True love

Chương 54

Quỷ Quỷ nhanh chóng hỏi: - Cách gì dzậy? Achel mỉm cười: - Nha Đầu là người hầu riêng của Arron từ lâu đúng không? Nhưng giờ thì cô ấy đã trở thành thiên kim tiểu thư của Hoàng thị, ngày mai lại còn kết hôn với Vương Tử, dĩ nhiên cô ấy sẽ không còn là người hầu của Arron nữa, chắc chắn quản gia nhà cậu ta sẽ chọn 1 người hầu mới làm người hầu riêng cho cậu ta và tất nhiên để lúc nào cũng có thể theo sát cậu ta như Nha Đầu thì bắt buộc cô người hầu này phải là 1 học sinh trung học trong trường Thánh Nhược Vọng. Vậy cậu nghĩ ai sẽ làm đây? Rainie chợt nở nụ cười: - Achel... ý cậu là... Achel gật đầu: - Chính là ý đó. Ariel ngẩn mặt ra: - Ủa thế thì liên quan gì tới việc khôi phục trí nhớ cho Arron? Ariel vốn nhanh ý hơn Quỷ mà không hiểu tất nhiên Quỷ cũng mù đặc: - Dzậy là sao? Hok hiểu gì hết. Rainie giải thích: - Vì Nha Đầu không còn là người hầu riêng của Arron nữa nên sẽ có 1 người khác làm. Người hầu riêng của Arron tất nhiên sẽ luôn luôn đi theo sát cậu ấy. Cách của Achel là, Quỷ Quỷ, cậu sẽ trở thành người hầu riêng của Arron, và tất nhiên cậu phải chuyển đến nhà cậu ấy ở. Quỷ trố mắt ra: - @@ Tui á hả? Chi dzậy? >////< Cậu ấy chắc không chịu đâu, với lại sao tui có thể chuyển tới nhà người khác ở chớ. Mama tui không chịu đâu. Rainie trấn an: - Chuyện này thì cậu không cần phải lo, chỉ cần mình nói với mẹ Nha Đầu là được. Còn mẹ cậu, nếu không xin được thì mình sẽ tới nói. Quỷ khẽ nghiêng đầu lưỡng lự. Rainie nói - Cậu cứ suy nghĩ đi, chừng nào nghĩ xong hãy gọi điện cho mình. ............................................................. Trong 1 quán bar với những tiếng nhạc xập xình, những thân hình điên cuồng nhảy nhót dưới ánh đèn màu mờ ảo. Ở 1 góc của quán bar, chiếc bàn chỉ có 1 người ngồi một mình, trên bàn và dưới chân bàn ngổn ngang những chai rượu mạnh. Vương Tử ngồi gục xuống bàn, cố gượng lên uống tiếp hết chai này lại đến chai khác liên tục không dứt, gương mặt đẹp trai đỏ gay đầy sự mệt mỏi...đau khổ.... Vương Tử....vẫn không thể chấp nhận việc cậu đã hoàn toàn mất Quỷ Quỷ, cậu chưa từng yêu ai chân thành đến như thế, nếu Arron yêu Quỷ hơn cả sinh mạng mình thì cậu cũng có thể như thế....cậu có thể còn làm hơn thế...Vương Tử gục đầu xuống... "Tại sao...Quỷ Quỷ....tại sao cuối cùng người em chọn lại là cậu ta....mà không phải anh...Chẳng lẽ...tình cảm của anh với em vẫn còn chưa đủ sao?...Anh yêu em....chắc chắn là không thể kém Arron...Vậy tại sao người em yêu cuối cùng lại không phải anh?....Em...là người con gái đầu tiên anh yêu...Quỷ Quỷ...Anh yêu em....thật sự rất yêu em...." - Woa, anh đẹp trai quá...sao anh lại nằm đây 1 mình thế này? - Ngồi 1 mình buồn lắm, chúng em ngồi cùng với anh nha. Anh đẹp trai quá à. Hai cô gái ăn mặc thiếu vải ngồi xuống bên cạnh Vương Tử nũng nịu