Tinh cầu điện ảnh A-3, tuy rằng quá trình quay hình ngày đầu tiên của Sở Ngôn rất không như ý, thế nhưng vào ngày thứ hai trạng thái của y đã lập tức thay đổi, hoàn toàn sáp nhập cùng đoàn phim. Bất quá đạo diễn Alando cũng không cố tình đẩy lịch quay của Sở Ngôn và An Thiều Dương lên trước, trái lại ễnh cái bụng tròn của mình lên vô cùng thần bí nói: “Sở, cậu cứ lưu lại đoàn phim của chúng tôi thêm một hôm nữa đi, có lẽ hôm nay sau khi quan sát An diễn dịch, ngày mai khi hai người hợp tác sẽ nắm chắc hơn đôi chút.” Lời của Alando nói cũng không sai, đoàn phim 《Hắc ám tập kích》 đã ma hợp hơn nửa năm, vô cùng quen thuộc với nhau, mà Sở Ngôn lại là bất ngờ gia nhập, y cần nhiều thời gian hơn để tìm hiểu đoàn phim này cũng như lý giải phong cách của An Thiều Dương và nhân vật Zahia mà cô thủ diễn. Dưới tình huống như vậy, đã có được kinh nghiệm ngày đầu tiên, ngày thứ hai Sở Ngôn càng thêm cẩn thân quan sát quá trình An Thiều Dương đóng phim. Vả lại những lời tối hôm trước An Thiều Dương đã nói, y vẫn không thể quên được. [Diễn viên xuất sắc lại thích xem kịch bản AI nó như một bản tham khảo, sau đó lại căn cứ lý giải của bản thân chân chính biểu hiện nhân vật.] Trước kia những diễn viên Sở Ngôn gặp được như Lăng Kỳ, Tống Xảo hoặc Diệp Lăng, Nhậm Vân Dao…tuy rằng khôngxem kịch bản AI như thánh kinh giống kiểu của Lý Triết Thiên hay Liêu Tinh, hai người kia chính là hoàn toàn không thèm quan tâm đến thứ gì khác ngoài kịch bản AI, thế nhưng bọn họ cũng xem kịch bản AI là một tồn tại vô cùng quan trọng. Mà hiện tại, Sở Ngôn rốt cục bắt đầu tiếp xúc với những diễn viên đứng đầu thế giới này, như vậy việc y cần làm chính là tìm hiểu đối phương một cách chi tiết hơn. Mà phương thức quan sát gần gũi như vậy cũng là một cách vô cùng hiệu quả. Hôm nay, Sở Ngôn liền đứng bên ngoài quan sát An Thiều Dương, Raymond cùng với những diễn viên khác làm việc. Địa vị của An Thiều Dương tự nhiên không cần nhiều lời, cho dù cô không thể tính là diễn viên giỏi nhất trên toàn tinh hệ, thế nhưng tuyệt đối cũng là một trong nhóm người đứng ở đỉnh cao nhất. Raymond là diễn viên cấp Ảnh đế của Mỹ, tướng mạo anh tuấn tính tình bộc trực, bài danh thứ sáu trên toàn tinh hệ, chỉ thấp một hạng so với Cố Trầm Trạch. Đội hình của đoàn phim 《Hắc ám tập kích》 cho dù phóng mắt toàn thế giới cũng là mạnh đến độc nhất vô nhị. Ở nơi này Sở Ngôn có thể học được không ít thứ, cũng càng lý giải hệ thống làm việc của đoàn đội hàng đầu thế giới. Thậm chí khi nhìn thấy Raymond cư nhiên dùng một phương thức vô cùng đặc biệt khống chế phi hành khí phụ trợ, y liền kinh ngạc không thôi tìm đối phương học hỏi, mà Raymond cũng vô cùng hào phóng đem kinh nghiệm của mình chia sẻ với y. Đợi đến lúc không có người ngoài, nữ trợ lý ôm bình nước tới kích động nói: “Raymond thật là đẹp trai quá nha! Vừa tuấn tú lại tốt tính, quả là nam thần! Tiểu Ngôn, không ngờ nam thần thân thiện trứ danh nước Mỹ lại cởi mở với cậu như vậy, đúng là người tốt mà!” Nghe vậy Sở Ngôn liền cười cười: “Vậy nên, chị có muốn xin chữ ký của anh ấy không?” Vừa nghe xong nữ trợ lý liền dùng sức gật đầu, sau đó chạy tới tìm Raymond ký tên. Nhìn tình cảnh này, Sở Ngôn hơi nhếch khóe môi, giống như có chút cân nhắc nhìn trợ lý của mình đang vây quanh anh chàng tóc vàng cao to kia. Y