Làm một trong những tinh cầu điện ảnh hàng đầu Hoa quốc, hành tinh A-3 có thể đáp ứng đầy đủ những nhu cầu giải trí của nhân loại. Ngoại trừ khu bối cảnh phục vụ cho các đoàn phim và khu ký túc xá, phương diện tiêu khiển cũng phi thường quan trọng, dù sao ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi, thả lỏng tinh thần và thể xác là nhu cầu thiết yếu của mỗi diễn viên.
An Thiều Dương đã sinh hoạt tại tinh cầu điện ảnh A-3 trên dưới nửa năm, cô quen thuộc đưa Sở Ngôn đến một quán cà phê nhỏ, cửa hàng này nằm tại biên giới khu vực giải trí, không gian yên tĩnh, công tác bảo mật cũng làm rất tốt.
Sở Ngôn và An Thiều Dương chọn vị trí trong góc, rất nhanh nhân viên phục vụ đã mang hai tách cà phê lên, cho dù đối diện với nữ thần đứng đầu tinh hệ An Thiều Dương và siêu cấp tân tinh danh tiến bùng nổ Sở Ngôn, nhân viên phục vụ cũng không hề biến sắc, cung kính đặt cà phê xuống rồi xoay người rời đi.
Âm nhạc dìu dặt quanh quẩn trong không gian, Sở Ngôn cầm túi đường rắc một ít vào cà phê, đợi đến khi cả hai cùng nhau nhấp một ngụm nhỏ rồi đồng thành phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, cả Sở Ngôn và An Thiều Dương đều là sửng sốt, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
“Quán cà phê này nửa năm nay chị rất hay ghé, cà phê của bọn họ pha rất đúng chuẩn, là phong cách phục cổ.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng là gật đầu: “Quả thực rất phục cổ.”
Khẩu vị cà phê ở thời đại này đã sớm trải qua thiên biến vạn hóa, diễn sinh thành một số loại khẩu vị vô cùng ngạc nhiên kỳ quái, có vài loại thật sự rất ngon miệng có vài loại Sở Ngôn cũng không dám thừa nhận. Mà phong cách của ly cà phê này lại cực kỳ giống với nghìn năm trước, khiến y không khỏi có chút yêu thích.
Hai người lại hàn huyên hồi lâu, An Thiều Dương trực tiếp tiến vào ý chính: “Tiểu Ngôn, kịch bản AI của cậu là do ai chế tác?”
Sở Ngôn nhẹ nhàng khuấy cái thìa nhỏ trong tay, cười nói: “Là anh Chu.”
An Thiều Dương nhướn mày nói: “Chu Hòa Huy? Có thể cho chị xem kịch bản AI của cậu không, chị rất hiếu kỳ anh ta đã chế tác được kịch bản như thế nào.”
Sở Ngôn gửi bản sao kịch bản AI của mình cho An Thiều Dương, An Thiều Dương cũng không hề kiêng kỵ, trực tiếp mở ra xem. Phần diễn của Sở Ngôn khá ít, vậy nên kịch bản AI cũng ngắn gọn, An Thiều Dương chỉ xem vài phút liền đóng máy liên lạc, thế nhưng cô thật lâu cũng không ngẩng đầu, trái lại vẫn rũ mắt vuốt ve chiếc lắc mỏng trên cổ tay mình.
Nghìn năm sau, máy liên lạc bất quá chỉ là một cái lắc tay nhỏ mỏng manh mà thôi, kiểu dáng Sở Ngôn dùng là vòng kim loại rộng cỡ ngón tay, mà An Thiều Dương lại sử dụng loại lắc bạc tinh xảo thích hợp cho nữ giới.
Đối với sự trầm mặc của An Thiều Dương, Sở Ngôn hoàn toàn không nôn nóng, y thong dong uống một ngụm cà phê, chờ sau một lúc An Thiều Dương rốt cục ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Ngôn, cậu đóng phim không thích xem kịch bản AI sao?”
Một câu triệt để nắm giữ trọng điểm.
