Hoa Giá

Chương 1

​ "Cái gì?" "Nói gì nói lại lần nữa!?" "Ta nói, chị ngươi chạy mất rồi... Cho nên ngươi phải thay thế chị ấy..." "Ta choáng váng ta..." Cậu ôm đầu kêu to "Ngươi nhận mệnh đi..." Bạn bè không chỉ không giúp cậu còn vỗ vỗ bả vai cậu bảo cậu nhận mệnh "Các ngươi là một đám không có lương tâm!" "Là mẹ ngươi giao phó... Để cho chúng ta đem ngươi về nhà " "Ba mẹ ta đâu?" Nói đến đây vừa nghĩ đến... "A...." Chạy rồi... Trong lòng cậu không biết đã mắng nhiếc mấy chục triệu lần, ánh mắt cậu không biết đã liếc bao nhiêu cái Cậu cho rằng bây giờ cậu là người bi thảm nhất Cậu, Phùng Kiến Vũ, năm nay 24 tuổi, phía trên có một người chị dáng vẻ giống cậu y đúc Trước mắt là hai đồng đảng của cậu, Trần Nặc Ngôn cùng Trần Đoan Y, hai người là anh em ruột Tình huống bây giờ chính là cậu mới vừa từ nước ngoài trở về,mới vừa xuống phi cơ liền bị hai đồng đảng một trái một phải mang về nhà Mạc danh kì diệu bị cưỡng ép mang về nhà, mạc danh kì diệu tiếp nhận một câu "Ngươi phải thay thế chị ngươi xuất giá " Lại không giải thích được cả nhà chỉ còn lại một mình cậu, càng không giải thích được ngay cả chị cậu phải gả cho ai cũng không biết Qua nhiều giờ sau, không thể làm gì cậu bị buộc phủ lên một chiếc áo cưới màu trắng như tuyết, trang điểm xong liền bị đặt ngồi trong phòng tân hôn của cậu Không thời gian bao lâu, dưới lầu bắt đầu ồn ào, Nặc Ngôn mở ra cửa phòng đi vào "Ta nói a... sẽ bị lộ chứ? Ta là nam!" Phùng Kiến Vũ nhìn Nặn Ngôn đang giúp mình đội khăn cô dâu "Quản hắn a! Trước có người gả qua rồi nói sau, nếu không thì phải làm sao?" Nặc Ngôn đem cậu từ trên ghế đở dậy "Nặc Ngôn, chờ đã ta vẫn cảm thấy... Không tốt lắm! Là lừa đảo a!" Phùng Kiến Vũ bắt hắn lại "Phùng Kiến Vũ, ngươi muốn lừa gạt hay là muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng? Mười triệu?" Nặc Ngôn trợn mắt nhìn cậu một cái "Chị ta chỉ có trị giá mười triệu sao?" Phùng Kiến Vũ bị hắn nửa kéo nửa lôi đi ra cửa phòng "Ngươi trị giá là được rồi, câm miệng của ngươi lại, sợ toàn thế giới không biết ngươi không phải chị ngươi sao?" lời của Nặc Ngôn làm cho cậu ngậm miệng lại Khi đi xuống dưới lầu, Phùng Kiến Vũ sững sốt, nhìn đám người áo đen xếp thành hai hàng trước cửa, còn có một hàng xe hoa giá cả phi phàm Ngọa tào... Lúc cậu không có ở đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Chị là gả cho người nào? Đòi mạng a.... "Lên xe đi, chú rể không có tới" Đoan Y ở bên tai Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng nói những lời này Phùng Kiến Vũ trợn to đôi mắt nhìn hắn, ngọa tào... Chú rể không có tới? Để cho cô dâu mình đi? Hai người bọn họ nhìn ra cậu sắp nổi điên, nhanh chóng đem cậu đẩy vào bên trong xe "Phùng Kiến Vũ, nhớ từ giờ trở đi ngươi là Phùng Vi Y, đừng để bị lộ, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi " Đoan Y nói xong câu này lời liền đóng cửa xe lại, sau khi cửa xe đóng lại, hai người bọn họ liền