Trân bảo tình nhân
Chương 1 : Chương 1-1
Ánh mặt trời gần trưa lười biếng chiếu rọi sương phòng yên tĩnh, chủ nhân sương phòng còn lười hơn,lười đến nỗi nằm không dậy nổi.
Ngoài cửa sổ thanh âm chim chóc êm tai dễ nghe, bên trong khu vườn khéo léo, một cảnh đẹp đầu hạ, lại không người ngắm.
Cửa sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nha hoàn chừng mười tám tuổi nhìn vào thăm dò.
Trên giường, cái gối mềm mại nhẹ nhàng màu lam, chăn thêu một đôi uyên ương hí thủy, trông rất sống động. Một cánh tay tuyết trắng ôm lấy tấm chăn, ngủ say sưa.
“Tiểu thư?” Nha hoàn thử gọi,“Tiểu thư, thức dậy thôi.”
“Ân……” Lên tiếng trả lời, mang theo buồn ngủ.“Lúc nào rồi?”
“Sắp trưa rồi, người không dùng điểm tâm sáng sớm một chút, lúc này đã chuẩn bị ăn cơm trưa!” Thấy tiểu thư đã muốn tỉnh lại, nha hoàn đơn giản đẩy cửa ra, bước nhanh tiến vào.“Mau đứng lên rửa mặt chải đầu! Hôm nay là cái ngày gì, tiểu thư sẽ biết đi?”
Cánh tay tuyết ôm chăn nắm thật chặt, đổi tư thế, vẫn là lưu luyến chiếc giường, không chịu đứng lên, tiếng nói kiều nhu miễn cưỡng bay ra,“Cái gì cùng lắm thì ngày……”
“Lục gia hồi kinh!” Nha hoàn ở trong phòng bận bịu, chuẩn bị nước cho chủ tử rửa mặt, lại đi chuẩn bị quần áo, một mặt nói liên miên cằn nhằn,“ Đầu xuân liền xuống phía Nam, đi hơn 4 tháng, cũng thực vất vả Lục gia.”
“Lục gia” trong miệng nha hoàn, đó là Nhạn Vũ Giai , con trai thứ sáu của đương kim hoàng thượng. Tài hoa phong lưu, tuấn mỹ lỗi lạc, trong kinh không người nào là không biết, không người nào là không hiểu.
Vị Lục gia này không giống khác hoàng tử luyện võ từ nhỏ, hắn là người đọc sách, nho nhã bác học không nói, luôn luôn cực có hứng thú đối với trị thủy, xây đê, khai kênh đào chờ sự vụ.
Sau trưởng thành, lại nhiều lần bị Hoàng Thượng ủy nhiệm làm đặc phái viên, bôn ba nam bắc, một năm có hơn phân nửa thời gian không ở kinh thành. Cho nên mỗi lần hồi kinh, liền giống như đại sự quốc gia, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ dưới chân Thiên Tử.
Nguyên nhân phi thường đơn giản — quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích, trong nhà có khuê nữ vừa độ tuổi, mà xinh đẹp tất muốn đem gả cho ái nhi mà hoàng thượng coi trọng. Chỉ cần Lục gia hồi kinh,nào là đón gió,nào là tẩy trần, yến hội, từng cái từng cái, náo nhiệt cả một thời gian.
Trong phủ thừa tướng hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Bởi vì Thừa tướng cùng Lục gia vừa là chỗ thầy trò, lại là bạn vong niên, mỗi lần Lục gia hồi kinh, sẽ lại đến tướng phủ bái phỏng, nâng cốc chúc mằng, say sưa mới về.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Mắt thấy chính mình nhắc đi nhắc lại không được đáp lại, trong lòng biết rõ ràng tiểu thư lại lần nữa chìm vào mộng đẹp, nha hoàn đến trước giường, đứng định chống nạnh nói:“Tiểu thư, thật sự nên dậy thôi, buổi chiều, các nhũ mẫu sẽ lại đây giúp tiểu thư trang điểm, chuẩn bị tham dự yến tẩy trần buổi tối nay…… Tiểu thư, không thể ngủ tiếp!”
