Quyển 6: Kết hôn
Chương 26: Món nợ liên hoàn
‘Này …’
Lãnh Tang Thanh dùng sức đẩy Nhiếp Ngấn một cái, cười: ‘Nhiếp Ngấn, anh cũng quá nhỏ mọn đi, chẳng qua chỉ là mất đi một sát thủ thôi mà, đừng có làm ra cái vẻ mặt muốn đuổi cùng giết tận như thế được không? Mặc Di tiểu thư cũng đã thành tâm nhận lỗi rồi còn gì, anh cũng đừng làm quá mà!’
Nhiếp Ngấn nghe cô nói vậy, không đồng tình, hắn cười cười, bàn tay to lần nữa đưa lên, dùng sức vò vò mái tóc của Lãnh Tang Thanh …
‘Ý của em là … anh không nên truy cứu chuyện này sao?’
‘Đương nhiên rồi, anh không biết “kẻ không biết không có tội sao”, chuyện này nếu anh mà còn truy cứu nữa thì quá mất khí phách đàn ông rồi!’
Lãnh Tang Thanh giọng châm chọc nói, lại tức tối nói thêm một câu: ‘Với lại anh đủ rồi đó nhé, đã nói một ngàn lần rồi, đừng có đụng tay vào đầu em!’
Nhiếp Ngấn thu tay lại, khoanh trước ngực, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú …
‘Vậy được, anh nghe em không truy cứu với cô ấy nữa, chỉ là … món nợ này … em trả!’
Lãnh Tang Thanh nghe vậy, sững người, ‘Nhiếp Ngấn, anh quả thật đủ hẹp hòi rồi!’
‘Mặc kệ em nói gì thì nói, dù sao em nợ anh cũng nhiều rồi, nợ thêm một khoản nữa thì có là gì!’
Ý cười trong mắt Nhiếp Ngấn càng sâu, càng mê người, quả thật muốn có bao nhiêu mị lực thì có bấy nhiêu mị lực.
Lãnh Tang Thanh hung hăng trừng hắt một cái.
Mặc Di Nhiễm Dung ở bên cạnh ánh mắt lại rất ảm đạm, cô không nói gì chỉ âm thầm bước tách ra khỏi hai người một chút.
Lúc này Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: ‘Dù sao thì mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi, Thanh Nhi, em cũng nên theo anh về rồi!’
Trên mặt Thượng Quan Tuyền có chút không tự nhiên nhìn về phía Lãnh Thiên Dục lại nhìn về phía Nhiếp Ngấn.
Mà mắt Nhiếp Ngấn tiếp xúc với ánh mắt của Thượng Quan Tuyền trong lòng chợt nhói đau.
Lãnh Tang Thanh đang định lùi về phía sau thì đã bị Nhiếp Ngấn kéo một cái, quay trở về chỗ cũ.
‘Nhiếp Ngấn, Thanh Nhi là em gái tôi, anh làm vậy hình như không hợp tình lý lắm!’ Lãnh Thiên Dục thấy Nhiếp Ngấn cứ nắm chặt cổ tay của Lãnh Tang Thanh, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng.
Nhiếp Ngấn nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục, ánh mắt vừa kiên định vừa thâm trầm …
‘Thật là ngại quá Lãnh tiên sinh, tôi đã nói rồi, cô ấy không thể đi với anh!’
Môi Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một đường cong nhàn nhạt, hắn nói từng chữ một: ‘Thế nào? Anh cho rằng tôi không thể dẫn nó đi sao?’
‘Anh có giỏi thì thử xem!’ Nhiếp Ngấn cũng không chút sợ sệt đáp lời hắn.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bàn tay đột ngột nắm lại thành quyền, vừa định mở miệng thì Lãnh Tang Thanh đã ngắt lời: ‘Anh hai, em … em bây giờ thật sự không thể đi với anh, còn về nguyên nhân tại sao, sau này em sẽ giải thích với anh!’
Cô biết hai người đàn ông này trước giờ có vướng mắc cho nên rất sợ ngay lúc này đánh nhau ở đây, liền lên tiếng khuyên giải.
‘Không được, em không thể đi theo người này!’ Lãnh Thiên Dục giọng càng lạnh lùng nhưng không giấu được lửa giận.
‘Ai ya, anh hai, anh đừng làm khó em nữa mà. Anh yên tâm đi, em sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, được không? Đợi qua một khoảng thời gian em nhất định sẽ trở về giải thích rõ ràng với anh!’ Lãnh Tang Thanh đau khổ cất tiếng cầu xin.