Tuy rằng kịch bản AI và sự diễn dịch của Sở Ngôn có vài phần giống nhau, thế nhưng chỉ bằng nhãn lực của An Thiều Dương tự nhiên từ sớm đã phát hiện, thiếu niên này cũng không thực sự dựa vào kịch bản AI để biểu diễn. Nói một cách chuyên nghiệp cho dù những diễn viên khác cũng không có khả năng hoàn toàn phục chế sự hướng dẫn của kịch bản AI, thế nhưng An Thiều Dương lại phát giác được, Sở Ngôn cơ bản không xem kịch bản AI là chuẩn mực cho diễn viên
Có thể nghe người khác nói rõ ra như vậy, Sở Ngôn cũng hơi ngơ ngẩn, sau đó y mỉm cười gật đầu: “Dạ, chị An.” Dừng một chút, lại hỏi: “Vậy còn chị?”
An Thiều Dương hơi ngẩng, lát sau cũng cười nói: “Chị không phản nghịch ngược dòng như cậu.”
Tiếp theo Sở Ngôn liền hiểu được, vì sao lúc đối diễn với An Thiều Dương y không cảm thụ được sự cứng ngắc và hình thức như khi diễn cùng các diễn viên khác ở thời đại này.
Trình độ chế tác kịch bản tại phòng làm việc của An Thiều Dương có thể nói là đứng đầu tinh hệ, thậm chí bị một ít tiểu minh tinh tuyến hai ba tôn sùng là thần tác. Bọn họ cho rằng, chỉ cần có thể khiến biên kịch và người đại diện tại An Thiều Dương studio hợp sức giúp bọn họ chế tác một kịch bản AI, như vậy cho dù năng lực biểu diễn của bọn họ không bì được với An Thiều Dương thế nhưng cũng nhất định có thể đạt được thực lực của diễn viên tuyến đầu.
Chỉ là bọn họ đã hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Năng lực chế tác kịch bản AI của An Thiều Dương studio quả thực rất mạnh, thế nhưng cái loại mạnh mẽ này bất quá cũng chỉ là tốt hơn Chu Hòa Huy một chút mà thôi. Sở dĩ bọn họ cảm thấy kịch bản AI của An Thiều Dương studio vượt qua bình thường vài bậc cũng không phải bởi vì nó có bao nhiêu ưu tú, mà bởi vì người diễn dịch nó đã vượt qua người thường một đoạn rất dài.
Sự lý giải của An Thiều Dương đối với kịch bản AI đã triệt để giúp Sở Ngôn mở ra một cánh cửa mới.
“Kịch bản AI vốn không phải cái gì đó quá mức cứng nhắc, càng không phải khuôn vàng thước ngọc để mọi người noi theo diễn xuất. Nó chỉ là một sự gợi ý dẫn dắt, cho diễn viên biết khi đối mặt tình huống như vậy người bình thường sẽ có phản ứng như thế nào, nó không có khả năng biểu hiện ra trạng thái hoàn mỹ, thế nhưng diễn dịch của nó nhất định vượt trên giới hạn trung bình.”
Cách nghĩ của An Thiều Dương rất khác lạ, khiến Sở Ngôn chậm rãi đặt tách cà phê trên tay mình xuống, chăm chú lắng nghe: “Từ lúc chị bắt đầu diễn xuất đã xem qua rất nhiều kịch bản AI, phần lớn diễn viên bình thường đều hoàn toàn căn cứ theo AI để thể hiện vai diễn của mình, thế nhưng diễn viên xuất sắc lại thích xem nó như một bản tham khảo, sau đó lại căn cứ lý giải của bản thân chân chính biểu hiện nhân vật. Diễn viên như vậy có thể không nhiều lắm thế nhưng cũng không ít, giống như Cố Trầm Trạch mà cậu đã gặp, anh ta là một người như vậy.”
Bất kỳ thứ gì có thể phát triển theo thời đại, phương hướng chung đều là tiến bộ.
