Warning: 16+ *** Quyển 7: Tình yêu bắt đầu Chương 6: Gian nan đêm tân hôn (4) Sự yên tĩnh trong đêm khiến người ta có chút ngột ngạt. Hoàng Phủ Ngạn Tước ném mình vào ghế sofa, tìm một tư thế thích hợp để ngồi cho thoải mái, trong chiếc áo ngủ màu đen, thân thể tráng kiện càng tăng thêm một phần mị lực. Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng qua cửa sổ khiến người ta có một ảo giác như căn phòng được dát một lớp vàng. Bỗng dưng có một tràng tiếng bước chân, ngập ngừng, nhè nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm đồng thời lọt vào tai Hoàng Phủ Ngạn Tước. Tiếng bước chân từ xa đi đến, khi đến gần cửa phòng thì dừng lại, giống như đang do dự không biết có nên tiến vào hay không. Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một đường cong, hắn cất giọng: ‘Nha đầu, có phải lại gây họa rồi không?’ Trong lòng hắn nghĩ chắc cô nhóc này không cẩn thận lại làm vỡ thứ gì đó trong phòng bếp rồi, chuyện này đối với cô mà nói không phải là quá thường xuyên sao? Cửa, bị một bàn tay nhỏ nhắn cẩn trọng đẩy ra, ánh trăng chiếu trên gương mặt cô, chiếu vào đôi mắt nai của cô đang nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, đôi mắt đen láy lấp lánh như hai vì sao mang theo một vẻ động lòng người. Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn rõ người vừa đến, hắn hơi giật mình sau đó mỉm cười: ‘Anh Anh hả? Vào đi!’  Hoàng Phủ Anh nghe vậy, cắn cắn môi sau đó khép nhẹ cửa phòng lại, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, miệng khẽ mấp máy như đang muốn nói điều gì. ‘Anh Anh, tối thế này rồi sao còn chưa ngủ? Có chuyện sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thái độ của Hoàng Phủ Anh hôm nay có chút khác thường cho nên quan tâm hỏi. Hoàng Phủ Anh kéo kéo góc váy, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn. ‘Anh Anh, sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với anh hai!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay kéo cô cùng ngồi xuống sofa, tay nhẹ vỗ vai cô như động viên. ‘Anh à …’ Hoàng Phủ Anh cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia hoang mang … ‘Anh thật sự muốn đem góc vườn đối diện với vườn Mỹ Nhân Anh tặng cho Liên Kiều sao?’ Câu hỏi của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi giật mình, hắn không trả lời cô mà hỏi lại: ‘Em … nghe được anh với Liên Kiều nói chuyện?’ ‘Anh, không phải là em cố ý đâu, chỉ là … chỉ là em có chút lo lắng …’ Hoàng Phủ Anh nghe hắn hỏi vậy, vội vàng lên tiếng giải thích. ‘Lo lắng cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó hiểu, ‘Em … lo lắng cho sức khỏe của Liên Kiều?’ ‘Không phải!’ Hoàng Phủ Anh rất nhanh trả lời câu hỏi của hắn, sau đó nói thêm: ‘Em lo lắng … trong lòng anh không còn em nữa …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị câu nói không chút logic của cô làm cho muốn khóc không được muốn cười không xong, hắn không biết làm sao, chỉ đưa tay ôm lấy vai cô, nhẹ giọng nói: ‘Nha đầu ngốc, trong lòng anh sao lại không có Anh Anh được, anh là em gái nhỏ mà anh yêu thương nhất mà!’ Hoàng Phủ Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đáy mắt có chút gấp gáp, giống như muốn giải thích điều gì lại vẫn cố nén lại, vùi đầu vào lòng hắn. ‘Anh Anh?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước như rơi vào một tầng mây mù, bàn tay đang vỗ vỗ vai cô chợt khựng lại.  ‘Anh hai …’ Cô nhìn hắn lần nữa, trong ánh mắt nhiều thêm một phần tình tứ … ‘Em với Liên Kiều … anh sẽ thương ai nhiều hơn?’ Trong giọng nói có thêm một chút lo lắng, không khó nhận ra trong nội tâm cô đang dằn vặt. Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, ‘Anh Anh, sao lại có thể so sánh như thế được chứ, em là em gái anh còn Liên Kiều là vợ anh, anh thương cô ấy mà cũng thương em!’ Hoàng Phủ Anh nghe vậy, trong ánh mắt tràn đầy kích động, cô vùng đứng dậy nhìn thẳng Hoàng Phủ Ngạn Tước cấp bách nói: ‘Anh … anh biết là em không phải là em gái anh mà!’ Nói xong vùng chạy về phía cửa … ‘Anh Anh …’ Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút khó chịu, nét mặt cũng cau lại. Cửa phòng đột ngột bị Hoàng Phủ Anh kéo ra, không ngờ Liên Kiều đứng ngay đó, vẻ mặt kinh ngạc, trên tay cô còn cầm một cái khay trên có một tách cà phê nóng, hương thơm ngào ngạt. Hoàng Phủ Anh nhìn thấy Liên Kiều nhìn mình với ánh mắt sửng sốt, hô hấp liền trở nên gấp gáp, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, cô không nói gì, chạy qua bên người Liên Kiều thẳng xuống lầu. ‘Này …’ Liên Kiều muốn kêu cô nhưng đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại… ‘Thôi đi, để con bé đi đi!’ ‘Nhưng mà …’ Liên Kiều bởi vì hai tay đều bận bê khay cho nên không tiện, cô mấp máy môi: ‘Nét mặt vừa rồi của em ấy là rất đau khổ …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chủ động giúp cô bê cái khay, giải phóng cho đôi tay của cô, trong ánh mắt có chút phức tạp, ‘Chắc là có một số chuyện con bé vẫn chưa thông suốt mà thôi, chúng ta cho con bé một chút thời gian để suy nghĩ vậy!’ Chỉ mong là cảm giác của hắn là sai, bằng không … chẳng lẽ Anh Anh … Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Liên Kiều để mặc hắn kéo mình ngồi xuống sofa, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy nghi vấn. ‘Đang nghĩ gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô cười cười, ngón tay thuôn dài khẽ đưa sang, xoay mặt cô về phía mình. Liên Kiều chỉ ngón tay trắng nõn về phía cửa, ‘Thực ra … em vừa nãy có nghe một chút hai người nói chuyện …’ Nói đến đây cô vội giải thích, ‘Em tuyệt đối không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là trùng hợp em định mang cà phê vào, mà cửa thì chỉ khép hờ …’ ‘Nha đầu, anh không có trách em, em khẩn trương cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ gấp gáp như sợ tội của cô, không nhịn được bật cười. Liên Kiều cũng cảm thấy mình càng giải thích càng giống như che dấu cho nên cô hắng giọng, gom hết dũng khí hỏi ra nghi vấn trong lòng. ‘Thực ra … em vừa nãy có nghe Anh Anh nói, em ấy không phải là em gái anh, chuyện  này …’ Nếu như Hoàng Phủ Anh không phải là em gái của Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy tức là nói cô ấy không phải là người của nhà Hoàng Phủ? Nhưng cô ấy mang họ Hoàng Phủ cơ mà. Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi cũng không có chút tức giận nào, vừa đưa tay nghịch nghịch mái tóc cô vừa nói: ‘Anh cũng biết nha đầu này rất tò mò mà!’ Thấy hắn không có ý dấu diếm, Liên Kiều ngay lập tức như viên đường bám chặt lấy hắn … ‘Người ta đúng là tò mò mà, cho em biết đi, được không?’ ‘Em đó!’ Giọng nói yêu kiều nũng nịu của cô cộng với nét mặt hiếu kỳ trẻ con của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm động không thôi. Hắn đưa tay vuốt ve làn da trắng nõn hồng nhuận non mịn của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, ‘Nói cho em biết cũng không sao, sau này đừng mang vẻ mặt tò mò này đi hỏi Anh Anh nữa, biết không?’ Chương 7: Gian nan đêm tân hôn (5) ‘Biết rồi rồi, nói nhanh lên, gấp chết em rồi nè!’ Bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều vô thức níu lấy một góc áo ngủ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, lộ ra lồng ngực tinh tráng của hắn, cộng với thần thái lười lĩnh của hắn càng tăng thêm vẻ quyến rũ đến cực hạn. Nhìn thấy vẻ gấp gáp của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lắc đầu, nha đầu này, một chút xíu kiên nhẫn cũng không có. ‘Đúng là em không có nghe lầm, Anh Anh đúng là không phải người của nhà Hoàng Phủ, con bé từ nhỏ đã được cha mẹ nhận nuôi!’Giọng nói trầm thấp của hắn du dương trong đêm. Liên Kiều há hốc mồm … trời ạ, đúng là thế sao … ‘Vậy … cha mẹ của Anh Anh là ai? Tại sao cô ấy không sống cùng với cha mẹ mình?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, ‘Thân thế của Anh Anh cũng rất tội nghiệp, cô ấy vừa sinh ra đời không lâu thì cha bởi vì công việc làm anh thất bại dẫn đến phá sản, một lúc nghĩ quẩn mà nhảy lầu tự tử còn mẹ của Anh Anh vì không chịu nổi sự đả kích này mà cũng đi tìm cái chết, cha anh và cha Anh Anh hai người vốn có mối quan hệ làm ăn thân thiết, sau khi biết được chuyện này liền đem Anh Anh về nhà nuôi dưỡng như con gái ruột!’ Liên Kiều nghe vậy, trên mặt liền có vẻ đau buồn … ‘Anh Anh thật đáng thương, đáng lý cô ấy là một cô công chúa nhỏ được cưng chìu mới đúng, không phải sao? Nếu như không phải bởi vì làm ăn thất bị, cô ấy cũng là con gái nhà giàu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘Thật là nha đầu ngốc, Anh Anh bây giờ cũng là công chúa nhỏ vậy!’ ‘Dù sao cô ấy cũng không phải là người nhà Hoàng Phủ, sao lại giống với mọi người chứ? Aiiii, không đúng nha …’ Đang nói đến đây cô chợt nhớ ra, ‘Nếu như Anh Anh lúc còn nhỏ đã đến sống ở nhà Hoàng Phủ vậy em ấy làm sao biết thân thế của mình chứ? Là mọi người chủ động cho em ấy biết sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tay vẫn không rời gương mặt mịn màng của cô, nhẹ giọng nói: ‘Mọi người đương nhiên là sẽ không cho Anh Anh biết, chỉ là lúc con bé mười hai tuổi, vô tình nghe được người làm nhắc đến mà thôi!’ ‘Thì ra là như vậy, ồ, tin rằng em ấy sau khi biết được nhất định sẽ rất đau lòng, bằng không sao tính cách lại khác với Hoàng Phủ Ngưng nhiều thế, em ấy sau khi biết được thân phận của mình, biết rằng mình căn bản không phải là người nhà Hoàng Phủ, nhất định là có chút tự ti!’ ‘Thực ra thì cũng không có tệ như em tưởng tượng đâu, Anh Anh trước giờ luôn rất vui vẻ bởi vì mọi người đều không xem con bé như người ngoài!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất khẳng định nói. ‘Anh lại không phải là Anh Anh, anh làm sao hiểu được mùi vị ăn nhờ ở đậu chứ?’ Ánh mắt Liên Kiều dần trở nên ảm đạm. Hoàng Phủ Ngạn Tước liền phát giác ra cô có chút khác thường, hắn nâng mặt cô lên, đột ngột hỏi một câu: ‘Vậy chắc … em cũng có cảm giác đó sao?’ Anh Anh tuy là mất đi song thân nhưng còn may mắn là không giống như Liên Kiều phải chịu cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng khi bị chính cha mẹ mình tính kế hãm hại, tuy cô được ông nội yêu thương nhưng nỗi đau từ vết thương đó sợ rằng cả đời này cũng không xóa nhòa được. So ra Anh Anh vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều. Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố dùng giọng thản nhiên nhất nói: ‘Cái gì chứ, em nào có, ông nội rất thương em mà!’ Nhìn thấu những suy nghĩ của cô, nhìn thấu vẻ miễn cưỡng của cô nên hắn không khỏi đau lòng, cô thật đơn thuần, tuy rằng cố che dấu hắn nhưng vẻ mê mang và thống khổ của cô trong một chớp mắt kia không phải đã nói lên hết những bí mật trong lòng rồi sao? Cô như vậy càng khiến hắn động tâm, hắn tự hứa với mình sẽ thật tốt đối xử với cô, bù đắp những yêu thương mà cô đã thiếu trong suốt thời thơ ấu. Mang trong lòng toàn những suy nghĩ dành cho cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô thật chặt, hỏi dò một câu: ‘Nha đầu, có phải em … đang nghĩ đến cha mẹ mình không?’ Nghe hắn hỏi câu này, thân thể nhỏ nhắn của Liên Kiều chợt run lên, liền đó cô cảm giác vòng tay hắn ôm càng chặt hơn … ‘Thôi, chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa. Thấy cô không ngừng run rẩy trong lòng hắn không khỏi tự trách mình, tuy rằng hắn rất muốn giúp cô thoát khỏi sự ám ảnh tuổi thơ nhưng thấy cô khó chịu như vậy trong lòng hắn càng không nỡ. Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ khẩn trương trong mắt hắn, cô nhè nhẹ lắc đầu… ‘Thực ra … khi anh hỏi em lần đầu tiên, từ hôm đó em đã không ngừng nghĩ đến vấn đề này …’ Giọng cô rất nhẹ rất nhỏ giống như phải dùng hết sức mới nói ra được, trong lúc nói chuyện tay cô vẫn sít sao níu lấy góc áo của hắn như muốn từ chỗ hắn tìm cho mình thêm một chút dũng khí. Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngắt lời cô, cũng không hối thúc, hắn rất nhẫn nại chờ nghe cô nói tiếp. ‘Thực ra … em rất nhớ họ …’ Liên Kiều chỉ nói được mấy chữ, giọng nói lại nghẹn ngào, cô xoay mặt sang một hướng khác, kiên cường đưa tay lau đi giọt nước mắt đã tràn đầy khóe mắt. Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng xiết chặt, hắn không nói gì chỉ đưa tay nhẹ xoay mặt cô lại đối diện với mình, cúi xuống dùng nụ hôn của mình giúp cô lau khô những giọt lên. Lệ, trong suốt như thủy tinh nhưng mặn đắng. Nhưng với sự dịu dàng của hắn, nước mắt của Liên Kiều lại như vỡ đê cuồn cuộn tuôn chảy, vốn chỉ là tiếng thút thít nghẹn ngào thì trong chớp mắt lệ đã tuôn đầy mặt … ‘Anh biết không, thực ra em rất muốn biết cha mẹ em giờ đang ở đâu, em muốn gặp họ, muốn thấy mặt họ, lúc nhỏ em rất ngoan, thật sự rất ngoan, vì em muốn cha mẹ thương em cho nên … lúc nào em cũng ngoan … hu hu …’ ‘Anh biết, anh biết …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hôn cô thật sâu, muốn dùng thâm tình và sự ôn nhu của mình để an ủi cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui. Kéo đầu cô áp sát vào ngực mình, giọng hắn đầy yêu thương: ‘Nha đầu, từ đây về sau anh sẽ không để em chịu thêm bất kỳ ủy khuất và đau khổ nào nữa. Anh yêu em … yêu em …’ Mỗi một câu thốt ra là một nụ hôn rơi xuống, trên trán, trên mắt, trên má … nụ hôn lau khô đi từng giọt lệ, như muốn xóa đi tất cả ủy khuất … ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh sẽ rời bỏ em sao? Sẽ giống như cha mẹ em … không cần em nữa sao?’ Liên Kiều cảm nhận được sự yêu thương, quan tâm của hắn, trong lòng càng lo được lo mất, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống. ‘Không đâu, cả đời này anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, anh sẽ dùng thời gian cả đời để yêu em, chăm sóc em, bảo vệ em, sẽ không rời xa em …’ Hắn thì thầm bên tai cô nhưng giọng nói hết sức kiên định, kiên định như một lời thề. Liên Kiều cũng ôm chặt hắn, vùi gương mặt nhỏ nhắn trong ngực hắn giống như chỉ có làm như vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt mái tóc mềm mượt của cô, trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ muốn cho cô biết sự thật về cha mẹ mình, bởi vì … hắn không nỡ nhìn cô rơi lệ thêm nữa … Chương 8: Gian nan đêm tân hôn (6) Trăng lạnh như nước soi lên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, với sự dịu dàng an ủi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sự khổ sở dằn vặt trong lòng cô dần dần cũng vợi bớt. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy thâm thúy của hắn, giọng cô vẫn ngập ngừng … ‘Thật sao?’ Ở bên cạnh hắn lâu như vậy, Liên Kiều dần dần cảm thấy cuộc sống mình hình như đã quen với sự ỷ lại vào hắn, quen với hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn quan quẩn bên mình, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cho dù có bao nhiêu bất an, lo lắng, đau khổ cũng đều có thể bị hạnh phúc thay thế. Giờ phút này chỉ mong là mãi mãi, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cho dù là chỉ mỉm cười, cho dù chỉ là một cái hôn thật nhẹ trên trán … Trời ạ, mình đang nghĩ gì thế này? Không tự chủ được, trên má cô chợt nổi lên một rặng mây hồng, trong đôi mắt màu tím chợt xẹt qua một tia xấu hổ … Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cực kỳ hưởng thụ giờ phút tĩnh lặng này, chỉ cần lẳng lặng ngồi ngắm cô, khi cô tháo xuống lớp vỏ bọc cứng rắn thường ngày, trở lại với bản tính vốn có của mình thì cực kỳ đáng yêu. ‘Nha đầu đáng yêu, em trước giờ không biết mình có thể khiến cho đàn ông yêu thích đến đâu …’ Hắn trả lời không đâu vào đâu, ánh mắt đầy tâm tư nhìn cô, trên môi vẫn treo nụ cười mê người. Liên Kiều đưa tay khẽ lau một giọt lệ nơi khóe mắt, đôi mắt màu tím xinh đẹp động lòng người vì câu nói của hắn mà hiện rõ sự khó hiểu, cô suy nghĩ một lúc lâu vẫn chưa hiểu được ý hắn. Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Không hiểu anh nói gì sao?’ Liên Kiều không chịu thua, suy nghĩ một lúc nữa sau đó mới rầu rĩ gật đầu. Bàn tay mang theo lửa  nóng vuốt ve làn da mịn màng của cô, nụ cười càng lúc càng sâu khiến cô càng lúc càng mê hoặc … Từ sau khi gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều mới chân thật cảm nhận được thì ra nụ cười của một người đàn ông lại có thể mê người đến như vậy, một nụ cười cũng có thể khiến người ta mặt hồng tim đập. Thấy cô hơi hé đôi môi hồng nhuận như cánh đào như muốn nói gì, ngón tay  hắn khẽ lướt qua nơi đó, âm thầm cảm nhận sự mềm mại nơi ngón tay, ý cười trên mặt càng lúc càng nồng … ‘Trước đây trong mắt anh, phụ nữ đẹp có muôn hình vạn trạng nhưng tâm tư thì quanh quẩn chỉ có thể, sau khi gặp em rồi anh mới biết, đối với một cô gái nảy sinh tình thương, tình cảm cùng … tình yêu là như thế nào…’ Tiếng của hắn rất nhẹ, như đang ru cô ngủ khiến cho ý thức của Liên Kiều dần dần như rời xa thân thể cô, cô chỉ ngồi đó ngây ngốc nhìn hắn, nghe giọng nói trầm thấp say người như rượu ngon kia, lòng cũng say theo. ‘Liên Kiều, anh trước giờ chưa từng nghĩ mình có thể đau lòng vì một người, lo lắng vì một người đến thế. Lúc em rơi vào hôn mê một khắc kia anh mới biết em đối với anh