‘Em …’ Lãnh Thiên Dục tiến đến.
‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền vội vàng níu cánh tay hắn lại.
‘Tuyền, đừng cản anh, hôm nay Thanh Nhi nhất định phải theo anh về!’
Lãnh Thiên Dục trong lòng không nỡ đẩy cô ra, hắn chỉ đành quay đầu nhìn cô nói, cho dù là trong lúc lửa giận bừng bừng cũng có thể nhìn ra sự sủng ái và trìu mến hắn dành cho Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền vùng đứng cản trước mặt hắn: ‘Thanh Nhi không phải là một đứ bé nữa, cô ấy làm như vậy nhất định là có lý do của mình. Anh là anh hai đáng lý phải tin tưởng cô ấy mới phải!’
Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn hai người đứng cách đó không xa sau đó ánh mắt rơi trên mặt Thượng Quan Tuyền, giọng âm trầm: ‘Tuyền, em chắc cũng biết anh kiêng kỵ điều gì!’
‘Em biết, em đương nhiên là biết …’
Thượng Quan Tuyền hai tay ôm lấy hắn, giọng ôn nhu: ‘Nhưng tính tình của Thanh Nhi không phải là anh không biết, chẳng lẽ anh nghĩ rằng cứ trói cô ấy mang về nhà thì xong chuyện sao, cô ấy dù sao cũng là em gái duy nhất của anh, thường ngày không phải là anh yêu thương đứa em này nhất sao? Bây giờ nhân nhượng cô ấy một lần thì đã sao? Hơn nữa, mọi chuyện cũng chưa chắc xấu như anh tưởng tượng đâu …’
‘Nhưng mà …’
‘Đừng có nhưng mà nữa, nếu như anh còn ép Thanh Nhi nữa, em không thèm để ý đến anh nữa!’
Thượng Quan Tuyền nói xong cũng không thèm nhìn xem phản ứng của hắn, vừa xoay đầu bước thẳng về phía cửa vừa âm thầm ném cho Lãnh Tang Thanh một ánh mắt như ra hiệu.
‘Tuyền …’
Lãnh Thiên Dục thấy lần này Thượng Quan Tuyền giận thật rồi, hắn chỉ đành nhìn Lãnh Tang Thanh nói: ‘Nha đầu, liệu mà tìm cách giải thích với anh!’
Nói xong vội vàng đuổi theo bóng dáng đã khuất ngoài cửa.
Lãnh Tang Thanh thở phào một hơi, sau đó xoay sang Nhiếp Ngấn, vẻ mặt không vui nói: ‘Lần này thì anh vui rồi, vì anh, ngay cả anh hai em cũng đắc tội rồi!’
Nhiếp Ngấn không nói gì, trong ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa đi khỏi xẹt qua một tia phức tạp …
Hắn không biết rằng ở một góc, Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp lẫn si mê, còn Hoàng Phủ Ngạn Thương thì vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt thất lạc.
***
Hoàng hôn đã dần buông trên bầu trời, khi Nhiếp Ngấn và Lãnh Tang Thanh một đôi tuấn nam mỹ nữ xuất hiện ở đại sảnh khách sạn đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ lẫn ghen tỵ.
Đàn ông thì hâm mộ hắn có người bạn đi cùng xinh đẹp như vậy tuy rằng trên thân đang mặc trang phục trung tính.
Phụ nữ thì ghen tỵ cô gái có được người đàn ông tuấn tú như vậy làm bạn tuy rằng trên mặt người đàn ông ngoài sự lạnh lùng thì chẳng còn biểu tình nào khác.
Khi hai người đi qua đại sảnh của khách sạn, đi ngang một vòi phun nước mang hình thần tình yêu, từng giọt nước trong veo như thủy tinh ánh trong sắc đen của đá hoa cương.
‘Này, Nhiếp Ngấn, đã nói rõ là phải lấy hai phòng đấy nhé!’
Lãnh Tang Thanh hất mái tóc, cực kỳ tiêu sái vừa nói vừa mỉm cười nhìn một vòng các cô gái xung quanh như muốn chào hỏi.
Nhiếp Ngấn nghe vậy chỉ cười không nói, một lúc sau mới ném lại một câu: ‘Em thật sự là đầu thai lầm rồi!’
