Haizzz, quyển 7 rồi, vậy là đã đi được 2/3 đoạn đường, tình yêu của Tước ca cũng đã đến lúc đơm hoa kết trái rùi.  *** Quyển 7: Tình yêu bắt đầu Chương 1: Liên Kiều tỉnh lại (1) Tình yêu … là giữa muôn vạn người, ở một lúc nào đó, một nơi nào đó mà không ai ngờ được, không sớm hơn một bước cũng không trễ hơn một bước, chỉ là vừa đúng lúc. Hai người, có thể rất tự nhiên mà ở bên nhau chính là một loại hạnh phúc đáng trân trọng Tình yêu nếu là cố ý kiếm tìm đều là không chân thực, đến cuối cùng đều chỉ giống như ảo mộng mà thôi … *** Nửa đêm – “Hoàng Phủ” Trong phòng ngủ xa hoa, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, trên giường là Liên Kiều vừa được chuyển trở về từ bệnh viện trước đó không lâu, đôi mắt xinh đẹp màu tím của cô vẫn bị đôi mi dày che lại, trên gương mặt xanh xao không có một chút sinh khí. Nhìn cô hệt như một cô công chúa đang ngủ, đẹp đến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn mà đau lòng. ‘Mặc Di tiểu thư, làm phiền cô!’ Hắn đứng dậy, nhìn thật kỹ Liên Kiều lần nữa mới xoay lưng đi. Mặc Di Nhiễm Dung gật nhẹ đầu, ‘Con bé là em gái tôi, đây là chuyện tôi nên làm!’ ‘Anh hai, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây giao cho Nhiễm Dung thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ giọng nói. Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại như chia cắt hai thế giới, một bên là thế giới của Giáng Đầu Thuật thần bí còn bên kia là cuộc sống đời thực. Trong phòng khách ngồi đầy người, khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Ngạn Thương bước xuống, ai nấy đều đứng dậy. ‘Ngạn Tước à, Liên Kiều nó sao rồi?’ Triển Sơ Dung vẻ mặt đầy lo lắng tiến đến hỏi. ‘Mẹ, mẹ yên tâm đi, có Mặc Di tiểu thư ở đây chắc không có vấn đề gì đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước an ủi bà. ‘Anh hai, vị Mặc Di tiểu thư đó có thật là lợi hại đến thế không? Nhìn cô ấy thật là yếu đuối, thật là khó tưởng tượng được đó lại là một Giáng Đầu Sư!’ Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình nhìn về phía cửa phòng ngủ đang đóng lại, nhẹ giọng hỏi. ‘Ngạn Đình, bản lĩnh Giáng Đầu Sư của Nhiễm Dung không phải là thứ mà em có thể tưởng tượng ra được, điều này không có gì phải nghi ngờ!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kiên định nói. Triển Sơ Dung đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Thương, trên mặt đầy vẻ an ủi: ‘Ngạn Thương, cuối cùng con cũng trở về “Hoàng Phủ” rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương mỉm cười, hắn nhìn Triển Sơ Dung, nhẹ giọng gọi: ‘Dì Triển!’ ‘Ngoan!’ Trên mặt Triển Sơ Dung đầy vẻ kích động, ‘Ngạn Thương, con biết không, cha con rất nhớ con đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự Phong, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, hắn gọi: ‘Cha!’ Hoàng Phủ Ngự Phong tuy gương mặt lạnh lùng như trong đáy mắt xẹt qua một tia kích động, tuy vậy ông vẫn cứng giọng nói: ‘Thế nào, vẫn còn nhớ người cha này sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói gì thêm, xoay mặt sang hướng khác. ‘Ai ya, Ngự Phong, anh đó, thật là … lúc bình thường thì vẫn luôn miệng nói nhớ Ngạn Thương, bây giờ con về rồi thì cứ lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ anh muốn con bỏ đi nữa có phải không?’ Triển Sơ Dung vừa trách chồng vừa kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, ‘Ngạn Thương, lần này nói sau dì cũng sẽ không để con đi đâu, dọn về nhà ở có được không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút khó xử, hắn nhìn đôi mắt chờ mong của Triển Sơ Dung sau đó nói: ‘Dì à, con tạm thời vẫn chưa có ý định dời về đây …’ ‘Hừm!’ Hoàng Phủ Ngự Phong nghe vậy liền đập bàn đứng dậy, ‘Ta thấy là con chủ định muốn chống đối ta thôi!’ ‘Cha …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng đoán được hai cha con mỗi lần gặp nhau đều sẽ cãi nhau thế này. Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến đến, hắn vỗ vai Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng ánh mắt nhìn về phía cha mình: ‘Cha, Ngạn Thương đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng đừng có ép em ấy, cứ để em ấy quyết định đi!’ ‘Đúng đó cha, đừng làm khó Ngạn Thương nữa!’ Người em thứ ba Ngạn Ngự cũng lên tiếng. ‘Làm khó? Người cha như ta làm sao dám làm khó nó chứ? Nói không chừng thêm vài câu nữa nó liền rời khỏi “Hoàng Phủ” luôn đó!’ Hoàng Phủ Ngự Phong chỉ tay vào Hoàng Phủ Ngạn Thương, ‘Từ nhỏ đến  lớn ý kiến của nó mới là đúng, lớn lên rồi càng không có ai quản được nó, đường đường một Hoàng Phủ tài phiệt cũng không chịu làm cứ nhất quyết đi làm cái gì pháp y gì đó? Con nói thử xem người ngoài nhìn nhà Hoàng Phủ chúng ta thế nào?’ ‘Cha, làm pháp y là sở thích của con, cũng là sự nghiệp cả đời của con, đây hoàn toàn là chuyện của cá nhân con, người ngoài xem thế nào nói thế nào hoàn toàn là quyền tự do của họ!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cao giọng nói. ‘Con …’ Hoàng Phủ Ngự Phong xua tay, ‘Nếu như sinh ra ở một gia đình bình thường thì thôi đi, nhưng trên người con chảy dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ thì nên giống như các em con, giúp đỡ anh hai con để gây dựng sự nghiệp của Hoàng Phủ tài phiệt, đây mới đúng là chức nghiệp của con!’ ‘Cha, anh hai đã rất tài giỏi rồi, dưới sự lãnh đạo của anh ấy chẳng phải Hoàng Phủ tài phiệt mỗi ngày đều có thành tích vượt bậc sao, con vốn là không thích kinh doanh, càng không thích tài chính, luận về kinh nghiệm trên thương trường, con không bằng một phần mười của anh hai, cho dù đến công ty thì cũng chẳng giúp đỡ được gì, đó cũng không phải là cuộc sống mà con mong muốn!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nói rõ với cha mình. ‘Vậy cuộc sống mà con mong muốn là thế nào? Chẳng lẽ mỗi ngày giao tiếp với thi thể mới là sở thích của con sao?’ Hoàng Phủ Ngự Phong quát lớn. ‘Con …’ ‘Cha!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng ngăn cản: ‘Liên quan đến chuyện này không biết hai người đã cãi nhau bao nhiêu lần rồi, bây giờ Ngạn Thương cũng đã là một vị pháp y xuất sắc nổi tiếng trên thế giới, vậy thì để em ấy tiếp tục phát triển đi, chứ vào công ty ngược lại khiến em ấy càng không vui, sao phải khổ vậy!’ ‘Đúng đó đúng đó, giống như con vậy, con vốn chỉ thích nhiếp ảnh thôi, nào ngờ vừa tốt nghiệp xong đã bị ép đến công ty làm việc, anh Ngạn Thương, anh không biết em hâm mộ anh cỡ nào đâu …’ Người em thứ tư ai oán nói. ‘Ngạn Đình, đừng làm loạn thêm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quát hắn. ‘Ai ya, xem hai cha con kìa, gặp nhau đừng có cãi nhau có được không? Ngự Phong, Ngạn Thương không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, anh kiềm chế tính tình một chút có được không, hơn nữa bây giờ nó đã làm rất tốt rồi, anh cũng đừng khiến nó khó xử nữa! Ngạn Thương, dì có chuyện hỏi con này …’ Triển Sơ Dung kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Thương, bà nhìn lên lầu, hỏi: ‘Cái vị Mặc Di tiểu thư đó thật có nói Liên Kiều sẽ không sao sao?’ ‘Dì à, yên tâm đi, Nhiễm Dung trước giờ đều không nói ra chuyện bản thân không nắm chắc đâu, chỉ cần cô ấy nói không sao thì nhất định sẽ không sao đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhè nhẹ vỗ vỗ tay bà như trấn an. ‘Tốt, tốt … vậy thì ta yên tâm rồi!’ Triển Sơ Dung lúc này mới thả lỏng tâm tình. Chính đang lúc mọi người thả lỏng tâm tình, đột nhiên vang lên một tiếng thét sau đó cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người nhỏ nhắn xông ra ngoài. ‘Liên Kiều … Liên Kiều … em vừa mới tỉnh lại đừng có chạy nhanh như thế …’ Tiếng Mặc Di Nhiễm Dung gấp gáp vang lên phía sau. Chương 2: Liên Kiều tỉnh lại (2) Một bóng người xông ra cộng thêm tiếng kêu của một cô gái khiến cả cái “Hoàng Phủ” loạn cả lên. Lúc tất cả mọi người đều chưa biết có chuyện gì xảy ra thì Liên Kiều đã như một mũi tên chạy xuyên qua phòng khách chạy ra ngoài, rất nhanh trong phòng khách đã không còn bóng dáng của cô. Tất cả mọi người đều ngây ra đó … Mặc Di Nhiễm Dung đuổi theo Liên Kiều từ trên lầu xuống đến phòng khác cũng đã mệt đến thở không ra hơi, một tay cô vỗ ngực như điều hòa hơi thở, tay kia chỉ về hướng cửa, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước … ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Liên Kiều … Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới có phản ứng, hắn không nói gì vội vàng chạy về hướng cửa lớn, theo sau là một đoàn người. Trong vườn hoa, một vầng trăng sáng soi rọi khắp bầu trời, trong đêm đen, ánh trăng càng trở nên mờ ảo, thần bí, những đóa hoa đang ngủ hình như cũng bị Liên Kiều làm cho thức dậy, cả những cánh bướm hình như cũng bị đánh thức, chập chờn bay lên, hương hoa bay theo từng bước chân của cô. Chạy đến gần cổng vườn hoa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng bước, ánh trăng chiếu nghiêng trên người hắn, khiến cho bóng dáng cao lớn của hắn như được kéo dài thêm, dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt hắn càng trở nên tuấn lãng, đôi mắt sáng như chim ưng càng thêm thâm thúy. Hoàng Phủ Ngạn Thương vốn gấp gáp đuổi sát theo thấy cảnh này vội dừng lại, quay về phía nhóm người phía sau, cười cười: ‘Con thấy … hay là cứ để anh hai xử lý đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!’ Triển Sơ Dung hiểu ý của Hoàng Phủ Ngạn Thương, bà cũng cười vẫy tay ra hiệu cho mọi người giải tán, riêng mình nán lại, nắm tay Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Ngạn Thương à, cũng trễ lắm rồi, hôm nay con ở lại đây đừng đi có được không?’ ‘Cái này …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi do dự. ‘Ai ya, đừng có cái này cái kia nữa, cứ quyết định vậy đi, với lại con nhìn xem, Mặc Di tiểu thư có vẻ rất mệt mỏi rồi, đừng có do dự nữa, con yên tâm đi, phòng của con trước giờ luôn được quét tước rất sạch sẽ, con cứ vào ở thôi!’ Triển Sơ Dung vội nói. Hoàng Phủ Ngạn Thương suy nghĩ một lát, hắn nhìn vào mắt Triển Sơ Dung rồi gật đầu. Triển Sơ Dung rất vui mừng, bà vội vàng bảo với quản gia, ‘Phúc tỷ, nhanh giúp tam thiếu gia chuẩn bị một chút, còn nữa, lập tức chuẩn bị thêm một gian phòng khách …’ ‘Dì à …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương ngắt lời Triển Sơ Dung, thẳng thắn nói: ‘Không cần chuẩn bị phòng khách đâu, Nhiễm Dung ở cùng phòng với con là được rồi!’ Một câu này nói ra khiến cả nhà có những phản ứng khác nhau. ‘Tốt tốt, Phúc tỷ, nghe tam thiếu gia dặn dò chưa?’ Triển Sơ Dung vội vàng ra lệnh cho quản gia, tuy bà đã nhìn ra Ngạn Thương có ý với vị Mặc Di tiểu thư này nhưng không ngờ hai người thì ra đã thân thiết tới mức này, xem ra nhà Hoàng Phủ lại sắp có chuyện vui rồi. Nghĩ đến đây, bà hơi bất mãn nhìn người con thứ ba Ngạn Ngự, không biết đứa con này bao giờ mới dẫn một cô gái về nhà ra mắt mình đây? Phúc tỷ vội tiến lên đáp lời: ‘Tôi biết rồi, tam thiếu gia, xin mời bên này!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu, không nói thêm gì chỉ kéo tay Mặc Di Nhiễm Dung nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác ở đó cùng đi ra khỏi vườn hoa. Một đoàn người lẳng lặng tản ra. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn về bóng dáng yêu kiều đang điên cuồng chạy nhảy trong vườn hoa cách mình không xa, được nhìn thấy gương mặt tươi tắn quen thuộc của cô, nhìn thấy lại nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, một niềm hạnh phúc lớn lao tự dưng trỗi dậy trong lòng. Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, vẫn vui tươi trong sáng như một thiên sứ, nhất là trong lúc này, giờ phút này, hắn không dám bước đến vì chỉ sợ chính mình không cẩn thận làm kinh động đến cô. Trong biển hoa vang lên tiếng cười như chuông bạc của cô, khi đôi mắt màu tím nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng gần đó, cô vẫy vẫy tay … ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước …’ Thật giống như đã đợi cả thế kỷ rồi, nghe tiếng cô gọi tên mình, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước là một nỗi xúc động lẫn ngọt ngào không nói nên lời. Hắn bước vội lên phía trước, bước chân vội vàng làm kinh động không ít chim muông và bươm bướm, khi sắp đến gần bóng dáng yêu kiều kia, hai tay vươn ra … ‘Đến đây, nha đầu …’ Giọng thật trầm, như ru lòng người. Liên Kiều mỉm cười, vui vẻ lao đến, rất nhanh đã được đôi cánh tay mạnh mẽ của Hoàng Phủ Ngạn Tước bao lấy, theo tiếng cười yêu kiều của cô, hắn xoay cô một vòng lại một vòng trên không trung. ‘Hơ hơ … Hoàng Phủ Ngạn Tước … người ta còn chóng mặt nè, mau thả em xuống …’ Tiếng cười của Liên Kiều lan tỏa trong gió đêm, như tiếng nhạc du dương bên tai hắn. ‘Nha đầu …’ Đặt cô xuống đất nhưng đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn như cũ ôm chặt cô giống như chỉ cần lỏng tay một chút cô sẽ lại biến mất vậy. Hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, đôi mắt vẫn khóa chặt trên gương mặt xinh xắn đang cười đến hồng hồng của cô … ‘Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, nhìn thấy em hôn mê bất tỉnh, anh sắp lo lắng đến phát điên rồi!’ Liên Kiều bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, cô không ý thức liếm nhẹ cánh môi, ủy khuất nói: ‘Anh không biết đó thôi, em nằm trên giường muốn động cũng không động được, khó chịu lắm đó, nhất là nghe được mùi thức ăn mà Phúc tỷ mang đến mà không thể ăn, thật khó chịu hơn là chết nữa đó!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy cũng giật mình, ‘Nói vậy mọi việc phát sinh trong mấy ngày đó em đều biết hết sao? Đầu óc của em là tỉnh táo đúng không?’ Liên Kiều gật đầu, ngây thơ nhìn hắn, ‘Đúng đó …’ Nói đến đây, cô chủ động nép vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai tay vòng qua eo hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn … ‘Em còn biết anh vẫn luôn ở bên cạnh em!’ Sự nũng nịu của cô khiến tim Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng trán thanh khiết của cô sau đó một đường hôn xuống rồi dừng lại nơi bờ môi anh đào, đầy yêu thương đặt lên đó nụ hôn … Tim Liên Kiều đập càng lúc càng nhanh, cô có cảm giác mình nghe được cả tiếng tim mình đang đập, đôi tay bất tri bất giác đặt nơi ngực hắn, không khó cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực hắn … ‘Nha đầu …’ Hắn rời khỏi môi cô, ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn cô, môi mỏng khẽ lướt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, thì thầm: ‘Anh yêu em …’ Liên Kiều mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nghe lời thì thầm của hắn lại chẳng có chút xấu hổ nào của một cô gái, ngược lại còn nhón chân lên, tay câu lên cổ hắn nũng nịu nói: ‘Em cũng yêu anh!’ Chương 3: Gian nan đêm tân hôn (1) Vừa nghe câu này trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi cảm thấy ngọt ngào nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra đây chỉ là một thói quen nói chuyện của Liên Kiều. Khẽ nâng cằm cô lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, ‘Nha đầu, em phải nhớ, anh là chồng em, em là vợ anh, cả đời này em chỉ có thể yêu một người, dù là trái tim hay con người em đều chỉ có thể là của anh thôi, nhớ chưa?’ Liên Kiều chau mày nhìn hắn, dưới ánh trăng, gương mặt hắn quả thật anh tuấn vô cùng, cô nhìn đến si mê … ‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, chúng ta chỉ là mấy ngày không gặp thôi, thế nào mà anh lại đẹp hơn nhiều thế này?’ Cô chớp chớp mắt, đôi mắt màu tím như hai viên ngọc quý khảm trên làn da trắng mịn của cô toát ra một vẻ đẹp mê người. Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu cảm thấy đau đầu, quả như hắn dự đoán, nói chuyện yêu đương với cô nhóc này sẽ dẫn đến kết quả như vậy. Hắn áo não đưa tay vò vò mái tóc đen nhánh, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cô, ‘Trả lời câu hỏi của anh!’ Mấy tiếng sau cùng gần như là rống lên. Liên Kiều bị hắn dọa phát khiếp, trên gương mặt xinh xắn hiện ra vẻ bối rối … ‘Cái đó … anh vừa hỏi em cái gì?’ ‘Đáng chết!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này ý muốn chết cũng có nha đầu này, thật làm người ta bó tay, lúc hôn mê thì khiến hắn lo lắng đến thắt ruột thắt gan, khi tỉnh lại thì giỏi nhất là chọc cho người ta tức, thậm chí là tức đến sắp điên lên! ‘Liên Kiều … mông em lại ngứa rồi phải không?’ Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, tay đưa lên như muốn ra tay thật. Liên Kiều bĩu môi, vốn muốn lùi lại mấy bước để trốn nhưng bị hắn ôm chặt quá, không thể giãy dụa được … ‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, cái đó … cái đó … người ta thật sự là không nghe thấy anh hỏi cái gì mà, người ta vừa mới tỉnh lại, bây giờ vẫn còn hưng phấn đây nè!’ Cô yếu ớt phản kháng, cơ thể không ý thức cũng co lại như muốn né tránh. ‘Em nghe cho rõ …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giữ chặt cơ thể bất an của cô, cố khống chế ham muốn bản năng đang chực chờ bộc phát, cúi người xuống nói từng chữ bên tai cô, ‘… em phải nhớ kỹ, anh là chồng em, em là vợ anh, cho nên cả đời này em chỉ có thể yêu một mình anh thôi, dù là trái tim hay thân thể em đều thuộc về anh, nhớ chưa?’ Liên Kiều thấy biểu tình này của hắn, ngơ ngác nhìn hắn một hồi mới ngây ngô hỏi: ‘Anh nói xong rồi hả?’ ‘Xong rồi!’ Tự dưng Hoàng Phủ Ngạn Tước có cảm giác hình như tuổi mình có chút lốn, hắn đang nghĩ không biết chừng lúc mình năm sáu chục tuổi tuổi thọ chưa dứt cũng có thể bị lời nói của cô chọc cho tức chết hay không. ‘Cắt, anh cũng không phải là đang hỏi em vấn đề gì, rõ ràng là giọng ra lệnh cộng với uy quyền áp bức!’ Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, kháng nghị. ‘Vậy em có tuân thủ theo hay không đây?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt mỉm cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất ôn nhu nhưng ẩn chứa một mối nguy hiểm khó lường … Liên Kiều tuyệt đối có thể cảm giác được điều này, nhất là qua những ngày ở bên cạnh hắn, cô biết người đàn ông trước mặt trước giờ chỉ thích mềm không thích cứng, vì vậy không thể không ngoan ngoãn cười: ‘Tuân thủ, người ta đâu có nói là không tuân thủ theo đâu, hung hăng như thế làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tâm cũng buông lỏng một chút. ‘A…’ Liên Kiều chợt kêu lên một tiếng. ‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị tiếng kêu của cô làm giật mình, vội vàng hỏi: ‘Thân thể chỗ nào không thoải mái sao?’ Liên Kiều lắc đầu, thần sắc tự dưng cũng trở nên ảm đạm, cô ngồi thụp xuống bên cạnh một khóm hoa, ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em có phải đáng ghét lắm không?’ Giọng nói buồn bã như sắp khóc. ‘Nha đầu, sao em lại nghĩ thế?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to trìu mến vò đầu cô, ‘Trong mắt anh em là cô bé khiến người ta yêu mến nhất!’ Liên Kiều nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó nũng nịu nhào vào lòng hắn, ‘Nếu như là vậy tại sao em còn bị người ta dùng Giáng Đầu hại chứ? Rốt cuộc là ai mà lại muốn hãm hại em như thế?’ ‘Mọi chuyện đều đã qua rồi, nha đầu, mọi chuyện cứ giao cho anh đi điều tra, với lại … sau này phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nếu như anh không  ở bên cạnh em thì hành tung của em nhất định phải cho anh biết không?’ Hắn ôm cô vào lòng, siết chặt, đau lòng không thôi. Liên Kiều gật đầu, chống tay đứng dậy, ‘Hừm, nếu như em biết ai là người đứng sau lưng ám  hại em, em nhất định sẽ không tha cho người đó đâu!’ Vừa nói vừa hung hăng giẫm chân xuống đất. Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vẻ dữ dằn của cô, nhịn không được bật cười, ‘Em đó …’ Ý cười trong mắt hắn càng sâu, ngữ điệu ôn nhu như bao dung cho một đứa trẻ nghịch ngợm. ‘Haizzz…’ Liên Kiều le lưỡi, ‘Tiêu rồi, em đạp trúng Mỹ Nhân Anh rồi, Anh Anh sẽ không vui đâu!’ ‘Không sao, Anh Anh sẽ không giận đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đồng hồ, dịu giọng nói: ‘Liên Kiều, đã muộn lắm rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi có được không?’ ‘Không  muốn …’ Liên Kiều nghe hắn nói, vội vàng lắc đầu, ‘Người ta mới vừa tỉnh lại xong, em còn muốn ở vườn hoa chơi thêm một lúc nữa, về phòng làm gì?’ ‘Ban đêm ban hôm ở vườn hoa chơi cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước áo não nói. ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước …’ Như chợt nhớ ra điều gì, Liên Kiều lần nữa nũng nịu tựa vào lòng hắn, chun mũi nói: ‘Anh thiên vị nha, Anh Anh có một vườn hoa lớn như vậy, em cũng muốn!’ ‘Được được, chỉ cần em thích, muốn vườn hoa lớn bao nhiêu cũng được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nghiêm túc dỗ dành cô. ‘Thật sao? Vậy … em muốn bên đó …’ Cô hưng phấn chỉ tay về một góc phía bên kia vườn hoa. ‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không cần suy nghĩ, đồng ý ngay.  ‘Tốt quá rồi …’ Liên Kiều nhớm chân định chạy về phía bên đó. Chương 4: Gian nan đêm tân hôn (2) Một giây sau, thân hình yêu kiều đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước níu lại. ‘Đi đâu?’ Hắn bất mãn chau mày. ‘Thì đi vườn hoa của em, em muốn tìm hiểu một chút mới biết thích hợp trồng cái gì mà!’ Liên Kiều một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói. Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết làm sao, ôm chặt lấy cô, vây lấy cô trong vòng tay mình, nhẹ thở dài: ‘Ngoan đi, ngày mai nghiên cứu vườn hoa của em, được không?’ Liên Kiều chau mày suy nghĩ nửa ngày, chợt nhớ đến điều gì, lại nhảy lên, ‘A, em biết rồi, anh nhất định là mệt lắm rồi có phải không?’ ‘Em đoán thử xem?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt chợt sáng lên, như nhìn thấy hy vọng cuối đường hầm. ‘Haizzz, em xin lỗi …’  Liên Kiều lại ôm hắn lần nữa, vẻ mặt áy náy, ‘Em đã quên anh mấy ngày nay vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, đều không được nghỉ ngơi thật tốt, mệt lắm có phải không … thật đáng thương!’ Nói xong bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa xoa nơi mi tâm hắn dường như muốn giúp hắn xoa dịu mệt mỏi … Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì rất hưởng thụ cảm giác mềm mại trên mặt. Có thể do áy náy nên cô xoa rất dịu dàng, bàn tay mềm mại như bông trượt trên ngũ quan như tạc của hắn mang theo một mùi hương thanh mát rất riêng của mình. Hô hấp của hắn gần như ngưng lại nhưng huyết dịch trong người lại sôi trào, cuồn cuộn chảy qua từng tế bào, cũng gần như ngay lập tức, cơ thể bắt đầu có phản ứng … Hắn nắm chặt tay, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cô nào có hay, hành động vô tâm của mình khiến cho dục vọng trong người hắn bừng bừng trỗi dậy, một niơ nào đó trong cơ thể vì thế mà bành trướng lên. Hắn nhìn gương mặt xinh xắn ngây thơ của cô, đôi mắt thâm thúy như biển chợt phát sinh biến hóa … Là bản năng trời sinh của một người thợ săn khi nhìn thấy con mồi … Liên Kiều có trì độn hơn nữa thì cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, cô sững sờ nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Anh sao vậy? Thật sự là mệt vậy sao?’ Có trời mới biết vẻ ngây thơ động lòng người của cô có thể kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông đến đâu! Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô đến gần, trên môi câu lên một đường cong mờ ám, hắn cúi xuống bên tai cô, mập mờ nói: ‘Anh không ngủ không nghỉ chăm sóc em tận tình như thế, em nói xem nên báo đáp anh thế nào đây?’ Liên Kiều cắn môi, suy nghĩ một lúc mới trịnh trọng gật đầu, đơn thuần nói: ‘Ừm, thật sự là anh đối xử với em tốt lắm, vậy … vậy bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh cũng phải  nghỉ ngơi thật tốt mới được!’ ‘Đương nhiên, tối nay … anh với em phải thật tốt “nghỉ ngơi” mới được!’ Nụ cười trên mặt hắn lan đến tận đầu mày cuối mắt, mang theo đầy vẻ mờ ám. ‘Hả?’  Còn chưa đợi Liên Kiều phản ứng lại kịp, hắn đã bế bổng cô lên đi thẳng về hướng biệt thự. *** ‘Phằng …’ Theo tiếng thủy tinh vỡ là một tràng tiếng bước chân gấp gáp của một người đàn ông. ‘Nhiễm Dung …’ Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương xuất hiện trước cửa phòng tắm, hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Mặc Di Nhiễm Dung liền không nói thêm câu nào mà bế bổng cô lên, nhìn thấy những mảnh vụn thủy tinh tán loạn trên sàn, hắn vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ‘Sao rồi? Có bị cắt trúng tay không?’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, xem bộ dạng rất chật vật, cô lên tiếng, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin lỗi … tôi … tôi không cố ý làm vỡ đồ …’ ‘Không sai không sao, chỉ là một món đồ trang trí mà thôi, chỉ cần em không bị thương là tốt rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương sau khi xác định cô không bị thương mới thở phào một hơi, ‘Nhiễm Dung, sao lại không cẩn thận thế chứ!’ Cô rất ít khi thất thần thế này. Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung hiện ra một nét ngại ngùng, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, qua một lúc lâu mới ấp úng nói, ‘Cái phòng tắm này lớn quá, tôi tắm xong không tìm thấy lối ra …’ Cô không dám nói tiếp, loại chuyện như vậy cô cũng là lần đầu tiên gặp phải. Chỉ là … “Hoàng Phủ” thực sự quá lớn, diện tích xây dựng lớn đến mức khoa trương, những căn phòng khác thế nào thì cô không biết nhưng chỉ riêng gian phòng của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng rộng đến người ta líu lưỡi. Chỉ riêng cái phòng tắm đã lớn gần bằng cả căn phòng của cô ở Mã Lai rồi, khó trách cô. Biểu tình thế này của Mặc Di Nhiễm Dung cũng là lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy, nhất thời hắn sững người, mắt không chớp khóa chặt trên gương mặt mê người của cô. ‘Anh …’ Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình, trong lòng rất xấu hô, cô xoay mặt đi chỗ khác, ‘Anh muốn cười thì cười đi, nhịn mãi không tốt cho thân thể đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cô gái trong lòng, một thân áo trắng thuần khiết, vì mới vừa tắm gội gong mà làn da thanh khiết hồng nhuận cộng thêm vẻ ngượng ngùng của cô rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương quả đúng là hấp dẫn trí mạng. Ôm lấy cô từ phía sau, hắn thì thầm bên tai cô: ‘Anh nào dám cười em chứ, thương em còn không kịp nữa là!’ ‘Hoàng Phủ tiên sinh, tôi …’ Cô xoay người muốn giãy ra nhưng không ngờ cùng lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương lại cúi đầu xuống, hắn thuận thế hôn luôn lên môi cô, nụ hôn tràn đầy tình ý như muốn hút hết mật ngọt trên môi cô. Hắn đã hôn cô nhiều lần nhưng hôm nay, trong bầu không khí có chút khác lạ thế này, tim cô đập càng lúc càng nhanh … Đang lúc cô tưởng như hô hấp của mình sắp không thông nữa, Hoàng Phủ Ngạn Thương rốt cuộc cũng buông cô ra, nhè nhẹ nâng mặt cô lên, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn càng lộ rõ vẻ cố chấp lẫn cường thế … ‘Nhiễm Dung, anh đã từng nói sau này đừng gọi anh là Hoàng Phủ tiên sinh nữa, chẳng lẽ em nhất định phải vạch rõ khoảng cách với anh vậy sao?’ Đôi ngươi màu tím của Mặc Di Nhiễm Dung khẽ đảo, hình như cũng cảm thấy được thế này có phần ám muội, cô vội vàng khép mắt lại, nói: ‘Tôi, tôi … vậy sau này tôi gọi anh là … anh Ngạn Thương, có được không?’  Thấy cô như vậy, tim của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng mềm nhũn, tuy hắn rất muốn nghe một tiếng “Ngạn Thương” hay là “Thương” từ miệng cô nhưng … từ từ vậy, hắn biết đối với Mặc Di Nhiễm Dung đây cũng là một tiến bộ rất lớn rồi, nếu cứ bức bách cô quá chắc sẽ dọa đến cô, mà hắn không hy vọng cô sợ mình. ‘Được!’ Hắn nhỏ giọng đáp. ‘Với lại …’ Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng mặt nhìn hắn, vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm thúy của hắn, tim chợt nhoi nhói đau. ‘Xin anh sau này đừng yêu tôi nữa … Anh cũng biết trong tim tôi có người, người đó là … Nhiếp Ngấn!’ Mấy tiếng sau cùng cô phải dùng hết sức mới nói ra được, hơn nữa nói rất khổ sở. Vẻ không vui xẹt qua rất nhanh trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương, một giây sau hắn ôm cô vào lòng, thật chặt, cơ thể tráng kiện của hắn bao lấy cơ thể yêu kiều yếu ớt của cô, hắn không nói gì, chỉ như thế ôm cô … Chương 5: Gian nan đêm tân hôn (3) Đêm, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa … Hoàng Phủ Ngạn Tước khoác áo choàng tắm từ phòng tắm bước ra đi vào phòng ngủ, trên gương mặt khẽ câu lên một đường cong mê người. Hắn thật mong mỏi nhìn thấy bóng dáng xinh xắn kia, mong mỏi nghe được giọng nói yêu kiều của cô… Hắn bỗng ngạc nhiên với chính mình khi phát hiện ra, chỉ đơn thuần nghĩ đến điều này thôi mà thân thể đã có phản ứng, cái loại phản ứng bản năng đến từ ham muốn! Chỉ là … ‘Liên Kiều!’ Qua một lúc, lại một tiếng kêu nữa phát ra từ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt hắn đã có chút khó coi nhưng trong căn phòng ngủ rộng lớn không hề thấy bóng dáng cô đâu! Đáng chết thật! Nha đầu này chẳng lẽ lại nhân lúc mình không ở trong phòng mà lẻn trốn đi đâu rồi? Chỉ nghĩ đến điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mình đã có chút phát hỏa, hắn vội xoay người, vừa hay đụng vào một bức tường thịt mềm mại. ‘Ai yo …’ Kèm theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Liên Kiều. Trời ơi! Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhìn thấy cô nhóc đang ngã ngồi trên đất, nhất thời mắt hắn trợn to lên. Liên Kiều đưa tay xoa xoa mũi cô cũng trợn mắt nhìn hắn, hét lên: ‘Này, anh thật đáng ghét nha, không nhìn thấy em đang đứng sau lưng anh sao còn cố ý xoay người lại? Mũi của em sắp bị anh đụng vỡ rồi nè!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết nói sau hắn khẽ than thầm, chẳng lẽ mắt hắn mọc ở sau lưng sao chứ, quỷ mới biết tại sao cô lẳng lặng xuất hiện sau lưng mình, hơn nữa … ‘Em đang làm cái gì đó?’ Hắn vội vàng kéo cô từ dưới đất đứng dây, nhìn cô ăn mặc như một bà lao công, trong mắt đầy nghi vấn hỏi. Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy liền quên cả đau đớn, vác cây chổi trên vai, đắc ý cười: ‘Hắc hắc, hiếm khi em có lòng tốt nha, em nghĩ, không có chuyện gì làm cho nên muốn quét dọn căn biệt thự này của anh sạch sẽ một chút! Thế nào? Có cảm động không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới hiểu, hắn ‘Ờ’ một tiếng, sau đó cố tình dài giọng nói: ‘Em thật siêng năng nha, chỉ là … không cần em phí sức, người làm mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ chỗ này rồi!’ Liên Kiều le lưỡi, đôi mắt đảo một vòng, ‘Mỗi ngày quét dọn cũng chưa chắc là sạch sẽ mà, em là chịu không nổi có một hạt bụi nào!’ ‘Anh thì thấy là em ngủ không được nên tìm đại việc gì làm thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút khách khí nói toạc suy nghĩ của cô ra, trong mắt hắn tràn đầy ý cười. Liên Kiều chu môi, ‘Đúng đó, dù sao thì cũng bị anh phát hiện ra rồi, lại còn xấu xa vạch trần ra, hừm!’ Hắn rất nhanh ra tay đoạt lấy cây chổi trong tay cô, ‘Mấy chuyện này không cần em đụng vào!’ ‘Vậy em làm gì bây giờ? Chứ bây giờ bắt em đi ngủ thì còn khó chịu hơn là giết em nữa! Trước đây cứ đến mười hai giờ đêm là em ngủ mất, từ ngày đi trộm Truy Ảnh đến giờ căn bệnh đó hoàn toàn biến mất, sớm biết như vậy em đã tìm cách đi trộm Truy Ảnh từ lâu …’ Liên Kiều kháng nghị. Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô vào lòng, dứt khoát ngắt lời cô, thẳng thừng nói: ‘Em yên tâm, anh không định để em ngủ tối nay đâu!’ ‘Ý anh là sao?’ Liên Kiều không hiểu nhìn hắn hỏi lại. ‘Nha đầu ngốc …’ Hắn đưa tay cấu nhẹ chóp mũi cô, đưa mặt đến bên tai cô, mập mờ nói: ‘Bởi vì đêm nay là đêm … động phòng của hai chúng ta!’ Lời nói hết sức ái muội, đôi mắt đen láy sáng như hai vì sao trên trời đêm nhìn chăm chú gương mặt xinh xắn của cô không chớp như hy vọng nhìn thấy một chút phản ứng mà hắn mong muốn không. Mắt Liên Kiều càng lúc càng mở to, chính đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn trề hy vọng thì nghe cô hoan hô một tiếng … ‘Ha ha  … động phòng hoa chúc nha!’ Cô hưng phấn vừa cười vừa nhảy nhót. Hoàng Phủ Ngạn Tước lại một phen bị tạt nước lạnh, hắn vội đưa tay ngăn cô lại, ‘Đợi chút … Liên Kiều, em … có hiểu anh nói gì không?’ Nhìn bộ dạng cô thế này, hắn đương nhiên là biết suy nghĩ của cô không cùng một tinh cầu với mình. ‘Hơ hơ, đương nhiên là hiểu rồi!’ Liên Kiều cười rất vui vẻ, cô vất cây chổi xuống, chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nói: ‘Náo động  phòng, náo động phòng …’ ‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, đầu không khỏi tê dại, rõ ràng là biết cô như vậy rồi còn kỳ vọng cái gì chứ? Hắn bước vội đến kéo cô lại, đợi đến khi thân hình nhỏ nhắn đứng nghiêm chỉnh lại, hắn mới nghiêm túc nói: ‘Có phải là em nghe không hiểu lời anh nói không? Ý của anh là … đêm nay là đêm tân hôn của hai chúng ta!’ Hắn lần nữa nhấn mạnh hai chữ “tân hôn”. Liên Kiều gật đầu, ‘Em nghe rất rõ ràng, em biết mà!’ ‘Vậy em muốn chạy đi đâu?’ Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu. Liên Kiều kéo tay hắn ‘Trước đây em có nghe ông nội nói có một lần ông tham gia một hôn lễ ở Trung Quốc, lúc náo động phòng rất vui cho nên … em cũng muốn náo động phòng một chút mà!’ ‘Trời đất!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vò đầu bứt tai, ‘Đây là đêm tân hôn của anh và em, chẳng lẽ em muốn đi tìm người khác tham gia hay sao?’ Câu cuối gần như là rống lên (Tội nghiệp anh Tước ∞_∞) ‘Vậy … động phòng không phải là nhiều người mới vui sao? Đây là ông nội nói mà!’ Liên Kiều cũng bị tiếng rống của hắn làm cho giật mình, giọng cô vô cùng ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, đưa tay day day lên trán, trời ạ, đầu đau quá! Nhìn thấy hắn không nói tiếng nào, sắc mặt lại xám xịt, Liên Kiều tự phán đoán rằng có thể hắn không thích náo nhiệt. Sau khi xác định tư tưởng xong, cô cũng rầu rĩ thở dài, thấp giọng nói: ‘Được rồi, nếu như anh đã không thích thì em sẽ không cho người khác biết mà … chỉ là người ta thực sự không có gì làm nha!’ Nghe giọng nói yếu ớt của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô một lúc nét mặt mới từ từ dãn ra, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, thấp giọng nói: ‘Thực ra … đêm nay em chỉ cần phục vụ anh là được rồi, coi như là … báo đáp đi!’ Giọng nói đầy mê hoặc, xem ra sói xám đã bắt được chú cừu non, trong bụng toàn là ý xấu. Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu: ‘Được đó, ừm …’ Đôi mắt lại đảo một vòng, ‘Em nghĩ anh chắc cũng mệt lắm rồi, vậy đi, em đi làm cho anh một ly cà phê nhé, anh đợi em!’ Nói xong không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước kịp trả lời, Liên Kiều đã như một mũi tên phóng đi mất để lại một Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực đứng đó lắc đầu cười khổ, xem ra … muốn đào tạo cô nhóc này không phí một chút tâm tư là không được.