Trùng Sinh Siêu Sao Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 148 : tồn tại muôn thuở 1

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán. Cửa xe được Văn Tư Miểu nhẹ nhàng đóng lại. Mặt Sở Quân Việt vẫn lạnh như băng, Thật ra Đường Bội cảm thấy đầu gối đỡ đau hơn rồi, lúc này mặc dù vẫn còn hơi rát, nhưng nhìn sự lạnh lẽo trên mặt Sở Quân Việt, cô nào còn tâm trạng để ý đến nó chứ. “Anh không sao chứ?” Đường Bội để tay lên tay Sở Quân Việt, hỏi. Vừa rồi lúc nhảy xuống Sở Quân Việt ôm lấy cô, nhận hết phần lớn va chạm. Nếu đầu gối của cô bị như vậy, chắc chắn Sở Quân Việt bị thương còn nặng hơn. Sở Quân Việt trở tay đặt tay lên tay cô, lắc đầu. “Đây không phải là lỗi của anh.” Đường Bội ôm lấy cánh tay Sở Quân Việt, nép vào người anh, dịu dàng nói: “Xe bị như thế đâu phải tại anh. Huống chi, nhờ có anh ở bên cạnh nên em mới không bị thương quá nặng.” Cô yếu thế chủ động dựa vào lòng mình, nên sắc mặt của Sở Quân Việt không còn lạnh như vậy nữa. Anh ôm lấy vai Đường Bội, thấp giọng nói: “Rõ ràng là em ở ngay bên cạnh anh, nhưng vẫn bị thương!” “Nhưng nếu không có anh bên cạnh, có lẽ em còn bị thương nặng hơn.” Đường Bội cười chống người lên, hôn một cái lên môi Sở Quân Việt, khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên em được người khác bảo vệ như vậy.” Cô lại hôn thêm cái nữa, cười nói: “Cảm ơn anh.” Ngay lúc này, cửa xe bị người ta gõ mấy cái. Sở Quân Việt hạ kiếng xe xuống, Văn Tư Miểu đứng ngoài xe, thấp giọng nói: “Sở thiếu, bác sĩ Vương tới rồi.” Bác sĩ mặc áo blue trắng bước xuống từ một chiếc xe khác, đứng bên cạnh bác sĩ, chính là Sở Dực Thành. Lục Tử Mặc đứng sau lưng Văn Tư Miểu. Đường Bội ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với ánh mắt quan tâm của Lục Tử Mặc. Cô cười với anh ta, gật đầu một cái, Xe bác sĩ ngồi tới, là do Văn Tư Miểu đặc biệt dặn dò. Đường Bội và Sở Quân Việt cùng với bác sĩ đều lên chiếc xe kia. Trong căn phòng to lớn, dụng cụ y tế đầy đủ, còn có cả một chiếc giường lớn. “Kiểm tra cho cô ấy trước.” Sở Quân Việt ngồi trên giường, lạnh lùng nói với bác sĩ Vương. “Dạ, Sở thiếu.”  Bác sĩ Vương vừa nói vừa xách hộp thuốc đi qua chỗ Đường Bội. Đường Bội biết không thể lay động được Sở Quân Việt, cô không cãi lại, khom người chuẩn bị xắn ống quần lên. Nhưng Sở Quân Việt lại nhanh hơn cô. Anh vươn tay ra, cẩn thận nắm mắt cá chân Đường Bội, đặt chân cô lên đầu gối của mình, cẩn thận xăn lên, trên bắp chân trắng nõn, những vết trầy sước còn rõ ràng hơn lúc nãy, nổi bật trên làn da sáng bóng. Bắp chân thon dài, đường cong quyến rũ, cuối cùng là mắt cá chân mảnh khảnh. Bác sĩ Vương hoàn hoàn không dám nhìn lung tung, nhanh chóng lấy gạc và bông gòn đã sát khuẩn ra, cẩn thận khử trùng cho Đường Bội, sau đó dùng gạc quấn lại, nói: “Vết thương của cô Đường không sao, chỉ cần nghỉ ngơi