‘Đúng đó, nếu như em là đàn ông anh cũng sẽ không thiệt thòi như vậy có phải không? Lãnh Tang Thanh đập tay lên vai Nhiếp Ngấn như một người đàn ông với bạn thân của mình.
Nhiếp Ngấn hơi nghiêng mặt nhìn cô, sự mềm mại từ cánh tay truyền tới khiến đôi mắt màu đen của hắn càng thêm thâm trầm …
Chương 27: Thần tình yêu hại người? (1)
Khi hai người sắp bước vào thang máy thì đã nghe sau lưng một tràng tiếng bước chân gấp gáp. Nhiếp Ngấn xoay người lại đã thấy gương mặt xanh như tàu lá của Mặc Di Nhiễm Dung.
Lãnh Tang Thanh cũng nhìn thấy, cô chấn động nói không nền lời.
‘Nhiếp tiên sinh, ngài cẩn thận …’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung cực kỳ cấp bách, lúc chỉ còn cách hắn một quãng ngắn, chỉ thấy cô rầu rĩ kêu lên một tiếng, tiếp theo đó cả thân người từ từ khuỵu xuống …
Nhiếp Ngấn thấy tình hình như vậy hoảng hốt bước vội đến ôm lấy thân hình đang từ từ trượt xuống của Mặc Di Nhiễm Dung, dìu cô đứng lên …
‘Mặc Di tiểu thư …’
‘Trời ơi, Nhiếp Ngấn, anh mau nhìn này!’
Lãnh Tang Thanh chỉ tay vào vai Mặc Di Nhiễm Dung, trên đó sớm đã nhuộm đầy máu tươi.
‘Sao lại như thế?’
Nhiếp Ngấn nhìn quanh một vòng như muốn quan sát kẻ nào đã ngầm ra tay, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang vội vàng chạy vào đại sảnh của khách sạn.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy tình hình như vậy, sắc mặt vừa sợ vừa gấp, khi hắn nhìn thấy cô bị thương liền không nói gì thêm, ôm cô vào lòng …
‘Nhiếp Ngấn, anh làm gì Nhiễm Dung rồi?’
Nhiếp Ngấn cũng rơi vào một tầng mây mù, ‘Tôi nào có làm gì đâu!’
‘Không có làm gì? Đáng chết thật, vậy sao Nhiễm Dung lại trở thành thế này?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương rống lên một câu, ngay lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người trong đại sảnh.
‘Hoàng Phủ tiên sinh … không liên quan gì đến Nhiếp tiên sinh, khụ khu …’ Mặc Di Nhiễm Dung hô hấp đứt quãng, máu tươi trên vai đã thấm ra ngoài lớp vải áo.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không quan tâm được nhiều, hắn nhấc cô lên, thân thiết nói: ‘Nhiễm Dung, đừng nói nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh viện!’
‘Không …’ Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt lên tiếng ngăn cản: ‘Vết thương của em là do Giáng Đầu mà có, bác sĩ không trị được đâu!’
‘Cái gì? Vậy phải làm sao thì mới tốt?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh sợ hỏi.
‘Hoàng Phủ tiên sinh … phiền anh mang tôi đến một nơi yên tĩnh, tôi … có thể tự mình chữa trị cho mình …’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung càng lúc càng yếu ớt, đôi môi anh đào vốn hồng nhuận giờ cũng trở nên trắng bệch.
‘Được … anh lập tức …’
‘Đến phòng tôi đi!’ Nhiếp Ngấn ngắt lời Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhẹ giọng nói với Mặc Di Nhiễm Dung.
Tuy hắn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cô gái này đích thực là vì mình mà bị thương, chỉ là … cô ấy hoàn toàn không cần phải cứu hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cười lạnh: ‘Nhiếp tiên sinh, không cần đâu!’
‘Sự cố chấp của anh chỉ khiến cho thời gian trị liệu của cô ấy bị trì hoãn mà thôi!’ Nhiếp Ngấn điềm đạm nói.
Lãnh Tang Thanh vội vàng tiến lên: ‘Anh Ngạn Thương, Nhiếp Ngấn nói cũng đúng, bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, cứu người quan trọng hơn, hơn nữa … hai người đàn ông các anh cứ ương ngạnh đứng ở đây, một lúc nữa nhất định sẽ thu hút không ít nhà báo đến đấy!’