đứng tại chỗ nhìn xe chậm rãi chạy di chuyển ra đầu hẻm "Thì ra gả con gái là loại tâm tình này a..." Nặc Ngôn vừa nói ra những lời này liền bị Đoan Y trừng mắt "Ngươi là không muốn sống sao? Ngươi không được để cho Phùng Kiến Vũ biết ngươi nói câu này!" Liếc hắn một cái liền đi vào nhà "Là thật a... Ca ~ lỗ mũi cũng ê ẩm nè!" Nặc Ngôn đi theo "Lỗ mũi giả " "Kháo" Trong phòng tân hôn, Phùng Kiến Vũ thỉnh thoảng thò đầu nhìn ngoài cửa Cái tên đáng chết kia tại sao vẫn không xuất hiện... Chờ hắn xuất hiện phải bằm thây vạn đoạn hắn ra Làm gì có cô dâu nào không cần chú rể đi đón?Cái này có đạo lý sao? Ngươi nói xem như vậy đúng không? Tức chết ta mấy trăm cái mạng cũng không đủ, ba mẹ rốt cuộc suy nghĩ gì lại đem chị gả cho loại người này! Bỗng nhiên cửa bị mở ra, cậu sợ hết hồn cứng đờ "Phu nhân, tổng tài hôm nay sẽ không trở về.. Ông ấy mời người nghỉ ngơi trước " một tiểu hầu gái ở ngoài cửa ló đầu vào thận trọng nói "Ân..." Phùng Kiến Vũ không dám nói nhiều sợ bị lộ, phất tay một cái bảo cô ấy đi ra ngoài Chờ người hầu lui ra ngoài, cậu vọt tới cạnh cửa khóa cửa lại, cởi tất cả phiền toái trên người xuống, vừa cởi bỏ vừa mắng đối phương "Tới địa ngục đi! Cô dâu không đón cũng được đi đêm tân hôn người cũng không cần trở lại,ngọa tào " Sau khi lảm nhảm, thay quần áo xong liền gục đầu thiếp đi, hoàn toàn quên lãng chuyện cậu đã không còn là Phùng Kiến Vũ Sáng sớm hôm sau, dưới sự kêu gào của người hầu, Phùng Kiến Vũ rời giường Đưa tay lên đầu liền sờ thấy mái tóc đen dài mới sực nhớ tới mình bây giờ đang thay thế chị đến ngôi nhà không có chú rễ này Tới địa ngục đi, lại là một tiếng chửi bới Hơn một giờ sau, trong quán cafe nào đó, hai người đàn ông ngồi cùng một người cô gái "Tối hôm qua như thế nào?" Nặc Ngôn hỏi "Có thể làm gì?" Chú ý nhìn một cái mới phát hiện cô gái kia là Phùng Kiến Vũ "Chồng nhà ngươi không về nhà?" Nặc Ngôn cảm thấy thú vị lại hỏi "Dĩ nhiên, tốt nhất là chết ở bên ngoài luôn đi!" Phùng Kiến Vũ uống một hớp nước trái cây "Vậy ngươi liền thủ tiết rồi " Đoan Y cũng không ngẩng đầu lên liền nói những lời này, hắn biết Phùng Kiến Vũ đang trừng hắn "Cũng may là không về nhà" Nặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm "Chú rể tổng tài của ngươi tuyệt đối không nghĩ tới... Người vợ chỉ phúc vi hôn của hắn bị biến thành một người đàn ông..." Đoan Y nhạo báng nói "Ngươi tự tìm cái chết a?" Phùng Kiến Vũ trừng hắn "Đừng kích động hắn nữa!" Nặc Ngôn nén cười "Ngươi bây giờ ra ngoài cũng đều như vậy?" Đoan Y ngẩng đầu nhìn ra cửa "Nếu không thì sao? Ngươi nói ta có thể cự tuyệt sao?" Phùng Kiến Vũ nhìn mấy vệ sĩ đang đứng ngoài cửa " Hiểu...." Nặc Ngôn thay cậu mặc niệm một giây đồng hồ "Ta phải đi, nếu không họ lại phải đi vào bắt ta a " Phùng Kiến Vũ cầm ba lô lên đi ra ngoài "Ai... Chúc hắn may mắn" Nặc Ngôn than thở "Dù sao chỉ cần bị phát hiện thì sẽ thả hắn ra chứ?" Đoan Y quay đầu nhìn Nặc Ngôn "Hẳn