quan trọng đến thế nào, em … là món bảo vật mà anh truy tìm bấy lâu nay, là người con gái mà anh yêu nhất, cho nên Liên Kiều, cứ để anh yêu em … anh muốn yêu em, cả đời …’ Liên Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, đôi mắt như có ma lực hút hồn cô vào đấy, tim chợt đập thình thịch, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Tuy cô còn chưa hoàn toàn hiểu hết ý trong lời nói của hắn nhưng cô không khó nhận ra sự chân thật trong từng câu từng chữ, cô tin người đàn ông này thật lòng yêu mình. Ánh mắt mông lung của cô, đôi mi dày cong như cánh bướm khe khẽ lay động, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, mỗi một bộ phận trên mặt cô đều khắc sâu trong tâm trí Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay to sủng nịch vuốt ve gương mặt cô, sau đó hơi cúi đầu, quyến luyến nuốt lấy cánh môi cô. Mùi hương thơm mát nhàn nhạt quyện theo hô hấp của hắn thâm nhập vào nội thể sau đó lan tràn ra khắp lồng ngực, sau đó tỏa khắp châu thân, dường như mỗi tế bào trong người cũng bị mùi hương thơm mát đó ngấm vào. Hắn thừa nhận bản thân cũng không phải là người thanh cao, đương nhiên từng có rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi chỉ một mùi hương thiếu nữ lại có thể dễ dàng khiến toàn thân hắn hưng phấn đến mức này. ‘Ô ô …’ Liên Kiều bị hắn ôm quá chặt, trong phút chốc, mùi hương nam tính đã tràn ngập trong từng hơi thở của cô. Đang lúc Liên Kiều hơi há miệng, chiếc lưỡi ấm áp mà tham lam đã thừa dịp mà tiến vào, khuấy đảo trong khoang miệng cô, chủ động quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương của cô, tham lam mút lấy từng giọt mật ngọt, đôi cánh tay mạnh mẽ quấn lấy người cô. Rất nhanh trong đôi mắt đen láy đã có biến hóa, càng lúc càng trở nên thâm sâu như một đầm nước không thấy đáy nhưng cũng nóng bỏng một tia lửa … Như cảm nhận được sự thay đổi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cơ thể Liên Kiều hơi giãy dụa như muốn thoát khỏi đôi tay như gọng kìm kia, hắn cường liệt mà bá đạo như thế khiến cho cô có chút … sợ hãi … ‘Đừng …’ Tranh thủ lúc hắn rời môi cô, Liên Kiều hớp một hơi không khí, yếu ớt lên tiếng nhưng sự phản kháng yếu ớt của chú cừu nhỏ rơi vào trong mắt kẻ săn mồi thì chẳng khác nào một sự kích thích. ‘Liên Kiều, em là vợ anh, cũng nên là của anh rồi …’ Đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu loát trượt trên vòng eo mẫn cảm của cô, nhẹ lướt theo từng đường cong gợi cảm, đầu ngón tay lướt qua chỗ nào liền nhen nhóm lên nơi đó một ngọn lửa. Lời vừa nói dứt, đôi môi lửa nóng cũng chính xác đáp xuống nơi vành tai cô, ngậm lấy khiến Liên Kiều không kìm được khẽ kêu một tiếng. ‘Aaaa …’ Nơi mẫn cảm bị kích thích khiến toàn thân cô phát run như một chiếc lá trong cơn gió. Cô không biết hắn đang làm gì nhưng mơ hồ cảm thấy hắn hôm nay không giống trước đó … ‘Ưm, đừng …’ Trong lòng Liên Kiều tự dưng dâng lên một nỗi sợ hãi mà chính cô cũng không biết là sợ cái gì. ‘Nha đầu, đừng sợ, thả lỏng một tí …’ Giọng nói thì thầm dụ hoặc của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên bên tai cô nhưng ánh mắt thì đang bị thiêu đốt bởi ham muốn. ‘Anh … anh muốn làm gì …’ Vẻ mặt Liên Kiều vừa vô lực vừa mê mang, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một nụ cười, ‘Cô nhóc đáng thương, em cứ sợ hãi như thế này cũng không phải là một chuyện tốt!’ Nói vừa dứt lời hắn đã bế cô lên, bước về phía phòng tắm. ‘Đi đâu vậy?’ Bị bất ngờ, Liên Kiều chỉ đành hai tay vòng qua cổ hắn, hoang mang hỏi. Hắn cười xấu xa nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân lộ ra một vẻ tà mị trước giờ chưa từng có … ‘Anh muốn … đích thân tắm cho cô vợ nhỏ của anh!’ Chương 9: Sự mê hoặc của tình yêu (1) Trong căn phòng tắm rộng mênh mông, không khí thoang thoảng mùi hương hoa tươi dìu dịu, ánh đèn màu ngà phản chiếu qua những tấm gương sau đó chiếu xuống sàn gạch đen bóng, soi xuống cô gái đang hung hăng giữ chặt váy áo. ‘Chuyện này … ách, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ra ngoài đi …’ Thấy hắn chuẩn bị xong mọi thứ nhưng hình như không hề có ý rời đi, gương mặt Liên Kiều đỏ hồng, chỉ tay về phía cửa. Hoàng Phủ Ngạn Tước thu hết vẻ ngượng ngùng của cô vào đáy mắt, nụ cười tà mị trên môi càng lúc càng sâu … ‘Sao vậy?’ Hắn biết nhưng vẫn cố tình hỏi. Liên Kiều càng ngại ngùng hơn, ‘Anh … thật là không biết xấu hổ, người ta phải tắm mà, đương nhiên là anh phải tránh đi rồi!’ Đạo lý đơn giản vậy chắc không cần cô dạy hắn chứ! Lúc hắn tắm cô đâu có muốn đi nhìn đâu. (Tina: ^_^) Chỉ là … cô len lén liếc nhìn lồng ngực tinh tráng của hắn một cái, không thể không nói cơ thể của hắn thật đẹp! Hình như cảm nhận được suy nghĩ trong đầu cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi thấp xuống, ôm cô vào lòng, ‘Nha đầu, làm người phải công bằng mới được, bằng không người ta sẽ chê cười đó!’ Quả nhiên Liên Kiều bị trúng kế, cô ngây thơ trả lời: ‘Đương nhiên là phải vậy rồi!’ Thấy cô dần dần sụp bẫy, hắn càng đắc ý, nhướng mày, ‘Nhưng mà … em không có công bằng!’ ‘Hả?’ Liên Kiều ngơ ngác, ‘Em thế nào mà không công bằng? Hừm, anh đổ oan em, em ghét nhất là những người không công bằng đó!’ Cô cãi lý. Khóe môi Hoàng Phủ Ngạn Tước lại câu lên một nụ cười tà mị, giọng nói ôn nhu như muốn thôi miên cô, ‘Nha đầu thật mau quên nha, xem ra anh phải nhắc nhở em một chút mới được!’ ‘Ừm, anh nói đi em nghe nè!’ Liên Kiều thấy mình như sắp bị hút vào đôi mắt đen sâu thẳm kia rồi. ‘Nha đầu, thân thể anh bị em nhìn rồi, làm người không phải là có qua có lại sao?’  Biểu tình của Hoàng Phủ Ngạn Tước ôn nhu như nước, giọng điệu đầy vẻ tán tỉnh, bàn tay vốn đang đặt trên eo bắt đầu không an phận trượt theo những đường cong mạn diệu trên người cô. Ý muốn chiếm hữu được dấu thật sâu trong đôi đồng tử đen láy thâm thúy. Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua bản thân lại có một ngày vì để triệt để có được một người con gái mà hao phí tâm tư đến mức này. Nếu như trước mặt là một người phụ nữ khác, hắn lười phải làm những chuyện phí tâm thế này, trước giờ đều là phụ nữ chủ động dâng hiến, nào đến  lượt hắn phải phí sức tán tỉnh thế này. Nhưng … cô là Liên Kiều, là người vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn, là người hắn cam tâm tình nguyện cưới làm vợ! Cô rất thanh thuần, rất ngây thơ nhưng chính sự đơn thuần và ngây thơ đó cũng đủ khơi lên lửa nóng trong lòng hắn, chỉ là, hắn sợ mình sẽ làm cô hoảng sợ … Điều này nếu để người khác biết được không biết sẽ phản ứng thế nào đây, người chồng có được thân thể của người vợ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao, còn hắn … ‘Hả?’ Liên Kiều giật mình, một lúc sau như nghĩ ra điều gì, mặt cô càng đỏ hơn, nhẹ giọng kháng nghị: ‘Chuyện đó … người ta đâu phải là cố ý đâu …’ ‘Em rõ ràng là ban ngày ban mặt chiếm tiện nghi còn gì! Haizzz…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý thở dài một tiếng, ‘Anh thật là tội nghiệp nha, bị người ta xem sạch hết rồi, anh thấy chắc không lâu nữa tất cả phụ nữ đều có thể xem thân thể anh miễn phí đây!’ ‘Không được! Em không cho phép những phụ nữ khác nhìn anh đâu!’ Liên Kiều vội vàng nói, ‘Với lại, không cho phép anh đối xử tốt với mấy người phụ nữ đó, lúc họ khóc cũng không được dỗ dành, còn nữa …ừm, cũng không được yêu họ … Tóm lại, anh chỉ được tốt với mình em thôi, không được tốt với bất kỳ cô gái nào khác!’ Bô lô ba la nói một tràng xong cô mới tạm ngừng lại thở. Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt, xem ra cô nhóc này không phải là không hiểu chuyện, chỉ là hơi phí chút tâm tư thôi. Hắn cố ý ra vẻ trầm tư, sau đó dụ hoặc nói: ‘Nha đầu, nếu muốn người ta đáp ứng yêu cầu của em, em phải biểu lộ chút thành ý mới được!’ ‘Biểu lộ thành ý?’ Đôi mắt to tròn của Liên Kiều đảo một vòng, sau đó chợt nở nụ cười nhón chân lên vòng tay qua cổ hắn, chủ động đặt lên gương mặt hoàn mỹ vô khuyết kia một nụ hôn. Cô biết hắn thích như vậy. Nhưng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của cô làm sao thỏa mãn được Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn chau mày nói: ‘Nha đầu, nụ hôn này không hợp lệ …’ Đang lúc Liên Kiều vẫn chưa phản ứng kịp, hắn đã cúi xuống lần nữa chiếm lấy đôi môi hồng của cô. Nụ hôn như sóng lớn gần như suýt dìm chết cô mà đôi tay mạnh mẽ đang vòng qua người cô càng lúc càng siết chặt như muốn hòa tan cơ thể cô vào cơ thể hắn. Chiếc lưỡi mang theo lửa nóng phóng túng tung hoành trong khoang miệng, hơi thở thô ráp dần quyện lấy