Nói rồi cô không chờ Hoàng Phủ Ngạn Thương trả lời, trực tiếp ấn nút thang máy.
Hoàng Phủ Ngạn Thươngcũng không muốn tranh chấp với Nhiếp Ngấn cho nên đành ôm Mặc Di Nhiễm Dung bước vào thang máy.
***
Trong gian phòng tổng thống xa hoa, có thể nhìn ra là khách sạn cố ý sắp xếp theo những thói quen của Nhiếp Ngấn, toàn bộ đồ dùng đều là màu tối, mang theo một nét lạnh lùng mà uy nghiêm như chính con người hắn.
‘Nhiếp Ngấn, bây giờ anh có thể nói rồi chứ, Nhiễm Dung rốt cuộc là bị thế nào?’
Đợi Mặc Di Nhiễm Dung đi vào trong phòng ngủ đóng cửa lại tự mình trị liệu vết thương, ba người còn lại lưu lại trong phòng khách, Hoàng Phủ Ngạn Thương đang gấp gáp đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt không ngừng xoáy vào Nhiếp Ngấn.
‘Tôi thật là không có gì để nói!’ Nhiếp Ngấn mang một vẻ lười nhác không muốn nói chuyện.
‘Anh …’ Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở nên lạnh lùng.
‘Anh Ngạn Thương … thực sự không có liên quan gì đến Nhiếp Ngấn!’
Lãnh Tang Thanh cũng chứng kiến từ đầu đến cuối, trên mặt cô cũng đầy nét hoài nghi, cô lên tiếng thay cho Nhiếp Ngấn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương xua tay ngắt lời Lãnh Tang Thanh, ‘Thanh Nhi, em bây giờ là nói giúp hắn sao? Người muốn lấy mạng hắn ở đâu cũng có, nếu như không phải là do hắn, Nhiễm Dung làm sao lại bị thương được chứ?’
Nói đến đây, lửa giận càng bốc lên, hắn bước đến níu lấy cổ áo Nhiếp Ngấn …
‘Anh Ngạn Thương, anh đừng quá kích động …’
‘Tôi cảnh cáo anh, Nhiếp Ngấn…’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không thèm để ý gì đến lời Lãnh Tang Thanh, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Nhiếp Ngấn, ‘… nếu như Nhiễm Dung gặp phải chuyện gì nguy hiểm, tôi nhất định không tha cho anh đâu!’
Nhiếp Ngấn chẳng có chút biểu tình gì, trong ánh mắt vẫn một vẻ bình đạm nhìn hắn: ‘Mặc Di tiểu thư là vì tôi mà bị thương, anh yên tâm, cho dù anh không truy cứu tôi nhất định cũng sẽ truy cứu đến cùng rốt cuộc là ai làm!’
‘Hai người …’ Lãnh Tang Thanh rống lên một tiếng. Như ý cô, tiếng rống làm cho cả hai người đàn ông cùng quay lại nhìn, ‘Hai người nghe tôi nói có được không?’
Cô thấy mục đích đã đạt được, dịu giọng lại: ‘Thực ra tất cả câu chuyện em chứng kiến từ đầu đến cuối!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy lập tức hỏi: ‘Rốt cuộc là ai làm? Thân thủ của ai mà giỏi như vậy?’
Lãnh Tang Thanh sắc mặt ngưng trọng, ‘Anh làm sao biết thân thủ của người đó giỏi chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa định lên tiếng, Nhiếp Ngấn đã đứng dậy, chầm chậm lên tiếng: ‘Rất dễ, người đó có thể không một tiếng động ngay trước mặt anh làm cho Mặc Di tiểu thư bị thương, tin chắc rằng nhất định là thân thủ giỏi vô cùng, chỉ là … điều làm anh nghĩ mãi không hiểu là vết thương trên vai Mặc Di tiểu thư rất kỳ lạ, không giống như vết thương do súng, vết thương do đao càng không có khả năng!’
‘Đúng vậy, nếu muốn ra tay ở cự ly xa thì chỉ có súng hoặc phi đao, nhưng nhìn vết thương trên vai cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy vết đạn hoặc bất cứ ám khí nào! Nhiễm Dung vừa nãy có nói mình bị thương là do Giáng Đầu, điều này càng làm tôi nghĩ mãi mà không ra!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lại đồng tình với Nhiếp Ngấn về điểm này.
Vào lúc này đây, hai người đàn ông ngược lại lại có cùng suy nghĩ.
