Nam soa nữ thác
Chương 1
Giữa trưa đầu hè, trời không đổ nắng gắt, nhưng cũng đã có hơi nóng nực.
Trong một quán trà nhỏ bên quan đạo, khách nghỉ trọ nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Trong quán trà chật ních khách nhưng lại chỉ có một tiểu nhị. May mà tiểu nhị này động tác nhanh nhẹn, bưng trà rót nước đưa đồ ăn tính tiền một chút cũng không chậm trễ. Tuy làm việc đến mồ hôi đầy đầu, vẫn tinh thần mười phần, vẻ mặt tươi cười.
Làm việc như con quay suốt vài canh giờ, thái dương ngả về tây, khách nhân cũng ít dần đi.
“Khách quan ngài đi cẩn thận.”
Tiểu nhị tiễn bước vị khách cuối cùng, vẻ mặt vui mừng, cầm tiền thưởng sôi nổi đi đến bên quầy.
Chưởng quỹ đã sớm chuẩn bị một bình trà, mấy cái bánh bao: “Liễu Tiếu, vất vả ngươi, cơm trưa còn chưa có ăn, nhanh nghỉ ngơi một lát. Ngồi xuống chúng ta tán gẫu.”
Liễu Tiếu lau ghế ngồi xuống, vừa nói đa tạ, vừa nhét bánh bao vào miệng.
Chưởng quầy cười nói: “Ngươi tới cũng thật đúng dịp, bây giờ là thời điểm việc kinh doanh tốt nhất trong năm. Vậy mà tháng trước tiểu nhị lại xin nghỉ về nhà, ta lại không trả được tiền công quá cao, nhất thời không tìm được người, nếu không có ngươi, một mình ta gánh không nổi.”
Liễu Tiếu uống một ngụm trà lại nhét bánh bao vào miệng, vẻ mặt vui vẻ nói: “Chưởng quầy, nếu không nhờ có ngài thu lưu ta, trên người ta một văn tiền cũng không có, làm sao đi đường đây nha. Lại nói trừ tiền công ngài trả cho ta ra, khách nhân cũng cho ta không ít tiền thưởng nữa.”
Chưởng quỹ cười ha hả, đứa nhỏ này tay chân lanh lợi, tiếp khách ân ần, lại cả ngày đều mang khuôn mặt tươi cười, rất khiến người khác thích, cho nên tiền thưởng khách cho cũng đặc biệt hào phóng.
“Chưởng quỹ, tại sao trong khoảng thời gian này việc kinh doanh lại đặc biệt tốt?” Liễu Tiếu tò mò hỏi.
“Bây giờ là thời điểm tân sinh Thanh Phong học viện nhập học, muốn đi Thanh Phong học viện lại tất phải đi qua quan đạo này, cho nên khách đến đặc biệt nhiều. Ngươi không chú ý sao, khách của chúng ta đều là người trong giang hồ.”
Chưởng quầy mở máy hát ra nhất thời không dừng được, thao thao bất tuyệt kể: “Nghe nói Thanh Phong học viện kia chuyên dạy võ công cho người ta, ngươi có lẽ tới bây giờ cũng chưa nghe qua, nhưng nghe nói là rất có danh vọng trên giang hồ. Ta nghe khách nhân nói qua, học phí một năm của học viện phải đến một vạn lượng bạc, một vạn lượng đấy!” Chưởng quầy giơ ra một ngón tay.
“Một vạn lượng nhiều như vậy!” Liễu Tiếu sợ hãi than.
Phản ứng của Liễu Tiếu làm chưởng quầy rất vừa lòng, tiếp tục nói: “Nghe nói một vạn lượng là còn ít, vào học viện chỉ được đến đãi ngộ sơ cấp, nếu muốn lấy được đãi ngộ trung cấp, đãi ngộ thượng cấp còn phải thêm mấy vạn lượng. Nhưng dù học phí đắt như vậy, những người trong giang hồ vẫn cướp chạy đến. Bất quá học viện mỗi năm chỉ nhận ba mươi đệ tử, người muốn nhập học trước viết thư báo danh, sau từ học viện tuyển ra ba mươi người. Nói cách khác, cho dù có tiền cũng không nhất định vào được học viện. Nghe người ta nói vì ba mươi danh gạch này mà hàng năm đều ầm ĩ một trận.”
