Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 147 : lửa giận của ám dạ đế vương. 2

Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán yêu thương Đường Bội lấy kịch bản lại, nói: “Không phải nói đối diễn sao?” “Diễn hôn, tuyệt đối không thể quay!” Sở Quân Việt không chút chần chừ nói. “Đây chỉ là giả, là giả mà thôi!” Đường Bội nói. Sở Quân Việt nghĩ đến gương mặt đẹp như yêu nghiệt của Cố Diệp, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần: “Ôm cũng tuyệt đối không được!” “Lần trước em đã giải thích với anh rồi mà.” Đường Bội cười nói: “Đó chỉ là giả vờ mà thôi.” “Khó trách hôm biểu diễn thời trang, ở ngay trước mặt anh, hắn dám ôm em lên sân khấu!” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Hắn muốn bị đào thải triệt để sao?” “Lật nợ cũ là một hành động không tốt.” Đường Bội véo cằm anh, cười nói: “Sở đại thiếu, đây chỉ là công việc mà thôi.” “A…” Sở Quân Việt cười lạnh. Lần trước thấy Đường Bội và Cố Diệp diễn hôn, anh không tức giận, chỉ vì lần ấy anh thấy rõ, đó chỉ là số nhớ. Nhưng theo từng ngày. Ôm hôn, thậm chí cảnh tình cảm không hề thiếu, thật sự là làm người ta nhìn mà giật mình. Ở ngay trước mặt anh mà cũng dám lớn lối như thế. Vành tai tóc mai chạm vào nhau lâu như vậy, khó trách ngày đó Cố Diệp, cười tươi đến mức yêu nghiệt, đáng ăn đoàn như thế! “A cái gì mà a?” Đường Bội cười như không cười liếc anh một cái: “Lúc quay phim, chú vẫn ở bên cạnh, anh có gì không yên lòng?” Sở Quân Việt không nói gì. Trong đầu anh lập tức hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng nhớ lại lời nói của Văn Tư Miểu. Tên Cố Diệp này, không phải không biết thân phận của anh! Vậy mà còn dám làm ra chuyện như thế ở ngay trước mặt anh, càng làm cho anh xác định, hắn tuyệt đối không đơn giản. “Được rồi được rồi.” Đường Bội hôn lên môi anh, trấn an nói: “Lần kế lúc thảo luận kịch bản, em sẽ chú ý.” Cô không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, thấy không còn nhiều thời gian, cô vặn chìa khóa xe, cười nói: “Em đưa anh tới chỗ anh Văn.” Xe lập tức được khởi động. Sở Quân Việt không nói gì. Để Đường Bội tiếp tục ở lại giới giải trí vốn là vì anh tôn trọng cô. Nhưng bây giờ, anh có hơi giao động. Anh là người thừa kế Sở gia, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, không thể xem ti vi và chơi đùa. Cho dù có xem, cũng ít khi nào xem phim tình cảm. Nghề chính của Sở gia cũng không phải là ngành giải trí. Sau đó, ở cùng Đường Bội, mỗi tuần anh đều xem phim tình cảm ít nhất một lần. Nhìn diễn viên thân thiết ngọt ngào, so với nhìn người yêu của mình thân thiết với người khác trong phim, diệp gia quán, mặc doanh rf, cảm giác hoàn toàn khác nhau—- Sau này, hay là chỉ cho Đường Bội quay phim thiếu nhi và quảng cáo mình có thể quản lý thôi. Sở Quân Việt nghĩ như vậy. Nhưng Đường Bội hoàn toàn không biết anh lại nghĩ như vậy. Cô hát khẽ, thuần thục lái xe. Cô chạy không nhanh, chỗ cô đậu xe cách chỗ Văn Tư Miểu đậu xe không xa, Mặc dù Sở Quân Việt không quan tâm việc để người khác thấy anh và Đường Bội ở cùng