‘Là vết thương do kiếm! Mặc Di tiểu thư nhất định là bị kiếm làm bị thương!’
Lãnh Tang Thanh trợn mắt, cô nhớ lại một màn vừa rồi trong lòng vẫn còn kinh hãi, trên vầng tráng trơn bóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
‘Cái gì? Vết thương do kiếm?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Nhiếp Ngấn không hẹn mà cùng lên tiếng, lời vừa thốt ra ai nấy đều nhìn nhau.
Chương 28: Thần tình yêu hại người? (2)
‘Thanh Nhi, sao em lại nói vậy? Em đã nhìn thấy gì sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội vàng hỏi lại.
Nhiếp Ngấn rõ ràng cũng cảm thấy vẻ khác thường của Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh nhẹ lau mồ hôi trên trán sau đó thận trọng nhìn về hướng phòng ngủ như dò chừng, sau đó mới thấp giọng nói: ‘Có thể các anh không tin nhưng em thật sự nhìn thấy làm Mặc Di tiểu thư là … thần tình yêu!’
Lời cô vừa thốt ra, Nhiếp Ngấn và Hoàng Phủ Ngạn Thương đều giật mình, gần như chưa phản ứng kịp cũng chưa kịp hiểu hết lời cô nói.
Qua một lúc lâu, Nhiếp Ngấn mới mở miệng: ‘Không ngờ sức tưởng tượng của nha đầu này lại phong phú như vậy. Cái gì mà thần tình yêu chứ? Em nhìn thấy thiên sứ sao?’
‘Đúng vậy, Thanh Nhi, em có biết mình đang nói gì không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương tưởng cô đang nói nhảm.
Lãnh Tang Thanh nghe vậy, xua xua tay: ‘Em thật sự không có nói nhảm, Nhiếp Ngấn, anh còn nhớ trong đại sảnh khách sạn có một bức tượng thần tình yêu phun nước không?’
Nhiếp Ngấn gật đầu sau đó mỉm cười nhìn cô: ‘Em không phải là nói thần ái tình đó giết người chứ?’
‘Chính là vậy!’
Giọng điệu của Lãnh Tang Thanh mười phần khẳng định: ‘Thực ra lúc Mặc Di tiểu thư chạy về phía thang máy, em vô tình nhìn thấy được thì ra vị thần tình yêu đứng dưới vòi nước là sống, mà vẻ mặt cũng hết sức hung ác, trong tay cầm một thanh kiếm phóng về phía Nhiếp Ngấn, nào ngờ lúc ấy Mặc Di tiểu thư tiến đến cản lại …’
‘Thanh Nhi, không thể nào đâu …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức phản bác, ‘Tượng thần tình yêu phun nước chẳng qua chỉ là một bức tượng làm bằng gốm mà thôi, làm sao có thể giết người được chứ? Chuyện này quá buồn cười rồi!’
‘Các anh phải tin em, em thật sự không có nói dối, làm Mặc Di tiểu thư bị thương đúng là thần tình yêu!’ Lãnh Tang Thanh gấp gáp nói.
Nhiếp Ngấn và Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ một lúc bởi vì bọn họ đều biết Lãnh Tang Thanh không cần thiết phải nói dối.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chợt mở ra, sau đó một bóng người tiến đến dựa bên khung cửa.
‘Lãnh tiểu thư nói đều là sự thật!’ Giọng nói yếu ớt của Mặc Di Nhiễm Dung vang lên.
‘Nhiễm Dung, em thế nào rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội tiến lên ôm cô vào lòng, vẻ mặt đầy lo lắng cùng xót xa.
Nhiếp Ngấn và Lãnh Tang Thanh cũng đều bước đến.
‘Mặc Di tiểu thư, thương thế của cô sao rồi?’ Nhiếp Ngấn thấp giọng hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung được Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa ôm vừa dìu đến sofa, cô nhìn Nhiếp Ngấn trả lời: ‘Tôi không sao!’
‘Nhiễm Dung, có cần anh đưa em đến bệnh viện một chuyến không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn không yên tâm khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng càng đau.
Cô nhẹ lắc đầu, ‘Miệng vết thương đã không sao, em đã nói vết thương là do Giáng Đầu gây ra, không phải là vết thương bình thường!’
‘Mặc Di tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?’ Trên mặt Nhiếp Ngấn vẫn đầy nghi vấn.