đang hơi híp mắt thì bất chợt nghe được một giọng nữ êm ái vang lên bên tai: “Tính tình của Raymond thật sự không tệ.” Sở Ngôn có hơi giật mình, vừa quay đầu đã thấy An Thiều Dương đang mỉm cười nhìn qua, nói: “Thế nhưng tính cách của anh ta cũng không tốt đến mức như biểu hiện bên ngoài. Tiểu Ngôn, cậu có biết vì sao anh ta lại đối xử tốt với cậu vậy không?” Bàn tay cầm bình nước của Sở Ngôn thoáng xiết chặt, lát sau mới ung dung phun ra ba chữ: “Hạ Bách Thâm.” An Thiều Dương không ngờ Sở Ngôn cư nhiên sẽ đơn giản nhắc đến tên của Hạ Bách Thâm như vậy, cô có hơi sửng sốt sau đó mới nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, che miệng nói: “Tiểu Ngôn, cậu đúng là đáng yêu, có thể thẳng thắn nói ra tên của Hạ tiên sinh như vậy, không có vấn đề gì sao?” Sở Ngôn hơi nhướn mày: “Chị An hy vọng nhìn thấy… em nhăn nhó xoắn xuýt hồi lâu không nói?” An Thiều Dương lắc đầu: “Nào có, em có thể nghĩ được như vậy là chuyện tốt. Bộ phim 《Hắc ám tập kích》 này đã quay suốt nửa năm cũng là ngoài dự liệu của tất cả các bên, bất quá chị phỏng chừng một tháng nữa là có thể hoàn thành. Thông cáo của chị còn chưa xác định, thế nhưng chị nghe nói Raymond đã nhắm vào một bộ điện ảnh rất tốt.” Sở Ngôn hơi ngẩn ra, hỏi: “Raymond còn cần thử vai?” An Thiều Dương cười gật đầu: “Phải, cho dù anh ta là Raymond cũng phải thử vai. Chị nghĩ nếu là bộ phim đó, ngay cả chị cũng phải thử vai. Bất quá chị không định tham gia vào mà Raymond lại rất có hứng thú, theo chị được biết… Cố Trầm Trạch hẳn là cũng sẽ đi. Bộ phim đó là do Hạ thị đầu tư, nếu như nói《Hắc ám tập kích》 này là bộ phim thương nghiệp hùn vốn quốc tế lớn nhất của Thiên Thịnh năm nay, như vậy bộ kia chính là do Thiên Thịnh dốc toàn lực đầu tư, mục tiêu là trở thành phim bom tấn nhắm thẳng về phía giải thưởng của toàn Hoa quốc. Nó chính là hướng về phía giải Kim Thịnh và Oscar mà tiến.” Đã nói đến phân lượng này, Sở Ngôn tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của An Thiều Dương: “Hóa ra chị An đang nói đến bộ phim kia.” An Thiều Dương nghe xong liền cong cong cánh môi: “Vậy là Tiểu Ngôn cũng biết, chẳng lẽ cậu cũng định…” “Đúng vậy, đợi quay 《Hắc ám tập kích》 xong em cũng đi thử vai cho bộ phim đó.” Lời thẳng thắn này của Sở Ngôn khiến An Thiều Dương thoáng cái cười vang, thậm chí phải gập bụng kềm chế, mà Raymond cách đó không xa lại chẳng hiểu ra sao nhịn lại. An Thiều Dương liền phất phất tay ý bảo anh ta không cần để ý. Đợi đến khi Raymond xoay người đi An Thiều Dương mới ghé sát vào tai Sở Ngôn, cười nói: “Vậy chờ Raymond gặp cậu ở chỗ thử vai nhất định sẽ giận đến hộc máu. Anh ta chính là vì bộ phim này mới lấy lòng cậu, nào ngờ bản thân cậu cũng muốn cạnh tranh nó!” Sở Ngôn dở khóc dở cười lắc dầu: “Chị An, lời này của chị dọa được em rồi, em thật lo lắng sau đó anh Raymond sẽ xé em ra.” An Thiều Dương hơi nhướn mày: “Anh ta dám! Chúng ta đều là diễn viên Hoa quốc, còn chưa đến phiên anh ta lên tiếng đâu.” Hai người lại trò chuyện thêm một chút, cuối cùng An Thiều Dương trầm ngâm một hồi, không nhịn được nói: “Kỳ thực quan hệ của cậu và Hạ tiên sinh công khai sớm như vậy, đối với cậu cũng là có chút ảnh hưởng. Sở Ngôn, lần đầu tiên chị nghe tên của cậu không phải là xem 《Thịnh Thế 》 cũng không phải là nhìn thấy 《Cực quang》, mà