nhau, nhưng không thích nhiều người vây xem quấy rầy anh, nên để Văn Tư Miểu chạy từ sau núi lên. Trước khi tới đây anh đã liên lạc với Sở Dực Thành, nên không ai biết hôm nay anh sẽ tới đây. Xe từ từ chạy lên đỉnh núi. Kỹ thuật lái xe của Đường Bội không tệ, hơn nữa lúc lái xe cô còn hát khẽ và mỉm cười, làm tim Sở Quân Việt đập nhanh, nói: “Em thích chiếc xe này?” “Ừ.” Đường Bội cười. “Vậy em giữ lại dùng đi.” Sở Quân Việt nói: “Nhưng phải cẩn thận, lúc quay xong, hoặc là lúc mệt mỏi, hoặc lúc không có nhiều thời gian… Phải để Lục Tử Mặc đưa đón em.” “Ừ.” Đường Bội cười nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh.” Sở Quân Việt nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, nói: “Chiếc xe của Lục Tử Mặc anh đã cho người tân trang lại, trước tiên em đừng dùng chiếc xe này, đợi sau khi anh trang bị tốt rồi em hẵng dùng.” Đường Bội càng nghe càng buồn cười. Sở đại thiếu lạnh lùng cao ngạo, một cái liếc mắt cũng làm người ta sợ hãi lúc mới quen biến đâu mất rồi? Cô càng nghe càng cảm thấy thú vị, cuối cùng không kiềm được mà bật cười thành tiếng, nói: “Sở thiếu, anh có cảm thấy, gần đây anh càng ngày càng trở nên dong dài không hả?” “…” Sở Quân Việt đột nhiên im lặng. Anh xụ mặt xuống, không nói gì. Đường Bội quay sang nhìn anh, cười thêm dầu vào lửa hỏi: “Giận rồi à?” Sở Quân Việt cứng đơ mấy giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm rái tai Đường Bội, xoa nhẹ. Mắt vẫn nhìn về phía trước. Phong cảnh trên núi không tệ, bóng cây in trên mặt đất, đốm nhỏ loang lổ, mang thêm sự yên tĩnh và trong lành của ngoại ô sau buổi trưa. “Sao thế hả?” Đường Bội cười nói: “Được rồi được rồi, em sai rồi. Sở thiếu của chúng ta, vẫn anh minh thần vũ, hoàn toàn không hề dong dài như phụ nữ…” Tâm trạng của cô đang rất tốt, nụ cười trên mặt cũng tươi rói. Đường Bội vừa lái xe vừa nói chuyện với Sở Quân Việt, không khí rất hài hòa, rất yên bình, nhưng hoàn toàn không làm cho bọn họ cảm thấy nhàm chán. Cái này thật sự là quá yên bình. Thật muốn cứ mãi như vậy, thế giới và thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này. Cô cười khẽ, vừa định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Nét mặt của Đường Bội, tất nhiên không tránh được đôi mắt của Sở Quân Việt. Người phụ nữ của anh trước giờ gặp chuyện gì cũng luôn trấn định, rất ít khi thấy cô có nét mặt thế này. Sở Quân Việt liền hỏi: “Sao vậy?” Nét mặt của Đường Bội càng thêm nghiêm túc, cúi đầu nhìn xuống, thử thêm mấy lần, mới nói: “Thắng xe!” Cô nện lên tay lái một cái, trầm giọng nói: “Thắng xe không ăn!” Đôi mắt Sở Quân Việt trở nên rét lạnh, chiếc xe này là do anh đưa tới, đặc biệt chọn vì Đường Bội. Bởi vì lần phục kích kia, trước khi đưa xe tới đây, anh đã cho người kiểm tra toàn bộ. Chiếc xe thể thao có giá trị không nhỏ, vốn cực kỳ khó xuất hiện vấn đề này. Huống chi chiếc xe này đã được kiểm tra, cho dù không chắc chắn 100% là an toàn, nhưng không thể nào có chuyện thắng xe không ăn. Ngọn núi này vốn không cao, hai người nói xong mấy câu này thì cũng gần đã tới đỉnh