Còn Lãnh Tang Thanh thì đến bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung, hỏi gấp: ‘Đúng đó, Mặc Di tiểu thư, em vừa rồi nhìn thấy không phải là do hoa mắt phải không? Chẳng lẽ đúng là … thần tình yêu làm thật sao?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, nói với ba người: ‘Đúng vậy, vết thương của em đúng là bị vị thần ẩn dưới vòi phun nước gây ra!’
Trên mặt Nhiếp Ngấn rõ ràng là chấn động mà vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không tốt hơn bao nhiêu.
‘Trơi ơi, thì ra là em không có hoa mắt, tượng gốm giết người, đây đúng là chuyện lạ trên đời …’ Lãnh Tang Thanh kinh ngạc đưa tay che miệng, ánh mắt rõ ràng là không thể tin được.
‘Chuyện này sao lại có thể …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương thì thào.
‘Tại sao lại như thế?’ Nhiếp Ngấn cũng vội hỏi.
Tượng gốm giết người cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
‘Là Giáng Đầu! Cái tượng gốm đó đã bị hạ Giáng Đầu, Giáng Đầu Sư đã đem ý niệm đó phóng đến tượng gốm, trong quá trình thao tác sẽ khống chế hành động của tượng gốm khiến nó có thể giét người, vết thương của em chính là bị thanh kiếm trong tay tượng gỗ gây ra!’ Mặc Di Nhiễm Dung nói.
Nhiếp Ngấn nghe vậy, ánh mắt chợt tối sầm, hắn nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Nếu như không đoán sai, đáng lý người bị thương lần này phải là tôi, Mặc Di tiểu thư, là cô đã cứu tôi!’
Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương càng trở nên ngưng trọng khác thường.
Mặc Di Nhiễm Dung hơi khép mắt, ‘Nhiếp tiên sinh, anh quá lời rồi, tôi từng nói qua tôi nợ ngài một món nợ ân tình nhất định phải trả, với lại … thực ra nếu như không phải bởi vì tôi, Nhiếp tiên sinh cũng sẽ không trở thành đối tượng để Giáng Đầu Sư đó đối phó …’
Lời của cô khiến Nhiếp Ngấn càng khó hiểu.
‘Tôi không hiểu ý của Mặc Di tiểu thư lắm.’
‘Tôi … tôi không biết phải nói thế nào …’ Vẻ mặt Mặc Di Nhiễm Dung đầy ngượng ngùng, cô ấp a ấp úng nói.
‘Mặc Di tiểu thư …’
‘Nhiếp tiên sinh!’
Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra một món đồ nhìn như là túi thơm, đẩy đến trước mặt hắn …
‘Món đồ này ngài nhất định phải nhận, nguyên nhân vì sao thì tôi … tôi không biết phải nói thế nào, trong đây đựng một thứ có thể giúp ngài tránh được Giáng Đầu, bất luận thế nào ngài cũng phải mang trên người, đến lúc cần tôi tự nhiên sẽ thu hồi, xin phải nhớ kỹ, trước thời điểm đó tuyệt đối không thể để túi thơm này rời khỏi người!’
Nhiếp Ngấn cầm lấy túi thơm trên tay, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ khó hiểu, hắn đưa tay định mở ra …
‘Đừng, Nhiếp tiên sinh, đừng mở ra, bằng không sẽ không còn hiệu lực đâu!’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng đưa tay cản hắn lại, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Như phát giác được vẻ kích động của cô, Nhiếp Ngấn vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô.
Mặt Mặc Di Nhiễm Dung chợt vọt lên một đám mây đỏ, cô vội vàng rút tay lại, ánh mắt hoảng loạn quét qua gương mặt anh tuấn của hắn: ‘Tóm lại, Nhiếp tiên sinh, anh nhất định phải nghe tôi nói, bằng không chính mình sẽ gặp nguy hiểm!’
Nói xong cô vội quay người đi nhưng liền bị Nhiếp Ngấn kéo lại …
‘Mặc Di tiểu thư, cô vẫn chưa giải thích rõ ràng với tôi chuyện lúc nãy!’
‘Tôi …’ Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, ‘Nhiếp tiên sinh vẫn là không biết tốt hơn, bây giờ … vẫn chưa phải lúc, xin lỗi … tôi còn việc phải làm, tôi phải đi rồi …’
Vẻ mặt cô cực kỳ hoảng loạn, nhẹ nhàng đẩy tay Nhiếp Ngấn ra, đi về phía cửa.
‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không nói gì thêm vội vàng đuổi theo.
Nhiếp Ngấn thấy vậy cũng bước theo nhưng bị Lãnh Tang Thanh cản lại …
‘Này, anh bây giờ đuổi theo cũng không giúp được gì, cô ấy rõ ràng là không muốn cho anh biết rồi!’
Chương 29: Tuyên ngôn bá đạo
Nhiếp Ngấn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên rơi trên người Lãnh Tang Thanh, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm.
‘Aiiii … Anh đừng có nhìn em như thế, nhìn đến em toàn thân nổi da gà rồi nè!’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt nhìn hắn.
‘Anh suýt nữa thì quên, em đã thấy hết tất cả, nói, đem mọi chuyện kể lại từ đầu cho anh nghe!’ Thân hình cao lớn của Nhiếp Ngấn cúi xuống, trên mặt hiện ra nét cười.
Lãnh Tang Thanh liếc hắn, ‘Nhiếp Ngấn, anh thật không có nhân tính. Em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi!’
‘Đừng có hòng. Nếu không đem mọi chuyện kể rõ ràng, anh không cho em nghỉ ngơi!’ Nhiếp Ngấn bá đạo ra lệnh.
‘Trời ạ …’
Trong phòng truyền ra tiếng than ai oán của Lãnh Tang Thanh…
***
‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’
Khi Hoàng Phủ Ngạn Thương đuổi kịp Mặc Di Nhiễm Dung, hắn phát hiện mặt Mặc Di Nhiễm Dung đã đầy nước mắt.
‘Nhiễm Dung, em sao vậy? Có phải vết thương đau lắm không?’ Hắn đau lòng nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu liên tục nhưng nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Hoàng Phủ Ngạn Thương sắp đau lòng đến không thở nổi ròi nhưng thấy hai người đứng ngay giữa đường, quả thật là tiêu điểm của mọi người cho nên ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên, ‘Nhiễm Dung, chúng ta lên xe rồi nói!’
Trong chiếc xe sang trọng điều hòa thật mát mẻ, Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung đang ngồi ở ghế lái phụ, sau đó nhẹ nắm lấy tay cô …
‘Nhiễm Dung, nhìn anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp màu tím vẫn còn vương dấu lên. Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn nhìn cô, mang theo vẻ đau lòng …
‘Nhiễm Dung, khoảng thời gian này chúng ta trải qua không tốt sao? Em ở bên cạnh anh … không vui sao?’
Me Nhiễm Dung nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lời của hắn làm cô có chút lúng túng, ‘Hoàng Phủ tiên sinh … tôi … anh đối xử với tôi rất tốt …’
‘Nếu đã như vậy, vì sao còn giấu anh nhiều việc? Vì sao không nói tiếng nào tự ý đi tìm Nhiếp Ngấn? Theo như anh biết, em với hắn chỉ là … vừa quen biết thôi mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nói.
‘Không … không phải như vậy …’ Mặc Di Nhiễm Dung như có gì muốn nói lại thôi, trong đôi mắt màu tím xẹt qua một tia hoang mang bất định.
‘Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?’ Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi trầm xuống, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn về Nhiếp Ngấn, trong lòng hắn không dấu được chua xót.
Mặc Di Nhiễm Dung trầm mặc rất lâu sau cùng mới lấy hết dũng khí nói với Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Nhiếp Ngấn … là tình yêu của em!’
Một câu nói – như một quả bom khiến trái tim Hoàng Phủ Ngạn Thương vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hắn thở gấp …
‘Nhiễm Dung, em nói sao? Nhiếp Ngấn là tình yêu của em?’
Vậy hắn là gì đây?
‘Đúng vậy, anh có còn nhớ em từng kể với anh về quẻ bói lúc ở Hồng Kông, quẻ bói về tình yêu của em, người đó chính là Nhiếp Ngấn, khi em nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, em đã biết chính là người đó …’ Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nghẹn nào, đôi tay nhỏ bé không ngừng run rẩy.
