Chương 57   Nửa đường gặp được một chiếc xe ngựa và mười tên hộ vệ, là Tô Thừa Phương và Nguyễn Trân dẫn người tìm tới.   Nhìn thấy Tô Nguyên ngồi trên lưng ngựa, Nguyễn Trân chạy vội tới, chưa kịp nói gì đã chảy nước mắt, ôm Tô Nguyên khóc không ngừng, làm Tô Nguyên cũng khóc theo.   "Trân nhi, Nguyên Nguyên không có việc gì là tốt rồi." Tô Thừa Phương thở phào một hơi. Trước đó khi nghe nói xe ngựa xảy ra chuyện, hai đứa con gái đều ở trên xe, y miễn cưỡng còn coi như trấn định, nhưng Nguyễn Trân thì như sắp điên rồi, nhất quyết không chịu đứng ở đó đợi, y đành phải mang theo Nguyễn Trân đi tìm Tô Nguyên.   "Con sao rồi, có bị thương ở đâu không?" Nguyễn Trân ngửa mặt lên nhìn Tô Nguyên, thấy tóc nàng loạn thành như thế, tưởng tượng ra lúc ấy nàng sợ hãi đến mức nào, lại khóc lên.   Tô Nguyên thấy thế, nào dám nói thật, lén kéo váy che vết máu đi, cười nói: "Không sao, chỉ là bị kinh sợ, mẹ, ngài đừng khóc, may mà Nhị biểu ca tới kịp thời."   "Nhị công tử, thật sự cám ơn ngươi." Nguyễn Trân cảm kích nhìn Lục Sách: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của Nguyên Nguyên nhà chúng ta."   Tô Thừa Phương cũng nói lời cảm tạ.   Lục Sách vội vàng nói: "Không dám, là Tam biểu muội may mắn, con ngựa này chạy không nhanh, bằng không ta cũng không đuổi kịp."   "Dù thế nào cũng là ngươi cứu được Nguyên Nguyên, nhất định chúng ta sẽ ghi nhớ ân tình này trong lòng." Tô Thừa Phương rất chân thành: "Sau khi về ta sẽ nói với mẫu thân, nhất định người sẽ mời ngươi ăn cơm... Con ngựa kia đâu, không thể vô duyên vô cớ mà nổi điên chứ?"   Quả nhiên là từng ở Đại Lý Tự, ngay lập tức đã nghĩ tới điểm quan trọng. Lục Sách nói: "Buộc ở phía trước kia, cổ nó bị thương nhưng vết thương khó tìm, có lẽ phải tìm một vị thú y tới xem."   "Lục An." Tô Thừa Phương lập tức hạ lệnh: "Ngươi mau dắt con ngựa kia về, đưa tới Đại Lý Tự tìm Thích đại nhân để ngài ấy xem một chút."   Lục An tuân lệnh, lập tức xoay người lên ngựa.   Tô Nguyên nghĩ đến Tô Cẩm, vội vàng hỏi: "Nhị tỷ thế nào rồi?"   Tô Thừa Phương đáp: "Bị trật chân, đã đưa về phủ rồi."   Nghe vậy Tô Nguyên mới thở phào một hơi. Lúc trên xe ngựa nàng không sợ bị thương, mà là sợ chết, chết là hết, chỉ cần còn sống thì dù bị thương nặng tới đâu cũng có thể sớm khỏi: "Chúng con tuổi trẻ sức dài, chắc sẽ sớm khỏi hẳn."   Nguyễn Trân nhìn nàng ngồi trên ngựa, hỏi: "Nguyên Nguyên, con xuống ngồi xe ngựa đi?"   Tô Nguyên hơi do dự, nếu xuống sẽ bị mẫu thân phát hiện bị thương, còn không xuống thì cũng không được, nàng đành phải gật đầu.   Nguyễn Trân liền dìu nàng xuống.   Chân vừa cử động nhẹ vết thương đã đau nhức, nhưng không đau như trước, xem ra kim sang dược của Lục Sách quả thật không tệ, nhờ thế nàng mới nhịn được. Tô Nguyên cắn răng giả vờ không sao rồi bước lên kiệu.   Ban nãy còn đau đến thét lên, giờ lại đi nhanh như vậy, không biết sao Lục Sách lại thấy khó chịu. Hắn nhìn nàng, phát hiện có một giọt mồ hôi lăn xuống từ gò má, chảy vào trong cổ áo.   Là sợ mẫu thân đau lòng đúng không?   