ba ngày, mỗi ngày đều phải thay băng, qua ba hôm sẽ khỏi.” “Em đã nói là không sao mà.” Đường Bội cười với Sở Quân Việt một cái, bước xuống khỏi giường, gật đầu với bác sĩ Vương, nói: “Cảm ơn.” “Cô Đường đừng khách sáo.” Bác sĩ Vương cũng cười lại với cô rồi nhìn sang Sở Quân Việt: “Sở thiếu, phiền cậu cởi áo ra, nằm xuống giường.” Mặc dù vẫn chưa kiểm tra vết thương, nhưng phần lưng của âu phục Sở Quân Việt đang mặc rất bẩn, có thể đoán ra được anh bị thương ở đâu. Sở Quân Việt nhìn Đường Bội một cái. Nhưng Đường Bội không cho anh cơ hội nói chuyện, đưa tay cởi nút áo của anh, khẽ nói: “Để em.” Cô cúi đầu chuyên chú cởi nút âu phục của Sở Quân Việt. Mùa hè nên quần áo khá mỏng, mặc dù đã đoán được là thương thế của Sở Quân Việt nghiêm trọng hơn mình nhiều, nhưng khi cởi âu phục xuống, thấy áo sơ mi trắng tinh đầy máu, chân mày Đường Bội lập tức nhíu lại. Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng cởi từng cút áo sơ mi của Sở Quân Việt. Mặc dù Đường Bội rất đau lòng, nhưng động tác rất dứt khoác, không run. Áo sơ mi được cởi ra một cách cẩn thận, Thật ra thì lưng Sở Quân Việt bị trầy không quá nghiêm trọng, vết thương cũng không sâu. Nhưng khi tấm lưng trần của anh hiện ra trước mặt Đường Bội thì cô vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi—- Tấm lưng màu đồng cổ, lúc này đầy vết trầy sước, còn có vết máu đã khô, máu dính vào áo sơ mi. Sở Quân Việt nghe tiếng Đường Bội hít thở, nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi.” Đường Bội chớp mắt. Nếu như vết thương này nằm ở trên người người khác, cô sẽ không quan tâm. Nhưng mà bây giờ, người bị thương là người cô yêu. Cô chồm người tới, dịu dàng hôn lên vai Sở Quân Việt. Hơi thở ấm nóng chạm vào lưng anh, đầu lưỡi mềm mại dịu dàng thay anh xử lý vết thương, từng chút, dịu dàng cởi áo sơ mi ra cho Sở Quân Việt. Trừ phần lưng, phía sau hai cánh tay của Sở Quân Việt cũng bị trầy. Lúc này Bác sĩ Vương mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh kiểm tra vết thương trên lưng Sở Quân Việt, vừa sát trùng cho anh vừa nói: “Hai ngày nay đừng đụng vào nước.” Lưng bị trầy rất nhiều, bác sĩ Vương chỉ băng những chỗ bị thương nặng lại, quay đầu nhìn Đường Bội, dặn dò: “Hai vết thương này ngày mai phải thay băng.” Nói xong, bác sĩ Vương nhìn hai chân Sở Quân Việt, nói: “Sở thiếu, còn phần dưới.” “Để tôi.” Đường Bội nói. Cô vừa mới chạm vào thắt lưng của Sở Quân Việt đã bị anh chặn lại. “Để anh tự làm.” Giọng của Sở Quân Việt có hơi khàn. Vết thương trên người mình, anh biết rõ. Mặc dù bị thương nhiều chỗ, nhưng đều là bị trầy, không nặng. Cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến một số chức năng. Vừa rồi lúc Đường Bội cởi áo sơ mi cho mình, lòng anh đã nóng ran. Giờ nếu lại để cô… Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội. Cô cũng đang