núi. Vẻ mặt của Đường Bội trở nên vô cùng nghiêm túc. Mặt Sở Quân Việt cũng trầm xuống. “Nhảy khỏi xe!” Chỉ chần chờ một giây, Sở Quân Việt nói. Thừa lúc bây giờ tốc độ xe vẫn không nhanh, nhảy xuống sẽ không bị thương quá nặng. Một khi xe chạy đến đỉnh núi, tất cả đều là đường dốc xuống, đến lúc đó tốc độ xe sẽ nhanh, rất nguy hiểm! Đường Bội nhanh chóng nhìn xung quanh. Bên phải bọn họ là rừng cây. Mặc dù giữa rừng cây và đường nhựa có một con mương nhỏ, nhưng ít nhất không tệ như bên trái, toàn là đồi dốc. Nếu như nhảy xuống bên trái, có thể bị lăn đến chân núi hay không, ai cũng không thể biết rõ. Cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cẩn thận lái xe sát vào ven đường, thấp giọng nói: “Chuẩn bị.” Cô và Sở Quân Việt, đối với chuyện như thế này, đều vô cùng sát phạt và quyết đoán. Khi Đường Bội suy đoán xong, Sở Quân Việt cũng phán đoán y như thế. Chốt cửa đã được Đường Bội mở ra, cô nhìn Sở Quân Việt, ngay khi anh mở cửa xe ra, cô lập tức nhào qua người anh. Thật ra thì tốc độ hiện tại không nhanh. Lúc nãy bọn họ lái đường dốc, Đường Bội lại không chạy nhanh, nếu thật sự nhảy xuống, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên trong nháy mắt khi cửa xe bị mở ra, cô lập tức đưa tay ôm lấy đầu Sở Quân Việt, muốn che chở anh trong ngực mình. Nhưng phản ứng của Sở Quân Việt còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Bội. Tay của Đường Bội chỉ mới chạm vào vai anh. Sở Quân Việt đã trở tay nắm chặt tay cô, sau đó dùng lực, kéo cô vào ngực mình. Ngay khi cửa xe bị mở ra hoàn toàn, Sở Quân Việt đã vây nửa người trên của Đường Bội trong lòng mình, không chút chần chừ, ôm Đường Bội nhảy ra khỏi xe. Mắt Đường Bội, hoàn toàn bị ngực Sở Quân Việt che lại. Nhưng mắt cô, vẫn trợn to. Thứ cô thấy được, chỉ có bộ tây trang màu đen Sở Quân Việt đang mặc. Trong mũi cô đều là mùi hương của Sở Quân Việt. Nửa người của cô, được Sở Quân Việt ôm chặt trong lòng. Sở Quân Việt ôm Đường Bội, ngã trên mặt đất. Đường Bội cảm thấy cả người chấn động, hai chân đã chạm vào mặt đất. Lực va chạm khi nhảy, cộng thêm tốc độ xe, Sở Quân Việt ôm Đường Bội, hầu như không thể nào khống chế mà lăn xuống ven đường. Hai người bọn họ như cuộn vào nhau, lăn mấy vòng, cuối cùng lăn khỏi đường lớn, cuối cùng lăn tới rừng cây. Rốt cục cũng ngừng lại. Rừng cây gió thổi hiu hiu, lá cây chạm vào nhau phát ra tiếng xào xạt. Nhưng tất cả những thứ này, đều không thể lọt vào tai Đường Bội. Cô thở dốc mấy cái, chớp mắt. Ngực Sở Quân Việt không ngừng phập phòng, tim đập nhanh như đánh trống, nặng nề nện vào lòng Đường Bội. Cô cảm thấy chóp mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên. Chuyện vừa rồi, xảy ra nhanh và rõ ràng như thế. Không quá nửa phút, nhưng đối với Đường Bội mà nói, nó, dài như một thế kỷ. Trước đó, cô chưa từng có cảm giác như thế. Hồi ấy lúc huấn luyện, Lạc đối xử với cô không tệ. Nhưng, Lạc là đồng đội, là người kề vai chiến đấu, người cô có thể yên tâm giao lại phía sau lưng. Nhưng tuyệt đối sẽ không bảo vệ cô cẩn thận như thế, giống như