là vì chị Từ đặc biệt nói với chị, muốn chị chiếu cố một người mới tên Sở Ngôn.” Ngụ ý của An Thiều Dương chính là, sợ rằng trong giới sẽ có không ít người giống Raymond, ôm tâm tư tiếp cận Hạ Bách Thâm mà lấy lòng Sở Ngôn, cũng sẽ có rất nhiều người cho rằng y đi được đến vị trí hiện tại là do Hạ Bách Thâm dốc sức nâng đỡ. Thế nhưng đối với chuyện này Sở Ngôn lại vô cùng bình tĩnh: “Bọn họ đôi khi nói không sai, nếu như không có Hạ Bách Thâm, 《Huyết chiến 》 và 《Ba kẻ lừa đảo 》 liền không đến phiên em diễn, cho dù sau này những bộ phim khác đều là do em tự đoạt lấy, thế nhưng ban đầu quả thực bởi vì anh ta em mới có được một khởi đầu tốt như vậy.” Bộ dáng ung dung này của thiếu niên khiến An Thiều Dương hơi ngẩn ra, cô nhìn thấy Sở Ngôn lộ ra nụ cười ấm áp, nghiêm túc nói: “Nếu người yêu của em không thích bị giấu trong bóng tối, em liền vì anh ấy hy sinh một chút cũng không là gì. Tình yêu vốn không thể luôn hoàn hoàn mỹ mỹ, bất cứ việc gì cũng phải có hy sinh. Chỉ cần sau này em có thể dùng thực lực khiến những người kia câm miệng là được, trong lòng bọn họ nghĩ thế nào em lại quản làm gì.” Sở Ngôn không phải tiền mặt, không thể khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích mình, vậy nên y chỉ có thể làm được tốt nhất trong khả năng, khiến những người kia không dám ở trước mặt chỉ trích y. Về phần trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, lại có liên quan gì đến y. Có câu nói gì chứ? Ta chính là thích nhìn các người không thích ta lại còn phải giả vờ sùng bái ta! Một thiếu niên thành khẩn thẳng thắn rộng lượng như vậy khiến An Thiều Dương nhìn với cặp mắt khác, hai người lại trò chuyện vài câu, An Thiều Dương không nhịn được nói: “Cậu có thể thẳng thắn công khai người yêu của mình như vậy thật tốt. không giống chị, ngay cả chuyện kết hôn cũng không dám nói ra ngoài, chỉ có thể xin lỗi Cố Trầm Trạch rồi, cứ phải để anh ấy chịu đựng như vậy.” Sở Ngôn: “…!!!” “Phụt!” An Thiều Dương ha ha cười vang, lập tức lắc đầu nói: “Chị chỉ là đùa một chút, cậu đừng coi là thật, chị An của cậu đến bây giờ vẫn độc thân nha, nếu ngày nào đó cậu định quăng Hạ tiên sinh, vòng tay của chị An tuyệt đối vì cậu mà mở rộng. Bất quá cậu đừng đem lời nói đùa vừa rồi của chị nói với Tiểu Bạch, bằng không Lão Cố tuyệt đối có thể ăn tươi nuốt sống chị.” Sở Ngôn: “…” Ta làm bộ nghe không hiểu đâu. Từ sau khi quen biết An Thiều Dương, lớp vỏ bọc nữ thần của đối phương đã vỡ tan nát ngay trước mặt Sở Ngôn không biết bao nhiêu lần. Một không thục nữ, hai không cao lãnh, thường xuyên nói đùa, thỉnh thoảng còn có thể nói vài đoạn lời ám muội chòng ghẹo. Thậm chí Sở Ngôn còn biết điểm rơi lệ của An Thiều Dương đặc biệt thấp! Thấp tới trình độ nào chứ? Thấp tới khi xem điện ảnh, diễn viên đi trên đường thấy một con chim nhỏ chết đi, diễn viên còn chưa kịp  mở miệng An Thiều Dương đã có thể lau lau khóe mắt, thở dài nói —— “Chim nhỏ chết rồi, con của nó phải làm sao bây giờ đây?” Sở Ngôn: “…” Đây là cách xem điện ảnh của người thường sao! Đương nhiên, Sở Ngôn cũng từ chỗ trợ lý của An Thiều Dương nghe ngóng được, mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh của cậu đã khiến An Thiều Dương khóc đến chết đi sống lại. Mà vừa nghe đến bốn chữ ‘chết đi sống lại’ đó, cả người Sở Ngôn liền run