Ở thời đại này, sự bùng nổ của ngành công nghiệp giải trí đã khiến ngạch cửa diễn viên càng lúc càng thấp, thế nhưng yêu cầu để trở thành một diễn viên giỏi lại chưa từng rơi chậm lại. Trong quá khứ, những diễn viên đã từng hợp tác với Sở Ngôn chưa có người nào đã bước vào ngưỡng cửa diễn viên tiêu biểu, người có xếp hạng cao nhất cũng bất quá chính là Bạch Kỳ Nhiên, hiện tại vị trí của Bạch Kỳ Nhiên trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ so với Sở Ngôn còn thấp một hạng.
Y chưa từng diễn chung cùng Ảnh đế, Ảnh hậu của thời đại này, mà hiện tại vừa thử nghiệm đã đối mặt với người đứng ở vị trí cao nhất.
An Thiều Dương không hề e dè nói: “Tiểu Ngôn, chị đã quay gần trăm bộ phim, tình huống NG như hôm nay chỉ phát sinh qua năm lần. Có bốn lần là khi diễn chung với những đồng nghiệp nước ngoài, còn một lần là cảnh hôn cùng Cố Trầm Trạch, hai chúng ta luôn NG. Mà hôm nay lại là lần thứ sáu, nếu như chúng ta không thể giải quyết việc này, chị cảm thấy ngày mai chúng ta vẫn sẽ tiếp tục NG.”
Người có thể khiến An Thiều Dương NG tuyệt đối đều không phải đơn giản.
An Thiều Dương biết, diễn xuất của Sở Ngôn đã vượt qua tưởng tượng của cô, cô quả thật có thể ảnh hưởng được Sở Ngôn thế nhưng Sở Ngôn cũng sẽ tác động đến cô. Tối hôm nay cô đến đây ngoại trừ chịu ủy thác của Từ Ngọc Dung, hy vọng có thể khiến Sở Ngôn càng thêm coi trọng kịch bản AI ra thì cô còn có chút việc riêng, đó là muốn cùng Sở Ngôn bàn luận kỹ lưỡng về đoạn diễn của Zahia và Phong Khi.
Những lời của An Thiều Dương nói Sở Ngôn đều hiểu, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, một lúc sâu sau mới nhẹ giọng nói: “Zahia đang sợ hãi.”
An Thiều Dương nghe vậy sửng sốt, chỉ nghe Sở Ngôn tiếp tục nói: “Nguyên tác 《Hắc ám tập kích》 em đã xem xong từ trước khi đến tinh cầu A-3, em cho rằng lúc Zahia ngụy trang ra sự ái mộ đối với Phong Khi, trong lòng nàng chủ yếu chính là cảm giác sợ hãi. Khi ấy nàng đang tiếp xúc gần gũi với kẻ địch của mình, nàng tự biết bản thân không thể diệt trừ Phong Khi nhưng nàng lại đang lừa gạt hắn, vậy nên nàng sợ hãi.”
An Thiều Dương tỉ mỉ tính toán trong chốc lát, gật đầu: “Đúng, cậu nói rất có đạo lý.”
Sở Ngôn lại nói: “Mà càng về sau, Phong Khi tự nguyện hy sinh lần nữa nhập vào thần kiếm, Zahia vì hắn cảm thấy tiếc hận rồi lại mang thêm một chút sùng kính. Đây chính là sự lý giải của em đối với Zahia.”
Nào ngờ sau khi nói xong những lời này lại thấy An Thiều Dương lắc đầu: “Tiểu Ngôn, cậu hiểu rõ phụ nữ không?”
Sở Ngôn ngẩn ra: “Chị An?”
Sở Ngôn là trời sinh đồng tính, đời trước y không có cha mẹ, chưa từng trải nghiệm tình thương của mẹ, đời này y cũng không có, sự tiếp xúc với nữ giới cũng chỉ giới hạn trong quan hệ bạn bè và hợp tác. Đột nhiên nghe được An Thiều Dương hỏi ra những lời này, Sở Ngôn tự nhiên có chút mờ mịt không biết đáp lại thế nào.