ân cần nhìn anh. Thấy nét mặt của Sở Quân Việt như thế, Đường Bội không nhịn được mà cười một cái, thu tay lại. Cánh tay bên hông biến mất, Sở Quân Việt cũng không biết cảm giác của mình lúc này là thất vọng hay yên tâm, anh lại nhìn Đường Bội một cái, sau đó dứt khoát tháo nút quần ra. Bác sĩ Vương vẫn luôn bình tĩnh đứng một bên, chuyên tâm sắp xếp lại hộp thuốc. “Xong rồi.” Cho đến khi nghe Sở Quân Việt nói, bác sĩ Vương mới khẽ ho một tiếng, từ từ đi tới. Sở Quân Việt đã nằm xuống, hai chân không bị thương nghiêm trọng như lưng. Bởi vì lúc ấy anh ôm Đường Bội lăn xuống, Mặc Doanh RF, diệp gia quán, phần lưng bị thương nhiều nhất. “Vết thương trên đùi không cần băng bó.” Bác sĩ Vương vừa nói vừa cẩn thận sát trùng, nói tiếp: “Không nên đụng nước.” Chờ bác sĩ Vương xử lý vết thương của hai người xong, Đường Bội đã lấy quần áo sạch chuẩn bị sẵn trên xe đưa cho Sở Quân Việt. Cửa xe được đóng lên, rồi nhanh chóng bị mở ra. Văn Tư Miểu và Sở Dực Thành ngồi vào. Trong khoảng thời gian bọn họ xử lý vết thương, Văn Tư Miểu đã cho người điều tra chuyện thắng xe. Nhân viên kỹ thuật đã tới hiện trường, bắt đầu kiểm tra toàn bộ. Lúc Văn Tư Miểu và Sở Dực Thành đi vào xe, Đường Bội cúi đầu, nghiêm túc cài cúc áo sơ mi cho Sở Quân Việt. Mặc dù cô khá cao, nhưng khi mặc đồ của Sở Quân Việt thì vẫn rộng thùng thình. Áo sơ mi quá lớn quá dài, hoàn toàn che đậy đường cong của cô, ống tay áo bị Đường Bội xắn đến cùi chỏ. Rõ ràng là quần áo khá trung tính và bụi bặm. Nhưng lại vẫn thu hút ánh mắt của người khác. Văn Tư Miểu không dám nhìn lâu, hắn chỉ nhìn lướt qua Đường Bội một cái rồi nhanh chóng nhìn xuống sàn xe. Sở Dực Thành ân cần nhìn hai người, hỏi: “Vết thương của hai đứa thế nào rồi? Có nặng không?” “Chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi.” Đường Bội cười đáp. Sở Dực Thành vô cùng cảm thấy áy náy. Anh ta đã nghe được đái khai ở chỗ Văn Tư Miểu, lại có chút vui mừng: “May mắn là phát hiện lúc ở trên đồi, nếu như là lúc xuống dốc…” Lúc xuống dốc chắc chắn xe sẽ chạy nhanh hơn rất nhiều, cũng càng khó khống chế hơn. Nếu thật sự đợi đến lúc xuống dốc mới phát hiện vấn đề thì dù Đường Bội có phản ứng nhanh hơn nữa thì thương thế cũng sẽ không nhẹ như bây giờ. Nói xong, Sở Dực Thành nhìn Sở Quân Việt. Ánh mắt hai người đều vô cùng thâm sâu. Sở Dực Thành nói tiếp: “Buổi sáng, chiếc xe này không có vấn đề gì cả.” Giọng của anh ta rất lạnh: “Nói cách khác, sau khi lái mấy lần mới xuất hiện vấn đề. Lúc quay phim, chiếc xe vẫn bình thường. Như vậy, cho dù thật sự xảy ra chuyện, mọi người cũng sẽ chỉ nghĩ là do chiếc xe bị hư, mà không hề nghi ngờ là do có người động tay động chân.” Sở Quân Việt lạnh giọng nói: “Chiếc xe này, tối hôm qua con đã cho người kiểm tra toàn diện.” Anh nhìn sang Văn Tư Miểu, đối phương cả kinh, lập tức bẩm báo: “Sở thiếu, phải