Tôi Cũng Muốn Hạnh Phúc
Chương 1 : 1
Hạ Sơn: anh
Tịch Vi : y
Nguyên Lai : gọi bằng tên
Duyệt Lợi Na: cô ấy
Hà Duy: cậu
Một đứa con gái chơi với cả đám con trai thì thật là tuyệt vời rồi. Đằng này Duyệt Lợi Na lại có nguyên hội bạn thân cực phẩm.
Người thì là học bá
Người thì đã kiếm ra tiền
Người thì con ông cháu cha
Người thì đầu bếp
Chỉ có 3 người học quyền anh và taekwondo. Lợi Na có học karate. Đương nhiên cậu là người yếu về thể lực nhưng lợi hại về bộ não
Người nào người nấy đều đẹp trai lại tài giỏi. Nhưng Lợi Na không để ý lắm đơn giản là vì cô ấy là Les. Cô ấy chơi rất thân với Hà Duy, cậu ta là Gay. Trong nhóm chỉ có Lợi Na là biết cậu ấy gay lại còn thích cả 3 người còn lại.
Thiên Hạ Sơn, Nguyên Lai, Tịch Vĩ. Ba người này nhìn bên ngoài thì như cục băng di động nhưng bên trong lại chẳng khác đám con nít là bao.
Ham ăn, nói chuyện nhạt nhẽo, mặt lì, vô liêm sỉ, lại hay bám người Hà Duy.
Hà Duy là học bá. Gia đình thuộc dạng đủ ăn đủ sống, chẳng có dư gì. Tiền học là cậu đi làm thêm mà có, rồi lấy học bổng để được miễn học phí.
Hạ Sơn có ý muốn giúp nhưng luôn bị cậu từ chối. Vốn là bạn chơi thân từ cấp 1 nên cả 5 người đều hiểu tính của nhau. Gia đình Hà Duy tuy cận nghèo nhưng luôn từ chối sự giúp đỡ từ phía ba mẹ của mấy đứa bạn kia. Họ không muốn lợi dụng con mình vì tiền bạc. Chỉ mong là bọn chúng sẽ để ý tới Hà Duy nhiều hơn là được. Cậu vốn tính trầm lặng lại hay suy nghĩ
Bọn họ cùng học, cùng chơi, cùng nhau vui vẻ, chia sẻ tâm sự.
Hôm nay làm bài tập nhóm. Đám người lười biếng cực kỳ, duy chỉ có Hà Duy là kiên nhẫn ngồi làm bài cho từng người.
"Vào ăn đi. Hà Duy vất vả cho cậu rồi"
Tịch Vi là đầu bếp, tuy còn trẻ nhưng đã là bếp phó của một nhà hàng rồi. Món ăn Tịch Vi nấu rất ngon, mùi thơm bay khắp nhà.
"Không có gì. Tớ cũng quen với sự làm biếng của mấy cậu rồi" Cậu cười cho qua chuyện.
"Ăn xong tớ làm giúp cậu nhé" Hạ Sơn lên tiếng.
"Thôi đi ông, ông toàn phá người ta thì có chứ ở đó mà giúp gì" Nguyên Lai nhíu mày.
"Má" Hạ Sơn kẹp cổ Nguyên Lai.
"Này này. Khi ăn đừng có giỡn" Tịch Vi tăng máu, đập bàn.
Tất thảy bọn họ đều im lặng ăn cơm.
Sau đó mỗi người quay lại công việc riêng của mình.
Tịch Vi phải đi ra ngoài một chuyến, tối nay không về, cả bọn phải tự tìm cách sinh tồn trong tối nay.
Hà Duy quay trở lại bài tập. Lần này vì Lợi Na đang chán ngấy cái điện thoại nên cô cũng qua giúp. Nhìn thì cà lơ phất phơ thế thôi chứ cô nàng cũng thông minh không kém.
"Nguyên Lai. Mau qua đây giúp làm coi" Lợi Na quay lại la một tràng. Nguyên Lai buộc phải đi qua, nhưng lòng cậu ta không phục lại nói
"Thế sao Hạ Sơn không cần làm"
"Không cần đâu. Cậu ấy còn phải chịu nhiều áp lực từ công ty rồi. Để anh ấy nghỉ ngơi đi. Cậu đến đây làm hai tụi tui" Hà Duy mỉm cười.
"Ừ...ừ" thế là cả ba người đều cùng nhau vào làm bài tập.
Hạ Sơn ngồi trên ghế sofa tay cầm máy tính mắt đeo kính chặp chặp lại nhìn về phía ba người họ.
Bất chợt cậu ngẩng đầu lên vô tình cả hai ánh mắt chạm vào nhau.
Cậu ngại ngùng lúng túng cuối xuống làm bài, anh chỉ cười.
Làm bài tập xong cậu đã chạy vào bếp nấu mấy món quê mà cậu biết được. Đồ cậu nấu tuy không ngon bằng Tịch Vi, nhưng ít nhất là ngon hơn ai kia .
4 người họ coi như cũng có cái sống rồi.
Khi tất cả vào phòng riêng của mình. Bầu không khí trở nên yên lặng, những bước chân rón rén nhỏ bé nhẹ nhàng mà chậm rãi, là ai đây. Là cậu, cậu muốn ngắm nhìn ba người mà cậu thầm thương nhớ, nhìn thấy họ cậu mới yên tâm trao cho mình một giấc ngủ ngon và đẹp đẽ.
Ngày qua ngày họ sống những ngày tháng vô cùng êm đẹp, mọi chuyện diễn ra rất êm xuôi, mỗi ngày cậu đều ngắm nhìn họ, đều âm thầm trao tình cảm của mình.
Ngày mai là lễ tốt nghiệp của bọn họ. Họ vừa buồn vừa vui, bắt đầu kể lễ những câu chuyện nhạt nhẽo cũng mặn mà không kém. Cậu chỉ cười theo, vì cậu sống đến tận giờ chỉ có duy nhất chuyện là cậu yêu ba người đó thôi.
"Lợi Na, tốt nghiệp xong bà qua chỗ tui làm bưng bê nha, công việc đó hợp với sức trâu như bà á" Tịch Vi trêu cô.
Cô đấm cho tên đó vài phát.
"Lão nương đây chỉ làm việc mình thích thôi. Tôi sẽ làm ở công ty của nhà Nguyên Lai. Bên đó chuyên thiết kế đồ họa mà"
"Làm thì làm đừng phá nhà tôi là được" Nguyên Lai điềm đạm nói.
"Còn cậu?" tất thảy mọi người đều dồn vào người Hà Duy
"Ờm...ư.. Tớ chưa nghĩ xong. Nhưng ngày mai tớ sẽ có kết quả "
"Tớ thấy cậu rất thông minh lại siêng năng. Qua công ty tớ làm vài chức vụ nhỏ để có kinh nghiệm rồi từ từ tớ đưa cậu lên chức" Hạ Sơn nói.
"Ừm...để tớ suy nghĩ"
Bọn họ kéo nhau đi ăn, một bữa tiệc nho nhỏ, ôn lại những kỉ niệm tươi đẹp trước kia.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
10 chương
96 chương
6 chương
4 chương