“Thực ầm ỹ,…:” Bị nhiễu không thể không tỉnh ,nàng oán giận.
“Trước đứng lên rửa cái mặt, ăn một chút, hôm nay cái nhất định phải trang điểm tiểu thư cho thật đẹp…… Ai nha!”
Thò người đỡ tiểu thư rời giường, nha hoàn đột nhiên hô lên.
Chỉ thấy tiểu thư vừa ngồi dậy, cái chăn tơ từ trên người rơi xuống eo, một thân da thịt trắng noãn trong suốt như tuyết, giờ phút này, đã có loang lổ dấu vết nhỏ, như hồng ấn cánh hoa!
Nha hoàn là người hiểu chuyện, đương nhiên biết, đó là bị nam nhân sau khi hôn môi rồi sủng ái, để lại dấu vết, nàng đương trường oanh một chút mặt hồng thấu.
Nàng lại lười biếng kéo chăn che lại ngực, , tựa tiếu phi tiếu, nhìn nha hoàn theo bên người nhiều năm liếc mắt một cái,“Xảo Ti, còn không đem quần áo đưa cho ta? Ngốc ở đằng kia làm gì nha?”
Xảo Ti thấp đầu, trên mặt cháy sạch nóng nóng, nhanh đưa quần áo vừa chuẩn bị tốt dâng lên, hầu hạ tiểu thư mặc vào.
Đợi thay xong, Xảo Ti khom cúi người, giúp tiểu thư buộc thắt lưng, có chút chậm chạp, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:“Cho nên…… Lục gia đêm qua vào kinh?”
Tiểu thư lại liếc mắt một cái, sóng mắt trong suốt, thiên ngôn vạn ngữ, đều ở bên trong.
Khó trách, tiểu thư hôm nay ngủ thẳng tới bây giờ. Ngày thường là sáng sớm đã dậy, rời giường rửa mặt chải đầu nha.
Y phục màu vàng nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết,đường nét trên khuôn mặt như tranh vẽ. Xảo ti động thủ giúp tiểu thư chải vuốt một vài sợi tóc đen nhánh , nắm trong lòng bàn tay, nàng nhìn tiểu thư trong gương đồng mà sững sờ.
“Lại làm sao vậy?” Tiểu thư sờ má, ở trong gương nhìn nha hoàn thân như tay chân.
“Tiểu thư…… Thật là đẹp.” Xảo Ti nhịn không được nói.
Còn không phải sao! Lông mày kẻ đen khẽ nhếch , đôi mắt trừng trừng gợn sóng, như chứa đựng men say,cái mũi tựa như chạm ngọc, môi đỏ mọng hình thoi, trên gương mặt trái xoan tinh xảo, kết hợp thành dung nhan tuyệt thế.
Hơn nữa hôm nay,khuôn mặt trong gương, thản nhiên phiếm hồng, mặt mày có một cỗ đặc thù ý nhị. Tiểu thư tựa như một đóa thủy tiên chưa nở, mùi thơm thản nhiên thanh lệ mê người tỏa khắp phòng, làm cho người khác khó có thể dời mắt.
Tiểu thư phốc xích cười.“Ngươi mê? Nhìn nhiều năm như vậy, còn nói thế.”
“Là thật.” Xảo Ti kiên trì.“Mỗi lần Lục gia đã tới ,sau……”
Tiểu thư trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái,“Còn nói?”
Này là bí mật lớn,không thể tùy tiện nói, Xảo Ti đương nhiên biết. Nàng cảnh giác ngậm miệng, sau một lúc lâu, mới nói sang chuyện khác,“Kia hôm nay tiểu thư muốn làm kiểu tóc gì?”
“Không cần phiền toái, dù sao cũng như ngươi nói, buổi chiều nhóm nhũ mẫu sẽ hành hạ ta.” Tiểu thư thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ.
Trước cầm sợi tơ buộc lại mái tóc đen nhánh của chủ tử,sau đó Xảo Ti đi thu xếp bữa trưa. Bởi vì yến tiệc không khẩu vị, cho nên Xảo Ti bưng tới bánh nóng nhân táo cùng cháo tổ yến ngọt.