nói. Vương Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt say rượu lờ mờ nhìn cô gái kia.. - Quỷ Quỷ... - Cậu khẽ gọi. - Quỷ gì chứ, anh thất tình à? Đẹp trai như anh thì thiếu gì người, em chắc là em đẹp hơn bồ cũ của anh đó. Em sẽ làm anh quên nó. - Cô gái kia đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực Vương Tử Cậu lắc đầu hất tay cô ta ra: - Buông ra...cô..không phải Quỷ Quỷ...Cút đi! Vương Tử loạng choạng đứng lên rời khỏi quán bar để lại hai cô gái kia với vẻ mặt bực tức. .............................................. 8h30 tối, Quỷ Quỷ và Ariel mới trở về nhà - Haizzz, tự dưng thấy ngày hôm nay dài dễ sợ lun - Quỷ gục đầu xuống thở dài thểu não. - Ariel cũng thấy dzậy á. Haizzz mệt quá chừng lun. - Ariel tán đồng - Thui tới nhà rùi, bye Ariel ha - Uh! Bye Quỷ! Ariel vẫy tay chào rồi bước vào căn nhà bên cạnh nhà Quỷ, cô ngó sang và ngạc nhiên hỏi - Ủa? Mà sao nhà Quỷ tối hù dzậy? - Quỷ cũng đang tự hỏi nè, đáng lẽ giờ này mama dzới chị Joe phải về rùi chớ. - Cửa cũng khóa lun. - Chết rồi. - Quỷ ôm đầu than - Quỷ không có mang chìa khóa theo. - Thui hay Quỷ sang nhà Ariel chờ chút đi. - Uh đành dzậy thui chớ biết sao giờ T.T Quỷ đành sang nhà Ariel ngồi chờ. Ariel nhấn chuông cửa và mama Ariel ra mở cửa - Ariel với bé Quỷ về rồi hả? Quỷ cúi đầu chào: - Dạ, con ngồi đây chờ mama con về, không biết sao giờ này còn chưa về nữa >....< Ngoại có sao không mama? - Gãy xương chân, khổ ghê. Cái thứ cô hồn các đảng gì đâu không. Mama phải bỏ hết công chuyện về chăm ngoại. Con chịu khó ở nhà Ariel chừng tháng nha. - Dạ. Hix T.T Còn chị Joe thì sao? - Chị con nói sẽ vào ký túc xá ở với bạn rồi nó nói tính ở đó luôn để đi làm thêm. Xong sớm thì mama về sớm với con. Ngoan nha bé Quỷ. - Dạ, hix, mama cho con gửi lời hỏi thăm ngoại nha. - Ừ, ngoan, thôi vậy nha. - Dạ. Ariel hỏi: - Mama Quỷ nói sao? Quỷ Quỷ mếu máo: - Hix, mama về quê phải 1 tháng lận. - Dzậy thui Quỷ ở đây dzới Ariel cũng được. - Uh, hix. Mama Quỷ lên tiếng: - Quỷ Quỷ, đồ của con cô để trên gác hết rồi đó. Hai đứa đi tắm rửa rồi ra ăn cơm. - Dạ, cám ơn cô. Hix. ............................................................. Ngồi đằng sau xe A Vỹ, Nha Đầu khẽ nói - Hôm nay cám ơn cậu nha A Vỹ. - Có gì đâu hì hì. - Nhờ cậu mà tâm trạng mình thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. ^^ - Nếu lần sau cậu buồn cứ tới tìm tui nha. Chợt Nha Đầu thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang đứng bên chiếc xe Lamborgini màu trắng đỗ trước một quán bar "Đó chẳng phải là...." - A Vỹ, chạy lại đằng kia đi. - Nha Đầu vội nói. - Hả? - Nhanh lên. - Ờ ờ... A Vỹ cho xe chạy đến và nhanh chóng nhận ra đó là Vương Tử, Vương Tử bước ra khỏi quán bar, toàn thân nồng nặc mùi rượu, cậu loạng choạng bước lên xe...do quá say nên suýt vấp té. Nha Đầu vội vàng xuống xe đỡ lấy