Liên Kiều, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đang lúc cô tưởng mình sắp hít thở không thông thì đã cảm thấy bờ vai mát lạnh … Không biết từ lúc nào áo sơ mi của cô đã bị hắn cởi xuống, rơi vãi trên sàn nhà. Thân thể yêu kiều chỉ còn mặc nội y tinh xảo để lộ chiếc cổ thanh mảnh, bờ vai mảnh mai, xương quai xanh tinh tế, dưới ánh đèn vàng nhạt, làn da trắng mịn như mỡ đông càng tăng thêm một phần dụ hoặc. Cảnh xuân trước mắt quá mỹ lệ, không chút che dấu lộ ra trước mắt khiến đôi mắt hắn càng u ám thêm một chút rồi hoàn toàn bị thay thế bởi một nỗi ham muốn rất trần tục như một con thú đói vừa tìm được món mồi ngon, chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu – nhai nuốt hết miếng mồi ngon này vào bụng. ‘Aaaa…’ Sau một lúc sững sờ cuối cùng Liên Kiều cũng tỉnh táo lại, đang lúc cô định cúi đầu nhìn xuống chính mình thì Hoàng Phủ Ngạn Tước đã cúi xuống, đôi môi lửa nóng rơi xuống bờ vai mảnh mai của cô, thuần thục kéo xuống dây đai của nội y … ‘Đừng, không được đâu …’ Bỗng dưng ý thức được nguy cơ đang càng lúc càng đến gần, cô vừa định lấy tay che đi thì đôi tay đã bị hắn dễ dàng ghìm lại, nụ hôn đầu khiêu khích lần nữa rơi xuống bờ vai, bàn tay khẽ phất nhẹ, nội y tinh xảo rất nhanh đã không chút tiếng động rơi xuống đất. Liên Kiều bị loại cảm giác xa lạ này dẫn dắt khiến cô mông lung chìm đắm … Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này đã đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống cô. Chương 10: Sự mê hoặc của tình yêu (2) Thân thể của Liên Kiều mềm mại ngoài sức tưởng tượng của hắn, xúc cảm tốt đẹp truyền đến khiến hắn chỉ muốn chìm đắm trong đó, chỉ là … thấy cô sợ hãi co mình lại như con tôm, hắn cũng cúi người xuống, thân hình cao lớn từ từ áp xuống … ‘Ân … cái này … cái này …’ Liên Kiều cảm thấy hết sức luống cuống, ngay lúc này đây cô có một cảm giác rất kỳ lạ, nhất là khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang cách mình quá gần… Thật không khó cảm nhận được trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, trời ơi, hắn gần mình như vậy chắc cũng đã nghe thấy … Thật xấu hổ! ‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tức cười nhìn vẻ xấu hổ của cô, thân thể cường tráng càng áp đến gần thân thể nhỏ nhắn đang tìm cách né tránh hắn, bụng dướicăng thẳng không ngừng truyền đến cảm giác khó chịu như muốn bùng nổ, dấu hiệu của ham muốn chiếm hữu đối với cô. ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước … anh … anh đừng có đến gần em như thế …’ Liên Kiều cảm thấy hôm nay hắn rất khác thường, thái độ khác thường, giọng điệu khác thường ngay cả hành vi cử chỉ cũng rất khác thường. Hắn càng khác thường thì cô càng hoảng hốt, tim đập càng lợi hại, cả thân thể đều phát run. Hoàng Phủ Ngạn Tước không có hành động gì khác, chỉ là càng lúc càng áp sát cô, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một ý cười tà mị: ‘Tại sao anh không thể đến gần em?’ Nha đầu này, cô quả thực không biết cô càng lộ ra dáng vẻ ngây thơ sợ sệt này quả thực chính là câu người, thật quá đáng yêu. Đột nhiên Hoàng Phủ Ngạn Tước kinh ngạc nhận ra chỉ vẻ ngây thơ này thôi cũng đủ khơi dậy sự hứng thú của hắn hết lần này đến lần khác, dù mỗi lần đều bị phá đám bởi một vài lý do ngớ ngẩn nào đó cho nên, bất kể thế nào, hôm nay hắn sẽ không để bị phá đám lần nữa. Cũng còn may là căn bệnh ngủ gật sau mười hai giờ của cô đã không thuốc mà tự hết! Hơi thở nam tính rất nhanh đã xộc đến bên mũi, bao vây lấy cô khiến gương mặt nhỏ nhắn bất giác hồng lên một mảnh, bàn tay vô ý thức chống nơi ngực hắn, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ‘Bởi vì … bởi vì, ờ đúng rồi, nam nữ cái đó … ách, không thân mà!’ ‘Em muốn nói là “Nam nữ thọ thọ bất thân” phải không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước “tốt bụng” nhắc nhở cô.  ‘A, đúng, chính là câu đó! Câu này là Phi Nhi dạy em đó …’ Nói đến đây cô cắn cắn môi, chợt nghĩ ra điều gì đó liền rầu rĩ nói: ‘Em rất nhớ Phi Nhi …’ Đáng chết! Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy bản thân hết sức thất bại bởi vì ngay lúc này mà cô nhóc này còn có tâm tư đi nhớ đến một người không liên quan gì! Đôi ngươi màu đen chợt trở nên u ám, nụ cười trên môi toát ra một chút bất mãn, bàn tay chợt dời xuống, phủ ở nơi mẫn cảm của cô, ngón tay thon dài thuần thục trêu chọc, khơi gợi dục vọng của cô. ‘Đừng mà …’ Toàn bộ dây thần kinh của cô vì động tác của hắn nhất thời trở nên căng thẳng. Hắn đang làm gì đó? Cô hơi nhích động thân thể nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát bàn tay đang đặt giữa hai chân, rất nhanh cả thân thể do bị kích thích mà phủ một lớp hồng phấn, cảm giác khác thường từ nơi chân lan ra khắp toàn thân, kích thích đến toàn thân đều run rẩy. ‘Nha đầu, nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, em phải tiếp nhận tất cả …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ép sát cô, chỉ một điểm tiếp xúc này thôi, cảm giác tốt đẹp mềm mại nơi đầu ngón đã suýt khiến hắn khống chế không nổi. Cảm giác khác thường vừa tê dại vừa kích thích khiến Liên Kiều cắn chặt răng mà sự xâm nhập của Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến cô bất giác khép chặt hai chân lại. ‘Thả lỏng chút, cô vợ bé bỏng của anh, em khẩn trương như vậy một lát sẽ rất đau …’ Hắn cúi xuống bên tai cô thổi hơi, nụ cười tà tứ trên gương mặt càng sâu hơn từ phía trên nhìn xuống vẻ vô lực cùng luống cuống của cô, cả cử chỉ ngây thơ của cô nữa, toàn bộ thu hết vào mắt. ‘Cái .. cái gì? Một lát nữa em … em sẽ đau sao? Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … anh muốn làm gì em chứ …?’ Liên Kiều hoảng hốt hỏi, hai tay đang chống trước ngực hắn không ngừng run rẩy. Hắn … chẳng lẽ hắn định đánh mình sao? Nghĩ đến đây cô không khỏi nhớ đến khoảnh khắc xấu hổ khi hắn đánh vào mông cô. Môi mỏng mang theo sự sủng nịch nhè nhẹ hôn lên bàn tay cô sau đó ngẩng lên nhìn cô, trong ánh mắt mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt … ‘Nha đầu, anh là chồng em, từ hôm nay em nên đổi cách gọi thành “Ngạn Tước” hoặc là “Tước”!’ Hắn trả lời không không. Cả ngày cứ Hoàng Phủ Ngạn Tước, Hoàng Phủ Ngạn Tước thì còn ra cái gì. Hả? Liên Kiều giật mình, sau đó dường như bất mãn với câu ra lệnh của hắn, cô chu môi nói: ‘Hừm, em không thèm …’ ‘Em chắc chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng đôi mày anh tuấn. ‘Chắc!’ Liên Kiều vẫn còn tức tối với thái độ bá đạo của hắn. Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ lắc đầu, cố ý thở dài một tiếng, ‘Không có tiếng nói chung, thật đáng tiếc …’ Còn chưa đợi Liên Kiều hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hắn đã cười tà tứ dùng sức tách hai chân cô ra, xâm nhập vào nơi tư mật của cô, ngón tay như mang theo ma lực dần dần mài mòn chút kiên định cuối cùng trong ý thức của cô. ‘Đừng …’ Đôi mắt màu tím của Liên Kiều chợt trừng lớn, trong thân thể có một luồng sức mạnh dâng trào, như sắp bùng nổ. ‘Có kêu … hay là không?’ Lực đạo trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước càng mạnh hơn một chút, ngữ điệu kéo thật dài. Hoàng Phủ Ngạn Tước cắn chặt răng, nha đầu vô tâm vô phế này, nơi đó quá chặt chẽ khiến hắn suýt nữa không khống chế được chính mình. ‘Kêu, em kêu …’ Giọng Liên Kiều như sắp khóc, cái cảm giác này quá xa lạ, quá khó chịu khiến cô không ngớt xin tha: ‘Ngạn Tước … hu hu …’ Sự ngoan ngoãn của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nở nụ cười hài lòng nhưng giọng nói ngọt ngào của cô kêu tên hắn văng vẳng bên tai khiến tim hắn mềm nhũn … ‘Em bé ngoan …’ Hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói vì dục vọng đã trở nên thô ráp: ‘Ngoan ngoãn như vậy anh phải khích lệ thật tốt mới được …’ Bàn tay tham lam trượt trên làn da trắng như mỡ đông của cô, thăm dò thân thể cô mỗi một chỗ, tại trong cơ thể cô kích khởi một cỗ khát vọng ngọt ngào. Hắn kéo thân thể cô dán sát vào người mình, dùng thân thể cường tráng của mình miêu tả thân thể yêu kiều của cô, bất chợt nghe tiếng kháng nghị của Liên Kiều. ‘Anh … anh, tại sao còn mang theo súng chứ?’ Cô bất mãn kháng nghị, đôi chân không ý thức hơi giãy dụa. Đáng chết! Hoàng Phủ Ngạn Tước hớp một hơi không khí lạnh… ‘Em mà còn nhúc nhích nữa anh liền lập tức muốn em!’ Hắn thấp giọng rống một tiếng, có thể nhận ra hắn đã tận lực khống chế ham muốn đang chực chờ bùng phát. Liên Kiều bị tiếng rống của hắn hù đến không dám nhúc nhích, cô chợt nhớ đến lần trước, phản ứng của hắn hình như là …