~ ~ ~
“Vừa nãy quản sự phòng đầu bếp nói, Bảo Nguyệt tiểu thư ăn ít như vậy, quả thực là giúp bọn hắn bớt việc.” Xảo Ti một mặt thu thập trong phòng, một mặt lải nhải,“Tiểu thư, cầu xin người ăn nhiều chút đi.”
Truyền Bảo Nguyệt không có đáp lại, nàng chính là cúi đầu, cái miệng nhỏ mút nhẹ thìa cháo ngọt.
Tuy rằng ngủ tới gần trưa, vẫn là lộ ra một cỗ mệt mỏi trong lòng. Đêm qua người kia sau canh ba mới đến, náo loạn nàng hơn nửa đêm không thể ngủ ngon, đến gần sáng mới lưu luyến rời đi……
Đoàn người của bọn họ, hẳn là hôm nay mới đến kinh thành, chí ít cũng là như vậy. Nhưng “Hắn” Vẫn như cũ kiềm chế không được, ra roi thúc ngựa, bỏ lại tùy tùng cùng thị về, suốt đêm đuổi vào thành, chỉ vì trước thời gian vài canh giờ được thấy nàng.
Chia cách hơn bốn tháng, tương tư sắp điên.
Nàng đang ngủ bị nam nhân hôn cho tỉnh lại, đợi thanh tỉnh hoàn toàn, đã là lúc bị lột trần như nhộng, mật mật đặt ở dưới thân cường tráng cứng rắn.
Ngọn lửa nùng tình cơ hồ muốn thiêu hủy chiếc giường. tấm rèm xanh phiêu động, thân hình mềm nhẹ nhấp nhô dây dưa. Trong bóng đêm đen đặc, đòi hỏi của người tình dường như không có bờ bến.(S : Này Lik, ta thấy văn chương ta chém giỏi kinh)
Hắn muốn nàng một lần lại một lần, mãnh liệt,nhanh chóng, căn bản không giống người đọc sách nho nhã.
… “ Lục gia lần này không biết lại từ phía nam mang theo cái gì trở về? Lần trước mang lá trà cũng thật hảo……” Xảo Ti đến gần. Miệng lải nhải, Phó Bảo Nguyệt bừng tỉnh khỏi ký ức kiều diễm đêm qua, khuôn mặt của nàng bị thiêu đỏ.
Khuê nữ chưa xuất giá, cũng đã…… đã muốn……
“Tiểu thư, người suy nghĩ Lục gia?” Nhìn xuân ý lưu chuyển, mặt mày làm người khác nín thở, Xảo Ti đương nhiên biết được tiểu thư của nàng suy nghĩ cái gì. Không biết vì sao, mặt của nàng cũng đỏ.
Phong độ ,nho nhã ,phong lưu chỉ có Lục gia nha, cùng tiểu thư bọn họ…… “A!” Bất chấp thẹn thùng, Xảo Ti đột nhiên bừng tỉnh,“Tiểu thư, trên người nên bôi thuốc, bằng không buổi chiều các nhũ mẫu sẽ hỏi!”
Lúc thay quần áo, bọn thị nữ hiển nhiên thấy dấu vết trên người. Tiểu thư nhưng là khuê nữ chưa xuất giá, nếu để cho người ta biết nàng có tình lang, sẽ làm to chuyện mất!
Xảo Ti vội vàng đi tìm hộp trang điểm, tìm ra một cái bình sứ nhỏ, bên trong là cao đặc chế hương hoa hồng, nhẹ nhàng trộn đều, sau đó giúp tiểu thư bôi thuốc.
Cao hương làm tiêu tan các vết ứ đọng, phấn là để che lấp hồng ngân; Xảo Ti một mặt giúp tiểu thư bôi, một mặt nhịn không được lại lải nhải,“Lục gia cũng thật là,……”
“Có người oán giận ta?” Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, làm chủ tớ hai người giật nảy mình.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
10 chương
55 chương
14 chương
142 chương
61 chương