An Thiều Dương cười nói: “Tuy rằng chị chỉ diễn Zahia được nửa năm, thế nhưng chị cho rằng nàng ta thực hâm mộ Phong Khi. Cuộc đời của Phong Khi rất đơn giản, hắn được sinh ra từ tín niệm chờ đợi chủ nhân, cũng bởi vì biết được chủ nhân đã chết mà tiêu vong. Hắn có thể thành tâm một mực đi truy tầm mục tiêu của mình, tính mạng của hắn không chịu bất kỳ ràng buộc nào. Thế nhưng Zahia lại không giống.”
Nói đến đây An Thiều Dương bỗng nhiên dừng lại, qua hồi lâu cô mới tiếp tục: “Phụ nữ, rất dễ đố kỵ. Đố kỵ một cuộc đời bình phàm đơn điệu, đố kỵ một người có thể nói chết liền chết, đố kỵ Đông phương thánh nhân từ vạn năm trước có thể khiến một Kiếm linh vì ngài xông pha nước lửa. Những thứ này Zahia đều không có, nàng từ đầu tới cuối đều phải vì tộc nhân của mình, vì cố hương của mình thậm chí là vì mảnh đại lục này chiến đấu cùng lực lượng hắc ám.” Dừng một chút, An Thiều Dương lại nói: “Chị nghĩ, chị đại khái đã hiểu vì sao diễn xuất của chúng ta chênh lệch.”
Sở Ngôn cũng cười nói: “Em cũng biết.”
Hai người mỉm cười một chút, lại hàn huyên vài câu liền kết thúc cuộc trò chuyện này. Thế nhưng ngay khi An Thiều Dương tiễn Sở Ngôn về đến trước ký túc xá nam, Sở Ngôn chợt dừng bước, y quay đầu nhìn về phía An Thiều Dương, mỉm cười nói: “Chị An, vì ngày mai chúng ta sẽ không NG nữa, chị có thể biểu diễn lại một lần cái trạng thái lừa gạt tình cảm kia với em không?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt thanh tú của thiếu niên phảng phất được phủ một tầng sa mỏng mông lung, vẻ đẹp đó khiến An Thiều Dương cũng hơi ngơ ngẩn.
Một lát sau, An Thiều Dương tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, môi đỏ cong cong, trong đôi mắt đẹp hào quang lưu chuyển, nhẹ nhàng kéo ra nụ cười ôn hòa, mềm mại cất lời: “Với anh mà nói, thế nào mới gọi là tình yêu?”
Ngay sau đó, chợt tấy Sở Ngôn bỗng nhiên giơ tay cúi đầu giữ lại phần gáy của An Thiều Dương, áp trán mình lên trán cô.
Khi hai vầng trán chạm nhau, An Thiều Dương đôi mắt trợn to, chợt thấy đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng trong trẻo đang gần gũi nhìn mình, ánh mắt kia phảng phất ấn chứa mấy vạn năm mê đắm cùng bịn rịn, gương mặt tuấn tú trắng nõn không hề mỉm cười thế nhưng lại giống như đuôi mắt đầu mày đều là tiếu ý.
Sở Ngôn dùng ánh mắt ấm áp đặt lên người cô gái trước mặt, mỗi một từ nói ra đều dốc hết tâm tư: “Tôi chờ em, ba vạn năm.” Thanh âm kia bao hàm ba vạn năm ái mộ, là từ lúc sinh ra đến tử vong, là ái tình ấp ủ suốt ba vạn năm.
Hai người đều không nói lời thoại, thế nhưng biểu hiện đều là tình cảnh trong kịch bản, Sở Ngôn rất nhanh đã buông An Thiều Dương ra, thế nhưng khóe mắt của y lại kềm lòng không đặng tràn lên một chút lệ quang. Đó là nước mắt thuộc về Phong Khi, ngay thời điểm hắn nắm lấy bàn tay của Hắc nguyện tinh linh thì cũng đã nhận ra: Đây không phải chủ nhân của hắn.