Lục Sách dời mắt. Năm hắn mười lăm tuổi, phụ thân đột nhiên nổi giận, vì một chuyện nhỏ mà đánh hắn rất đau, mẫu thân lén tới thăm, chẳng phải mình cũng giả vờ không sao dù vết thương buốt đến tận xương đấy ư. Khi đó hắn bàng hoàng không thôi, không biết vì sao phụ thân lại đối xử với mình như thế.   Thậm chí trong đôi mắt kia, hắn còn nhìn thấy một tia sát tâm.   Lục Sách nhảy lên lưng ngựa, cáo từ Tô Thừa Phương: "Trước đó Hoàng Thượng mệnh ta tra rõ việc này, ta phải đi đây."   Tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng xa.   Tô Nguyên sờ lọ kim sang dược Lục Sách vừa cho, khẽ thở dài một hơi, hắn cố gắng đuổi theo xe ngựa để cứu mình như vậy rõ ràng là vẫn tốt với mình, có lẽ lần trước gạt mình là vì bất đắc dĩ? Có lẽ là thấy quá mức nguy hiểm nên không dám nói cho ai khác, dù sao bất kể là Thái hậu hay Thái Dung, đều rất khó đối phó.   Nàng tha thứ cho Lục Sách.   Về đến nhà, lão phu nhân cũng ở nhà, vừa nghe được tin tức đã vội từ chỗ Lục Thái Phu nhân về, mới đi thăm Tô Cẩm xong: "Băng bó xong rồi, nói là bị thương gân cốt, giờ đã ngủ rồi nhưng đại phu nói, phải một hai tháng mới có thể xuống giường được. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đi xem đua thuyền còn ngã ngựa được? Người đánh xe đâu, đánh xe thế nào?"   Bà nổi trận lôi đình!   Tô Thừa Phương vội nói: "Ngài an tâm chớ vội, không liên quan tới người đánh xe, là do con ngựa kia đột nhiên nổi điên, nhi tử đã sai người đưa tới Đại Lý Tự, nhất định Thích đại nhân sẽ tra rõ chuyện này."   Thích Vân là đồng môn hảo hữu của Tô Thừa Phương, giờ đang nhậm chức Đại Lý Tự khanh, chắc hẳn sẽ rất để tâm, lão phu nhân cũng đã bình tĩnh một chút, giờ mới nhìn sang Tô Nguyên, thấy nàng cũng vô cùng chật vật bèn lo lắng: "Thế nào rồi, Nguyên Nguyên cũng bị thương sao?"   "Ta không sao, chỉ là bị dọa."   Tô Thừa Phương liền kể lại chuyện Lục Sách cứu Tô Nguyên.   Lão phu nhân ôm ngực, nghĩ mà sợ: "May mà có Sách nhi, nếu con..." Bà thấy mình có thể bị dọa đến ngất đi.   "Mau về nghỉ ngơi đi, đổi bộ y phục khác." Lão phu nhân căn dặn Tô Nguyên: "Nhìn con cũng mệt lắm rồi."   Tô Nguyên cũng nghĩ như vậy.   Sau khi Nguyễn Trân và Tô Nguyên rời đi, lão phu nhân hỏi Tô Thừa Phương: "Nghe nói có sát thủ muốn giết Tào quốc công? Chẳng lẽ lại là Ảnh Tử sao?"   "Không phải, Ảnh Tử giết người gần như chưa bao giờ thất bại, không giống người hôm nay, nghe nói còn là nữ nhân." Tô Thừa Phương không muốn nhiều lời cùng mẫu thân: "Ta nghĩ mình phải đích thân đi gặp Thích đại nhân một lần."   Lão phu nhân đưa mắt nhìn nhi tử rời đi.   Thế đạo này thật loạn, bà yếu ớt thở dài.   Thải Vi đổ đầy nước vào thùng tắm, thử độ ấm rồi dìu Tô Nguyên vào, ai ngờ Tô Nguyên kéo váy lên lộ ra ba vết thương liền.   "Ai da, sao lại bị thương nặng thế này?" Thải Vi suýt thì kêu lên.   Bảo Lục cũng giật nảy cả mình.   "Đừng kêu, chỉ là trầy da thôi." Tô Nguyên cúi đầu kiểm tra một hồi, máu đã ngừng chảy, thuốc của Lục Sách đúng là rất tốt, phối hợp với Hắc Ngọc cao nhất định sẽ sớm lành. Nàng dùng khăn lau sạch xung quanh rồi gọi Bảo Lục lấy Hắc Ngọc cao ra.   Tô Nguyên cẩn thận bôi lên vết thương, cũng không tiện tắm rửa nên chỉ lau qua.   "Nhớ kỹ không được nói cho ai biết, tránh mọi người lo lắng, qua mấy hôm là tốt rồi." Tô Nguyên nằm lên giường: "Mai ta sẽ đi thăm Nhị tỷ, giờ các ngươi đừng quấy rầy, ta muốn ngủ."   Nàng nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt.   Hai nô tỳ vâng lời lui ra.   Trời dần dần về khuya, ánh trăng treo trên trời như lưỡi liềm, lấp lánh trên mặt nước Bạch Hà. Đột nhiên trên bờ xuất hiện một bóng người, dáng người cao gầy lại tinh tế, mặc y phục dạ hành, bước nhanh tới một gốc cây.   Nàng ấy ngẩng đầu nhìn quanh, đang định leo lên cây.   Sau lưng bỗng xuất hiện một người, giống như đã đợi từ lâu, thản nhiên nói: "Đang tìm cái này sao?"   Cũng mặc y phục dạ hành nhưng cao hơn nàng ấy nhiều, cầm một chiếc nỏ tinh xảo trong tay, dưới ánh trăng, mũi tên lấp lánh ánh sáng.   Ân Lạc kinh hãi. Hôm nay vì không thành công nên nàng ấy nhanh chóng bỏ trốn, nhưng vẫn để nỏ lại trên tàng cây vì mang đi thì qúa gây chú ý, ném xuống sông lại không nỡ, ai ngờ lại bị tên này nẫng tay trên. Sao y biết mình giấu một thanh nỏ ở đây chứ?   Ân Lạc không nói lấy một lời, trực tiếp vung một quyền lên mặt người kia.   Đúng là độc ác, Nguyễn Trực nghĩ thầm, mình có lòng tốt tới nhắc nhở, không ngờ còn chưa nói câu nào nữ nhân này đã động thủ, còn không hề thương hoa tiếc ngọc đánh vào mặt. Nguyễn Trực nghiêng người né tránh, nhíu mày: "Tài bắn cung của ngươi không tốt, công phu cũng là mèo ba chân, ta khuyên ngươi nên dừng lại một lát."   Nghe ra ý chế giễu, Ân Lạc giận dữ, rút hai thanh tiểu kiếm bên hông ra đâm tới.   Trước kia Nguyễn Trực học võ là vì báo thù nên chuyên học những chiêu âm tàn, so với Ân Lạc chỉ có hơn chứ không kém, qua mười mấy chiêu Ân Lạc đã rơi xuống thế hạ phong.   "Không đánh nữa!" Nàng kêu lên, thu kiếm lại xòe tay ra: "Ngươi trả nỏ cho ta."   Dưới ánh trăng lòng bàn tay như ngọc, Nguyễn Trực nhìn vào gương mặt bị che kín của nàng ấy, cười trào phúng: "Ngươi muốn đánh thì đánh, muốn dừng thì dừng, coi ta là cái gì chứ?"   Ân Lạc chớp mắt: "Vậy ngươi muốn ta làm gì? Nhìn ngươi cũng không giống như là quan phủ, hẳn là đồng đạo với ta? Nếu đã thế thì ta mời ngươi hai chén nhé? Coi như trả tình nghĩa ngươi giữ nỏ cho ta, ngươi thấy thế nào?"   "Chủ ý này không tệ, ra quan đạo đi về hướng Đông hai dặm có một quán rượu nhỏ, thịt bò kho ở đó rất tuyệt, chúng ta đến đó thôi?"   "Được." Ân Lạc lập tức đồng ý.   Nguyễn Trực liền đưa nỏ cho nàng ấy, ai ngờ ngay lúc này, Ân Lạc vung tay lên thả ra một làn khói trắng.   Nếu là người thường thì sợ là đã bị độc đến, nhưng mười mấy năm qua Nguyễn Trực tru sát tham quan vô số lần, đầu đao liếm máu, chuyện liên quan tới mạng nhỏ y cẩn thận hơn ai hết, lập tức ngừng thở rồi giả như đã trúng chiêu để Ân Lạc tưởng đã thành công, buông lỏng cảnh giác, ngay lúc đó y bổ một chưởng vào cổ nàng ấy.   Ân Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, hôn mê bất tỉnh.   Mắt thấy nàng ấy sắp ngã xuống đất, Nguyễn Trực vươn tay đỡ lấy, cười lạnh nói: "Độc ác như vậy, để ta xem xem dung mạo thế nào."   Y xốc khăn che mặt của nàng lên.