‘Không, không thể nào! Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy tim mình như bị ai hung hăng bóp chặt, hắn kéo cô vào lòng, thái độ cứng rắn: ‘Hắn không phải là tình yêu của em, em … chỉ có thể là của anh!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh … đừng như vậy …’ Mặc Di Nhiễm Dung mắt lệ mông lung, ‘Em vốn chỉ là nghi ngờ thôi, nhưng khi em tiến hành chiêm bốc lần nữa thì mới phát hiện, người đó đúng là Nhiếp Ngấn, mà chính vì như vậy cho nên anh ấy mới gặp nguy hiểm!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, ‘Nhiễm Dung, đây rốt cuộc là chuyện gì? Anh thật sự không tin cái gì là tượng gốm giết người!’
Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn vẫn cố chấp như vậy, cô hít một hơi thật sâu ‘Vậy được, anh xem vết thương của em thì sẽ biết!’
Nói dứt lời tay cô đặt nơi cổ áo, sau đó có chút ngượng ngùng kéo lệch xuống đến vai.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn xuống, ngay lúc đó liền bị chấn động.
‘Đây …’
Mắt hắn trợn to như không tin nổi bởi vì vết thương vốn chảy máu đàm đìa nơi vai bây giờ đã biến mất, không còn một dấu tích gì, bờ vai vẫn mượt mà như ngọc.
‘Bây giờ anh tin chưa?’
Mặc Di Nhiễm Dung chỉnh lại váy áo xóng, điềm đạm nói: ‘Đúng như Lãnh tiểu thư đã nói, tượng gốm đó giết người!’
‘Vì sao Giáng Đầu Sư đó muốn hại Nhiếp Ngấn?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không hiểu.
Mặc Di Nhiễm Dung vùi mình vào trong ghế xe, giọng rầu rĩ mang theo chút tự trách: ‘Thực ra là khi em phá xong tuyệt Giáng của vị Giáng Đầu Sư chủ mưu, cũng đã nghĩ qua người đó nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù, tin chắc rằng vị Giáng Đầu Sư đó cũng tinh thông thuật chiêm bốc cho nên đương nhiên có thể chiêm bốc ra được tầm quan trọng của Nhiếp Ngấn đối với em, cho nên mới sử dụng Giáng Đầu Thuật để hại anh ta, mục đích chính là muốn đả kích lòng tin của em …’
‘Cho nên, em chẳng thà chính mình bị thương chứ không để Nhiếp Ngấn chịu tổn hại?’
Tim Hoàng Phủ Ngạn Thương đau đến co rút lại, nỗi đau như lan tràn khắp cả thân thể.
‘Em không thể trơ mắt đứng nhìn anh ấy chết!’ Mặc Di Nhiễm Dung nói rất kiên quyết, ‘Anh không biết đấy thôi, Giáng Đầu Thuật mà người ấy sử dụng quá âm độc, nếu như hôm nay người bị thương là Nhiếp Ngấn, anh ấy nhất định sẽ mất mạng, đây là vết thương do Giáng Đầu Thuật gây ra, một khi trúng phải, ngay cả em cũng không có cách nào chữa khỏi!’
‘Vậy còn em thì sao? Chẳng lẽ em không sợ chết sao?’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa đau lòng vừa bực dọc.
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Em thì khác, em là Giáng Đầu Sư, loại tổn thương này đối với em mà nói không đáng là cái gì!’
‘Nhiễm Dung …’ Hắn đưa tay nâng cằm cô lên … ‘Chẳng lẽ em không biết nhìn thấy em bị thương như vậy, thậm chí là nhìn em vì một người đàn ông khác mà rơi lệ, lòng anh đau biết mấy …’
Ngón tay thô ráp của hắn nhè nhẹ vuốt ve mặt cô, trong mắt là vô hạn đau lòng.
‘Hoàng Phủ tiên sinh … thực ra anh không cần đối xử tốt với em như thế …’ Tim của Mặc Di Nhiễm Dung vì vẻ đau lòng trong mắt hắn mà thắt lại, trong lòng cô cũng rất khó chịu, đôi tay vô ý thức xoắn lại với nhau.
‘Vì sao không muốn anh đối xử tốt với em?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương dựa sát vào cô, cường liệt nói: ‘Anh yêu em, cho nên em phải là của anh!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngạc nhiên kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói gì đôi môi đã bị Hoàng Phủ Ngạn Thương chiếm lấy, thân thể yêu kiều cũng bị hắn ôm chặt trong vòng tay …
‘Nhiễm Dung, em nhớ lấy, em chỉ có thể là của anh, anh sẽ không nhường em cho Nhiếp Ngấn …’
Truyện khác cùng thể loại
318 chương
1 chương
501 chương
26 chương
251 chương