Ba vạn năm thời gian khiến hắn quên mất dáng dấp của chủ nhân, quên mất thanh âm của chủ nhân, thế nhưng đoạn năm tháng khó quên nhất trong cuộc đời hắn chính là thời gian bàn tay chủ nhân nắm chặt chuôi kiếm của hắn, cùng hắn trải qua từng trận đấu tranh đẫm máu, đem lực lượng hắc ám phong ấn tại vực sâu vô tận.
Mà hôm nay, ngươi hắn chờ đợi suốt ba vạn năm kia, đã sớm không còn.
Một mình hắn sống tạm trên đời lại có ý nghĩa gì?
Phong Khi, nhân người nọ mà sinh cũng nhân người nọ mà diệt.
Chính như đương sơ khi người nọ đúc ra hắn đã từng cao giọng cười vang, hào khí phóng khoáng nói: “Kiếm này tị phong tế nhật, có dã tâm cái thế lấn thiện, nó ứng với tên Phong Khi, từ này về sau cùng ta huyết chiến thâm uyên, giết sạch đám bại hoại thần đình phương Tây không hiểu chính tà!”
Lần thử diễn bên ngoài này, cảm giác của Sở Ngôn và An Thiều Dương đều phi thường tốt, hai người cười cười nói tạm biệt. Sở Ngôn xoay người đi vào ký túc xá, mà An Thiều Dương cũng bước đến chiếc xe huyền phù của mình. Chỉ là ngay khi ngồi xuống cô liền thu lại ý cười bên môi, gắt gao mân mê ngón tay.
—— vừa rồi, Sở Ngôn đã đè ép diễn xuất của cô.
Bọn họ sở dĩ vẫn luôn NG ngoại trừ bởi vì lý giải đối với kịch bản bất đồng thì còn là do bọn họ vẫn luôn không nhịn được bị đối phương ảnh hưởng. Trong quá trình đóng phim từ trước tới giờ, An Thiều Dương rất ít khi thể nghiệm cảm giác bị bạn diễn đưa vào cảm xúc như vậy, cô vẫn luôn là người nắm giữ nhịp điệu, khiến bạn diễn càng thêm nhập vai.
Thế nhưng vừa rồi, cô thực sự bị nét bi thương trong đáy mắt Sở Ngôn làm cho giật mình. Tựa như Sở Ngôn đã thực sự chờ đợi ba vạn năm, hơn nữa còn là chờ được một kết cục như vậy, cảm xúc này khiến cô không thể không động lòng rồi lại xót xa thương cảm.
Nghĩ vậy, An Thiều Dương nhẹ nhàng mà thở phào một hơi, lại ngẩng lên nhìn nóc xe huyền phù hồi lâu, sau đó cô gửi một tinh nhắn ra ngoài, không quá mấy phút đã nhận được hồi đáp: /Thiều Dương, em nói mê sảng gì đó, em năm nay mới 29 tuổi, còn rất trẻ, lại nói đùa kiểu này đợi khi về đến Thủ đô tinh chị nhất định phải cho em nếm thử cái gì là roi mây xào thịt./
Đọc được tin nhắn này An Thiều Dương liền thấy vui vẻ, cô lại gửi qua: /Chị Từ, em cũng không muốn bị chị đánh, thế nhưng chị có một câu nói được không sai, có thể sắp tới Thiên Thịnh rất nhanh sẽ xuất hiện thêm nghệ sỹ tuyến đầu tiêu biểu, hơn nữa còn không chỉ một. 《Diêu tưởng thanh 》 quả đúng là một bộ điện ảnh rất tốt, nó có thể đem Bạch Kỳ Nhiên nâng đỡ tới địa vị nghệ sỹ tuyến đầu, thế nhưng chị Từ, nói tới nói lui, khoảng cách của Sở Ngôn với cái vị trí kia còn thân cận hơn Bạch Kỳ Nhiên. Giang sơn lại có tài tuấn xuất hiện, cơn sóng trước như em đã sắp bị đập tan trên bờ cát rồi./
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
24 chương
52 chương
9 chương
7 chương
285 chương
227 chương
161 chương