lên, trong nháy mắt hiểu được vì sao lần đầu tiên mình gặp vị Ảnh hậu này, luôn cảm thấy khi đối phương đọc tên của mình để trao giải, có chút đằng đằng sát khí. —— hóa ra nguyên nhân đều ở đây! Cứ như vậy, vào ngày thứ ba Sở Ngôn gia nhập đoàn phim, y bắt đầu quay chụp cảnh tượng sau cùng. Trên mảnh đất hoang vu bao la không điểm cuối, cơn gió hiu quạnh thê lương từ khe núi xa xôi ồ ạt thổi qua, xốc lên từng trận bụi bặm. Ám nguyệt tinh linh mỹ lệ cơ trí đã dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa dối Kiếm linh đơn thuần nói ra chân tướng, mà sau khi biết được chân tướng, Kiếm linh nắm lấy tay nàng đưa tới trước thanh kiếm đã bị phế đi kia. “Nó đã vô dụng, không còn thần lực như trước nữa.” “… Vậy làm sao bây giờ?” “Có một loại phương thức có thể khiến nó phục hồi như cũ.” Kiếm linh dừng một chút, nhìn về phía tinh linh xinh đẹp, “Ngươi tên gì?” Tinh linh hơi ngơ ngẩn: “Ta là Zahia.” “Zahia…” Kiếm linh nhẹ giọng nỉ non, khi hắn niệm xong cái tên này khóe môi chợt cong lên để lộ ra nụ cười hiếm gặp. Phảng phất nhất đại tuyết trầm tích nghìn năm bỗng nhiên bị ngày xuân nắng ấm dần dần hòa tan, gương mặt xuất hiện một tia ngây thơ đơn thuần, hắn dùng đôi mắt đen kịt đánh giá tinh linh trước mặt. Gió mạnh thổi qua, áo bào trắng phần phật. Trên mảnh đất hoang vu vô biên này chỉ duy còn tiếng cười nhẹ của Kiếm linh, hắn nói với người mang theo huyết mạch của chủ nhân: “Để ta trở vào trong thanh kiếm, kiếm lại mang theo thần lực.” Giờ khắc này, tinh linh hoàn toàn ngây người, nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên tà dị tuấn mỹ trước mặt, hắn buông lỏng tay nàng, chậm rãi tiến đến bên cạnh chuôi kiếm. Chuôi kiếm kia dưới sự ăn mòn của năm tháng đã sứt mẻ bất kham, mà thiếu niên này lại vươn tay cầm lấy phần chuôi tổn hại nọ, dùng nụ cười thuần khiết nhìn chăm chú vào nàng. Trong ánh mắt kia phảng phất mang theo ba vạn năm cô độc, hắn đang chờ đợi nhưng hắn cũng đang hồi tưởng lại bi thống. Ngón tay của hắn siết chặt chuôi kiếm, Kiếm linh hỏi: “Ngài đã chết sao?” Zahia trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm nói: “Thánh nhân tiền bối… đã chết từ ba vạn năm trước.” Một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt Kiếm linh lại tăng thêm, hắn đã rất lâu chưa từng cười như vậy. Hắn nhìn Zahia, ôn nhu hỏi: “Zahia, các ngươi đều đã quên tên của ngài rồi sao?” Zahia á khẩu không trả lời được. Kiếm linh nắm chặt chuôi kiếm cũ nát bất kham, nụ cười trên mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, đồng tử đen kịt của y bình tĩnh không gợn sóng, trịnh trọng chăm chú, kính ngưỡng vô cùng nói: “Ngài gọi là Phong Lăng Tử, Phong chủ Bích Cửu phong của Đông phương đại lục, ngài dùng sức một người chiến thắng mười hai Hồng y giáo chủ của Giáo đình Tây phương, ngài là Thánh nhân duy nhất của Đông phương đại lục…” Nói đến đây, Kiếm linh bỗng nhiên dừng lại, hắn mỉm cười, ngữ điệu dịu dàng lại hoài niệm thì thầm: “Ngài là chủ nhân của ta, ngài nói… Ta là Phong Khi.” Một giây kế tiếp, kiếm linh theo gió mà tan, thân ảnh của hắn trong một sát na biến thành cát vàng đầy trời, thật sự không đẹp mắt, thậm chí rất nhanh đã theo gió tản mất. Thế nhưng sau khi hắn biến mất, bỗng nhiên! Từ trong Thần kiếm phát ra quang mang lóa mắt, Zahia vô thố nhìn chằm chằm