nói như thế với Tô Thừa Phương, Nguyễn Trực sờ mũi một cái: "Ngươi cảm thấy ta có thể lấy được dạng cô nương gì? Danh môn thế gia có thể coi trọng ta sao?"
Đây là cố ý, Tô Thừa Phương liếc xéo y một cái: "Bằng tuổi tác, bối cảnh của ngươi, tiểu môn tiểu hộ cũng không tồi, ta có biết mấy nhà..."
"Được, hôm nào xem thử." Nguyễn Trực thỏa hiệp, dù sao kéo dài được ngày nào hay ngày đó, xem thấy không hợp thì cứ kéo, y cũng muốn xem Tô Thừa Phương có thể biến ra được bao nhiêu cô nương.
Lúc này trên sông vang lên tiếng chiêng, cuộc đua đã bắt đầu.
Tô Thừa Phương đứng lên: "Ngươi tự xem một mình đi, ta đi tìm Trân nhi."
Y đã đặc biệt thuê một con thuyền để xem đua thuyền với Nguyễn Trân, xem xong sẽ dẫn nàng đi dạo trên bờ sông, ngắm hoa sen mới nở.
Đã bao nhiêu năm không ra ngoài rồi, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ.
Nguyễn Trực cười nói: "Đi thôi, đưa Trân nhi đi chơi cho vui vẻ, không phải phía tây Bạch Hà có một ao sen sao, chỗ đó nhiều sen nhất đấy."
Tô Thừa Phương gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Mười hai đội tàu đều đang sẵn sàng chuẩn bị xuất phát, hai bên bờ đứng đầy người quan sát, Nguyễn Trực cũng giương mắt nhìn, ai ngờ đúng lúc này có một mũi tên từ trên cao phóng tới, bay thẳng hướng ngực Tào quốc công.
Tên sắp đâm trúng ngực lại có hộ vệ phát hiện, vung kiếm đánh lệch mũi tên đó đi làm nó cắm thẳng xuống đất, sâu xuống hẳn mấy tấc.
Tào quốc công bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, thét to: "Mau, mau tìm sát thủ."
Vì Kỳ Huy xuất cung nên có dẫn theo mấy trăm cấm quân, giờ tất cả Cấm quân, hộ vệ cùng lao ra ngoài tìm sát thủ, nhất thời Bạch Hà loạn thành một đám.
Nguyễn Trực đánh giá xung quanh, phán đoán vị trí mũi tên kia bay tới, có lẽ sát thủ đã sớm mai phục ở trên cao, nhưng chỗ này... Y đột ngột đứng dậy, chạy tới chỗ hàng cây bên bờ sông, mới đi được mười bước đã thấy một người áo đen phi từ trên cây xuống, lúc cởi y phục dạ hành lộ ra một góc váy màu hồng nhạt, rồi nhanh chóng lẫn vào đám người.
Là nữ!
Nguyễn Trực đuổi theo.
Không chỉ y nhìn thấy mà rất nhiều hộ vệ khác cũng tìm thấy, tất cả đều vây lại nhưng hôm nay đông người, có nhiều cô nương như vậy, bao nhiêu người mặc váy màu hồng nhạt, biết tìm thế nào đây? Đang muốn quay về thỉnh giáo cấp trên thì chợt nhận ra, dân chúng sợ thích khách lại xuất hiện nên đã vãn mất bảy tám phần.
Đi đâu tìm được đây?
Tào quốc công được hộ vệ hộ tống trốn lên xe ngựa hồi phủ.
Kỳ Huy cũng lên long liễn, nói với Lục Sách: "Khó được một chuyến tới xem đua thuyền, thế mà lại có chuyện này, kẻ này quá to gan dám tới đây ám sát Quốc công gia, nhất định ngươi phải đi điều tra cho Trẫm, xem là ai hủy nhã hứng của Trẫm."
"Vâng, Hoàng Thượng." Lục Sách tuân lệnh.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
10 chương
20 chương
88 chương
39 chương