là vậy đi...." Nặc Ngôn lần nữa than thở Về đến nhà Phùng Kiến Vũ một mình lởn vởn trong căn nhà thật lớn Ai... Người này thật có tiền, đáng tiếc chị ta căn bản không muốn gả cho ngươi, Nhưng mà, hắn rốt cuộc dáng dấp kinh khủng đến dường nào a? Nếu không tại sao chị không muốn gả cho hắn? Vạn nhất... Vạn nhất thật rất kinh khủng... Ta không nhất định phải chết chứ? Chỉ mới nghĩ liền rùng mình.... Lắc lắc đi tới trước cửa căn phòng cuối hành lang, tò mò nhẹ nhàng đẩy cửa ra Thò đầu nhìn vào một khoảng không tối đen... Cái gì cũng không nhìn thấy, đưa tay muốn mở đèn "Ngươi đang làm gì?" Một thanh âm làm cậu chấn động, cậu bị dọa sợ hóa đá đứng ở nơi đó không dám quay đầu lại "Tổng tài, đó là vợ của ngài " Tổng... Tổng tài? Cho nên hắn là cái tên đáng chết kia??? Ngọa tào! Phùng Kiến Vũ không ngừng run rẩy, trong đầu nghĩ chết chắc... "Ta biết rồi, đi xuống trước đi " "Dạ" Sau khi quản gia rời đi, Phùng Kiến Vũ nghe tiếng bước chân kia từng chút từng chút đến gần mình, tim càng đập càng nhanh, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi Rầm! Người kia cách cậu đem cửa dùng sức đóng lại, Phùng Kiến Vũ kinh sợ run rẩy "Đến đây " người kia xoay người đi ra, đi vào phòng tân hôn của bọn họ, Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn đuổi theo không dám chậm trễ... Cúi đầu đi vào, hơi có cảm giác được mình đang bị soi mói "Em có lời gì muốn nói?" Người nọ ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cậu chằm chằm "Tôi... Thật xin lỗi.. Chuyện mới vừa rồi..." Mẹ đã nói làm chuyện sai phải dũng cảm nhận sai... "Xin lỗi với người khác không cần nhìn đối phương?" Phùng Kiến Vũ từ từ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cùng với tưởng tượng của cậu bất đồng Đôi mắt nhỏ dài, chân mày kiếm, môi mỏng, toàn thể mà nói chính là cao lãnh Tây trang màu đen cắt may vừa vặn lộ ra vóc người hoàn mỹ, chân thon dài giao nhau "Nhìn đủ rồi?" "Ách... Thật xin lỗi" Phùng Kiến Vũ lấy lại tinh thần lúng túng cúi đầu xuống "Sau đó thì sao?" "Còn, còn có?" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn "Tôi không nhớ vợ tôi... lại cao như vậy?" Nheo cặp mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới "Ách... tôi, chị tôi chạy mất... vô cùng có lỗi..." Phùng Kiến Vũ lấy dũng khí nói ra "Cho nên?" "Cho nên trước khi tìm được chị tôi.. Có thể thả tôi đi không?" Phùng Kiến Vũ vô cùng cẩn thận hỏi Yên lặng hồi lâu sau "Không thể " câu trả lời khiến cho Phùng Kiến Vũ sững sốt "Tôi là nam..." hắn có phải hiểu lầm cái gì rồi không... "Tôi quản em là nam hay nữ sao, nếu đã gả cho tôi, chính là người của tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi " Nam nhân đứng lên dần dần tiến gần về phía cậu, Phùng Kiến Vũ hoảng sợ không ngừng lui về phía sau... "Từ giờ trở đi, tôi muốn em nhớ kỹ... Em là của tôi, là vợ của Vương Thanh " ------------------------ ● tui là đường phân cách ● --------------------------