thanh thần kiếm đã phục hồi trở về nguyên dạng trước mặt. Zahia muốn cầm lấy chuôi kiếm lại bị lực lượng bên trong hất văng ra. Ngay lúc Zahia lần nữa muốn chộp lấy kiếm, quang mang ngân sắc trên thân kiếm lại đột nhiên lịm xuống. Phong Khi vì ngài mà sinh cũng vì ngài mà tử. Đơn độc chờ đợi ba vạn năm bất quá chỉ là vì một hồi mộng đẹp hoàng lương[1], mà hôm nay tỉnh mộng, tất cả đều đã kết thúc, lần nữa trở về thân kiếm, xóa đi hết thảy ý thức. Đến thận đây, Zahia thu hồi Thần kiếm Phong Khi, giết trở về rừng rậm Oánh Nguyệt! ————- 1/ Nhắc tới “giấc mộng hoàng lương” chắc không mấy người là không biết. Nhưng hàm ý sâu sa chứa đựng trong đó không hẳn ai cũng biết. Truyền rằng vào đời Đường Thái Tông, có một đạo sĩ tên là Lữ Ông chu du tới Hàn Đan và ở trong một nhà khách nọ. Trong thời gian đó có một người trẻ tuổi tên là Lư Sinh cũng thường tới nhà khách đó để giết thời gian. Sau khi gặp Lữ Ông, Lư Sinh kể chuyện mình sinh ra không gặp thời như thế nào cho Lữ Ông nghe. Một lúc sau, có thể vì nói chuyện đả mệt Lư Sinh ngủ gật. Lữ Ông với tay lấy tù phía sau lưng ra một chiếc gối ruột rỗng bằng gốm đưa cho Lư Sinh mượn và nói: “cho anh mượn dùng tạm”. Lư Sinh đón chiếc gối và ngủ ngay lập tức, rồi chỉ một lát sau anh ta chìm vào một giấc mơ. Trong giấc mơ anh ta thấy mình đi tới một cái sân, trong sân có một ngôi nhà lộng lẫy, người chủ ngôi nhà đó nhìn thấy Lư Sinh quần áo chỉnh tề liền mời anh ta vào trong và tiếp đãi rất ân cần, đồng thời lại gả cả con gái cho Lư Sinh. Mọi chuyện của Lư SInh đều vô cùng thuận lợi. Lư Sinh được ghi tên trên bảng vàng và làm đến chức tể tướng. Nhưng sau đó Lư Sinh đả gặp phải chuyện phiền phức và bị giáng xuống làm tri huyện. Thế nhưng 3 năm sau anh ta lại được triệu về kinh, và không lâu sau lại trở về chức tể tướng. Nhưng đúng vào lúc anh ta đang ở đỉnh cao của danh vọng, mọi chuyện đều như ý thì bị người khác vu cho tội mưu phản và bị bắt. Trước khi vào ngục, Lư Sinh nói với vợ: “nhớ lại khi xưa lúc ta còn mặc áo vải đi lang thang trên phố Hàn Đan, tuy nghèo khổ nhưng lại tự do, và ăn thấy ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc. Nhưng nay thì chẳng còn gì nữa”. Sau đó Lư Sinh tuy được miễn tội chết, nhưng vẫn bị lưu đày tới vùng biên cương. Mấy năm sau được chứng minh là vô tội, Lư Sinh lại được mời về kinh làm tướng, còn 5 đứa con trai đều làm lên chức quan to. Khi về già Lư Sinh muốn cáo lão về quê song Hoàng thượng không cho, Lư Sinh buồn rầu mà chết. Đúng lúc đó Lư Sinh tỉnh giấc, mở mắt ra vẫn thấy Lữ Ông ngồi bên cạnh, nồi cơm ngô cũng vừa chín tới, tất cả vẫn như cũ. Ôi! Thì ra là một giấc mộng! – Lư Sinh thốt lên. “Đời người vốn dĩ là một giấc mộng mà” Lữ Ông nói bằng vẻ sâu xa. Câu chuyện trên đầu tiên xuất hiện trong “Thẩm trung ký” là cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đời Đường, chủ yếu nói về quá trình vinh hoa suy tàn của đời người. Nó mang đậm màu sắc tôn giáo – đó cũng chinh là tư tưởng hư vô của đạo gia và tư tưởng về quan niệm vô thường của đạo Phật. Con người ta sống ở trên đời, bon chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướng về triều đình, người theo đuổi chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường thì tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng hoàng lương!