đem xe về kiểm tra toàn diện mới biết cụ thể. Nhưng kỹ thuật viên hoài nghi thắng xe đã bị người khác đổi.” Hắn nhìn Sở Dực Thành, lại nói: “Hơn nữa rất có thể giống như lời biên kịch Sở nói, phụ tùng bị đổi. Lúc đầu dùng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, hơn nữa lúc kiểm tra cũng không kiểm ra. Nhưng lái nhiều lần thì sẽ xảy ra chuyện ngay. “Nói vậy thật sự là có người động tay động chân, hơn nữa còn là nhắm vào Bội Bội.” Sở Dực Thành híp mắt. Sở Quân Việt nắm chặt quyền, lạnh giọng nói: “Người phục kích Bội Bội lần trước, đã tra ra chưa?” Văn Tư Miểu thấp giọng nói: “Đã xác định được sát thủ là ai, nhưng cùng hôm đó hắn đã chạy ra nước ngoài, chúng tôi đã tra tất cả ghi chép xuất cảnh, hẳn là hắn được người kia lặng lẽ mang đi, tạm thời vẫn chưa tra ra được tin tức của hắn.” “Vậy lần này…” Đôi mắt Sở Quân Việt lạnh như băng: “Cũng là do sát thủ lần trước làm sao?” “Rất có thể.” Văn Tư Miểu trầm ngâm chốc lát, nói: “Cách ra tay của hai lần này đều rất tương tự, không hề muốn mạng của cô Đường, hình như chỉ muốn cô ấy bị thương, hoặc là…” “Nếu như lần này, thật sự đến khi xuống dốc mới phát hiện ra, kết quả, không ai có thể đảm bảo!” Văn Tư Miểu còn chưa nói hết câu đã bị Sở Quân Việt cắt ngang: “Kẻ đứng sau những chuyện này, trong vòng ba ngày, phải tìm ra cho tôi.” Anh đứng lên, lạnh lùng nói: “Bất luận hắn có mục đích gì, nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa, cậu và giám đốc phụ trách an toàn, tự động từ chức đi.” “Dạ.” Văn Tư Miểu cúi đầu. Sở Quân Việt nhìn sang Sở Dực Thành. Anh còn chưa lên tiếng, Sở Dực Thành cũng đã mở miệng nói trước: “Chú biết rồi, tất cả cảnh quay đua xe của Bội Bội sẽ tạm ngừng. Chờ sau khi giải quyết chuyện này xong rồi thì nói sau.” “Còn có Cố Diệp…” Sở Quân Việt nói: “Con sẽ cho người điều tra anh ta, nếu như anh ta thật sự có vấn đề, vậy phim của chú út, chỉ sợ rằng phải đổi người giữa đường rồi.” Anh nói như đó là điều đương nhiên. Một bộ phim, nữa đường đổi vai nam chính, vậy thì tương đương với việc phải quay lại từ đầu. Từ tới đầu tới cuối Đường Bội đều không nói gì. Cho đến khi về đến biệt thự Sở gia. Sở Dực Thành muốn xuống xe, tài xế lập tức cho ngừng xe lại. Sở Dực Thành ngẩng đầu nhìn nhà chính xa hoa, cười nói: “Chú đi trước.” “Hôm trước ông nội vẫn còn ở nhà, hôm qua ông đã hẹn mấy người bạn cũ đi đánh golf rồi.” Sở Quân Việt cũng xuống xe, nói: “Sức khỏe của ông nội rất tốt, ở Úc hai năm, bây giờ ông còn khỏe mạnh hơn lúc trước rất nhiều.” Sở Dực Thành im lặng mấy giây, cười nói: “Vậy thì tốt rồi.” “Hôm kỹ niệm thành lập, ông nội chắc chắn sẽ về.” Sở Quân Việt nhìn Văn Tư Miểu, tiếp tục nói: “Nếu hôm đó chú không bận thì cũng tới nhé.” Sở Dực Thành cười khổ nói: “Chú biết ông cụ vẫn khỏe là được rồi, nếu ông nhìn thấy chú, sẽ không vui.” “Chú út.” Đường Bội im