cô là một món đồ trân quý dễ vỡ. Sau đó nữa, gặp phải nguy hiểm, Đường Phỉ Phỉ thật hận không thể quăng cô ra làm bia đỡ đạn, cho dù cô gãy tay gãy chân, chỉ cần cô ta không bị thương thì cô ta sẽ vô cùng vui vẻ. Cho đến khi biết Sở Quân Việt. Sở Quân Việt ôm Đường Bội ngồi dậy. Anh hoàn toàn không quan tâm bản thân, diệp gia quán, mặc doanh rf, hai tay nắm chặt vai Đường Bội, kéo cô ra khỏi ngực mình. Trong mắt đều là sự nóng nảy và lo lắng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, nói: “Bội Bội, em có bị thương không?” Đường Bội cụp mắt xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu một cái. Nhưng Sở Quân Việt không yên tâm. Từ lúc nào mà Đường Bội lại ngoan như vậy?! Anh không tin, bắt đầu tự ra tay, kiểm tra khắp người Đường Bội. Bàn tay già dặn có lực bắt đầu di chuyển từ tay Đường Bội kéo dài xuống dưới, cho đến bắp chân trái của cô, Đường Bội đột nhiên rút chân về, nói: “Em không sao.” Thật ra cô cảm thấy, từ đầu gối trở xuống, rất đau và rát. Chắc xương không bị gảy, nhưng mà khẳng định là bị trầy da rồi. Nhưng so với Sở Quân Việt mà nói, đây chỉ là một vết thương nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Sở Quân Việt nắm chặt mắt cá chân trái của cô, thấp giọng nói: “Đừng cử động!” Thật ra thì anh nói không lớn, nhưng lại vô cùng kiên định và nghiêm túc, làm cho Đường Bội ngơ ngác. Sở Quân Việt cẩn thận xăn ống quần Đường Bội lên. May mắn vì cảnh quay hôm nay nên Đường Bội mặc quần dài. Ống quần bị xắn lên, bắp chân thon dài lộ ra. Trên làn da trắng noãn, mảng đỏ to lớn đập vào mắt Sở Quân Việt. Anh ngẩng đầu nhìn Đường Bội, động tác lại càng thêm nhẹ nhàng và cẩn thận. Mặc dù bắp chân bị đỏ một mảng lớn, nhưng không thấy chảy máu. Nhưng chỗ đầu gối, lại bị rách da, máu rỉ ra. Sở Quân Việt nhíu mày, trong giọng nói khó nén sự đau lòng: “Đau không?” “Hơi hơi.” Đường Bội thành thật nói: “Nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.” Cô không hề quan tâm đến đầu gối của mình, đưa tay muốn kéo ống quần xuống. Tay cô, bị bao trọn bởi một bàn tay ấm áp mạnh mẽ. “Đừng cử động!” Sở Quân Việt lại nhíu mày. Anh cúi đầu nhìn người mình, áo khoác âu phục màu đen cao cấp đã dính đầy bùn và bụi bậm. Áo sơ mi cũng không tránh khỏi kiếp nạn cũng dính khá nhiều bùn đất. “Không sao đâu.” Đường Bội nói: “Vết thương nhỏ này, không cần quá quan tâm đến nó.” “Sao có thể không quan tâm?!” Sở Quân Việt cúi đầu. Đầu lưỡi ướt át dịu dàng liếm qua vết thương trên đầu gối của Đường Bội. Đây là cách để tiêu độc duy nhất lúc này, sau khi bảo đảm mỗi một chỗ đều được mình khử trùng xong, Sở Quân Việt mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội. Đôi mắt vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc. Lông mày hơi nhíu lại, rất đẹp trai. ….. Một thoáng kia, Đường Bội cảm thấy mất đi không khí. Sở Quân Việt đưa tay chạm vào má Đường Bội. Tay anh còn dính bùn, làm cho gò má được bảo vệ tốt lúc nãy xuất hiện vết dơ. Nhưng bọn họ nào rảnh để tâm đến mấy cái này. Đường Bội hơi nghiêng đầu, để tay của Sở Quân Việt cạ một