Chưởng quầy nói đến đây, dừng một chút, hỏi: “Ngươi có biết vì sao nhiều người muốn vào Thanh Phong học viện như vậy không?”
Liễu Tiếu đang nghe mê mẩn vội vàng hỏi.
Chưởng quỹ hắng giọng một cái, uống một ngụm trà, nói tiếp: “Học viện kia có bốn chủ nhân, vừa là thân huynh đệ, vừa là sư huynh đệ đồng môn, xuất sư từ môn hạ của võ lâm đệ nhất cao thủ năm đó, bốn người này ai cũng có sở trường riêng, vô luận binh khí, nội công, ám khí, dụng độc, trên giang hồ không người có thể địch lại, mấy lão sư trong học viện đều là đệ tử cùa bọn họ, trên giang hồ cũng là cao thủ số một số hai. Hơn nữa trong học viện còn cất chứa rất nhiều võ công bí tịch đã sớm thất truyền trên giang hồ, ngươi nói xem, có dụ hoặc hay không?”
“Có, có.”
Liễu Tiễu gật đầu, do dự một chút, lại nói, “Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy bạc tốt hơn.”
Chưởng quầy lập tức bị dội một gáo nước lạnh, lắc đầu, một bộ dáng trẻ con không thể giáo: “Đây chỉ là ý tưởng của những người như ngươi với ta thôi, mấy người trong giang hồ chỉ cần học được tuyệt thế võ công, mấy vạn lượng bạc bị coi là cái gì.”
“Nga, cái kia, chưởng quầy, nếu theo như ngươi nói thì bốn chủ nhân kia chẳng phải có rất nhiều tiền?” Liễu Tiếu thấy chưởng quầy không nói tiếp, đành phải tự mình hỏi lấy.
“Đó là đương nhiên, ngươi nghĩ xem, ít nhất một vạn lượng, mỗi năm ba mươi người, ít nhất cũng có được ba mươi vạn lượng, có thể không có tiền sao?” Chưởng quầy vừa hâm mộ vừa đố kị.
“Nhưng mà, đại thúc lần trước trông tuyệt không giống kẻ có tiền.” Liễu Tiếu nói thầm trong lòng.
“Bất quá nói cho ngươi biết nga.” Dáng vẻ chưởng quầy giống như định nói bí mật kinh thiên động địa gì, nghiêng đầu kề sát vào Liễu Tiếu, “Bốn người kia vậy mà lại có tiếng vắt cổ chày ra nước, là quỷ keo kiệt. Tiền chỉ cần vào túi bọn họ thì đến chết cũng đừng hòng moi ra được. Rõ ràng là có rất nhiều tiền, lại luyến tiếc tiêu, nghe nói khiến bọn họ tiêu tiền còn khó chịu hơn là giết bọn họ.”
“Đúng rồi, đúng rồi, rõ ràng có tiền như vậy, lần trước cho ta năm mươi lượng bạc còn khổ sở khóc lớn một hồi, hại ta tưởng hắn rất nghèo.” Liễu Tiếu căm giận bất bình tiếp lời chưởng quầy.
Vừa quay đầu, Liễu Tiếu tiếp nhận ánh mắt hồ nghi của chưởng quầy.
“Liễu Tiếu, chẳng lẽ ngươi có biết chủ nhân của Thanh Phong học viện?”
“Cái kia, chưởng quầy, chẳng lẽ ta chưa nói với ngươi?”
“Nói cái gì?”
“Cái kia, ta định đi Thanh Phong học viện.”
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
18 chương
137 chương
61 chương