lặng nãy giờ lúc này đột nhiên cười nói: “Hôm đó chú thật sự không tới sao? Con và Quân Việt…” Cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt, đối phương cũng rũ tay xuống nắm lấy tay Đường Bội, tiếp lời, nói: “Hôm đó con sẽ tuyên bố chuyện kết hôn của con và Bội Bội, chú thật sự không tới sao?” Sở Dực Thành khoát tay áo, nói: “Chú sẽ chúc phúc cho hai đứa, nhưng mà bây giờ sợ rằng ông cụ vẫn chưa tha thứ cho chú, đợi thêm vài năm nữa đi.” Anh ta suy nghĩ một chút, cười nói: “Chờ ông cụ được bế cháu cố, chắc hẳn tâm trạng sẽ rất tốt, lúc đó có lẽ ông sẽ đại xá thiên hạ. Đến lúc đó rồi hãy nói.” Mặt Đường Bội đỏ lên, cười híp mắt gật đầu, nói: “Dạ.” Cô vừa nói xong thì bàn tay đang nắm tay cô cũng siết chặt. Nhưng Đường Bội không nhìn Sở Quân Việt, chỉ cười nói với Sở Dực Thành: “Chú, ngày mai con nghỉ phép một ngày nhé.” “Ừ.” Sở Dực Thành không hỏi lý do, sảng khoái gật đầu. Chờ đến khi người nên đi đều đi hết, Đường Bội và Sở Quân Việt mới trở lại biệt thự. Đường Tử Thái vẫn chưa về. Thật ra thì bây giờ vẫn còn sớm, vốn dĩ buổi chiều Đường Bội còn có cảnh quay, buổi chiều Sở Quân Việt cũng còn không ít việc. Nhưng Văn Tư Miểu đã về công ty, hoãn những chuyện không gấp lại, còn lại nếu hắn có thể giải quyết thì sẽ giải quyết. Thời gian gần đây hiếm khi thấy biệt thự Sở gia yên tĩnh như hôm nay. Đường Bội bắt Sở Quân Việt ngồi trên giường, đưa tay cởi cúc áo của anh. “Bội Bội…” Mắt Sở Quân Việt tối sầm lại, nắm lấy tay Đường Bội. “Sao?” Lúc này Đường Bội vẫn mặc áo sơ mi của Sở Quân Việt, lúc cúi đầu, nút trên không cài, xương quai xanh hiện rõ ra. Cô vừa đáp vừa nhìn Sở Quân Việt. Đôi mắt Sở Quân Việt thâm sâu, nhìn cô không chớp. “Nghĩ gì vậy?” Đường Bội khẽ mỉm cười. Cô lấy tay khỏi tay Sở Quân Việt, thản nhiên nói: “Bây giờ chuyện anh cần làm là phải dưỡng thương cho thật tốt. Trong đầu không nên nghĩ đến chuyện không nên nghĩ!” “Vết thương không nặng.” Sở Quân Việt vẫn nhìn cô chằm chằm, lẩm bẩm nói. “Sao lại không nặng chứ?” Đường Bội đau lòng kéo áo sơ mi của anh xuống, nhìn kỹ vết trầy trên cánh tay. Vừa rồi chỉ có hơi đỏ, bây giờ thì đã xưng lên rồi. Cô dứt khoác cởi áo sơ mi của Sở Quân Việt ra, nói: “Thay quần áo ở nhà đi anh.” Từ đầu tới cuối, động tác của Đường Bội đều rất cẩn thận. Ánh mắt Sở Quân Việt càng lúc càng nóng. Cuối cùng anh bị cô ép nằm xấp trên giường, đôi mắt nóng bỏng âm trầm, không chỉ có thể hút linh hồn của người khác mà còn có thể thiêu đốt người ta. Đường Bội cũng không rảnh rỗi. Sau khi Sở Quân Việt nằm xuống, cô đi lấy khăn lông ra. Khăn lông được vắt ấm, cô cẩn thận lau vết thương của Sở Quân Việt. Lau hai lần, Sở Quân Việt nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Bội Bội, ngủ một chút đi.” Hiếm khi anh bị thương nằm im trên giường, mặc dù có hơi khó chịu, nhưng trong lòng lại ngọt như mật.