cái trên mặt cô. “Sao có thể không quan tâm?” Sở Quân Việt lập lại câu nói vừa rồi, rất khẽ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Em ở ngay bên cạnh anh! Anh lại để em bị thương! Sao anh có thể không quan tâm?!” Phía sau anh, truyền tới tiếng ‘ầm ầm’. Chiếc xe mất khống chế, rơi xuống vách núi. Nhưng Đường Bội và Sở Quân Việt không hề có tâm trí để quan tâm đến chiếc xe kia. Lúc này, trong mắt họ, chỉ còn lại đối phương. Tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc! Cho đến khi đám người Văn Tư Miểu vội vã chạy tới. Văn Tư Miểu sợ đến suýt chút nhũn chân. Trước giờ hắn chưa từng thấy Boss nhà mình chật vật như vậy… Hắn nhìn qua Đường Bội, thấy vết thương gớm máu trên đầu gối cô, suýt chút đã làm hắn quỳ xuống. Không ai có tâm tình để quan tâm đến tình huống của chiếc xe, Văn Tư Miểu vội vàng bước tới, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của Sở gia. “Sở thiếu, cô Đường.” Văn Tư Miểu đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cúi đầu nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, hỏi: “Vết thương của cô Đường…” “Tôi không sao.” Câu nói của Văn Tư Miểu rốt cuộc kéo Đường Bội lại. Cô rụt chân lại, từ từ đứng lên. Sở Quân Việt cũng đứng lên cùng cô, đỡ vai cô. “Em thật sự không sao.” Đường Bội nắm chặt tay anh, những vết thương cô từng bị còn nặng hơn thì vết thương nhỏ này có là gì đâu?! Cô nắm chặt hai vai Sở Quân Việt, nhìn anh từ trên xuống dưới. Thấy cả người anh đầy bụi bặm, sắc mặt cô lập tức khó coi: “Còn anh? Anh có làm sao không?” Sở Quân Việt lắc đầu. Anh không để Đường Bội nhìn nữa, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào người mình. Sở Quân Việt quay đầu nhìn Văn Tư Miểu. Ánh mắt vô cùng sắc bén, làm cho hô hấp của Văn Tư Miểu chậm lại, cả người cương cứng. Sở Quân Việt như vậy, không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa gặp. “Trước ngày mai.” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.” Anh nhìn sang chiếc xe thể thao kia, diệp gia quán, mặc doanh rf, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, dù là Đường Bội cũng bị khí thế của anh kiềm chế. Văn Tư Miểu và người hắn mang tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu nghe Sở Quân Việt nói: “Kêu Lục Tử Mặc nói với chú út, nếu phim cần phải quay lại, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất!” Văn Tư Miểu sợ run, vội vàng đáp: “Dạ!” Sở Quân Việt nói xong thì không đếm xỉa tới Văn Tư Miểu nữa, ôm eo Đường Bội, đi về phía chiếc xe Văn Tư Miểu đã mở cửa sẵn. Văn Tư Miểu không dám thở mạnh, bước theo sau lưng Sở Quân Việt, nhanh chóng đóng cửa xe cho bọn họ. Đường Bội cười trấn an nhìn Văn Tư Miểu nhưng lập tức bị Sở Quân Việt trầm mặt nhét vào xe. “Còn nữa!” Sở Quân Việt xoay người nhìn Văn Tư Miểu, lạnh giọng nói: “Người làm Đường Bội bị thương!” Anh quay đầu nhìn Đường Bội, lạnh lùng nói tiếp: “Một người, cũng không tha!” Giọng của anh cũng không lớn. Nhưng đôi mắt quá lạnh, sự khát máu và cuồng nộ không thể nào xem thường. Đây, chính là lửa giận của Ám Dạ đế vương!