cậu - Vương Tử, cậu có sao không? Sao cậu lại uống rượu nhiều thế này? - Buông ra!!! - Vương Tử cứ thế hất tay Nha Đầu ra. - Cô là ai? Biến đi. - Mình là Nha Đầu, cậu say quá rồi không nhận ra mình sao? Cậu đừng lái xe về nhà lúc này nha, để mình gọi tài xế nhà cậu đến đón. - Nha Đầu lo lắng nói, Vương Tử say thế này nếu lái xe một mình sẽ rất nguy hiểm. - Nha Đầu..? À...Tôi không cần cô quan tâm...Biến đi!!! - Vương Tử hừ giọng rồi bám vào cánh cửa xe định bước lên. - Nè nè, cậu đừng có mà quá đáng nha. - A Vỹ bực mình sấn đến nói - Nha Đầu thấy cậu say rượu sợ cậu lái xe sẽ gặp tai nạn, cậu không cảm ơn cô ấy mà còn làm thái độ đó hả? A Vỹ lúc này thực sự muốn cho cả trường, cả mấy đứa con gái mê mệt Vương Tử thấy cái cảnh này, gì mà hoàng tử đào hoa chứ? Thất tình rồi uống say khướt thế này, lại dám làm tổn thương búp bê của cậu, thật chỉ muốn đấm cho 1 phát. Bình thường cậu đánh không lại nhưng lúc này thì sợ gì. Vương Tử nheo mắt nhìn A Vỹ: - Cậu là ai? Có quyền gì mà lớn tiếng với tôi? - Tui là bạn của Nha Đầu. - A Vỹ vỗ ngực nói - Tui không muốn cậu làm tổn thương Nha Đầu. Vương Tử nhếch miệng cười khẩy: - Bạn? Nha Đầu, chưa gì hết mà cô đã có bạn trai rồi à? Làm ra vẻ hiền lành trong sáng. Nha Đầu nghe tim mình nhói lên 1 tiếng như có 1 vết kim đâm, cô cố dằn vết đau đó lại tự nhủ rằng Vương Tử chỉ là đang say rượu thôi. Nhưng A Vỹ thì thực sự tức giận, tay nắm lại thành nắm đấm sấn tới. - Cậu nói cái gì? Cậu quá đáng vừa thôi. Cậu lấy quyền gì mà nói Nha Đầu như thế hả? Vương Tử kéo Nha Đầu lại khoác chặt lấy vai cô kênh mặt nhìn A Vỹ với vẻ thách thức - Tôi có quyền, vì tôi là chồng của cô ta. - Cậu... - A Vỹ nghiến răng giơ nắm đấm lên, cậu phải đấm cho Vương Tử tỉnh ra mới được. Tại sao cứ phải làm tổn thương Nha Đầu như thế? Còn lấy cô bé ra để thách thức cậu nữa. - A Vỹ. - Nha Đầu lau nhanh nước mắt cản A Vỹ lại - Đừng mà...cậu ấy đang say nên không biết gì đâu? Cậu về trước đi, cám ơn cậu về ngày hôm nay nha - Nhưng mà.... - Làm ơn nghe mình đi mà. - Giọng Nha Đầu cầu khẩn - Hừ, nể cậu nên tui tha cho thằng này đó. Nói rồi A Vỹ đành đi về. Nha Đầu đỡ Vương Tử lên xe ghế sau, Vương Tử đã say mèm nên cũng không kháng cự nữa, cậu nằm gục xuống. Nha Đầu ngồi bên cạnh cậu, cô nhanh chóng gọi điện cho tài xế nhà cậu đến. Nhìn bộ dạng của Vương Tử lúc này khiến cô thực sự đau lòng, việc chia tay với Quỷ Quỷ thực sự là cú sock lớn nhất đối với Vương Tử, cô luôn âm thầm quan sát cậu nhưng chưa bao giờ thấy cậu như thế này... Ngày mai.... cô sẽ cùng cậu làm lễ kết hôn....nhưng rõ ràng hôn lễ này chẳng ai trong hai người cảm thấy vui sướng cả...Vương Tử có lẽ sẽ càng chán ghét hơn...đột nhiên Nha Đầu lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn.... ...................................... Nha Đầu dìu Vương Tử bước vào nhà cậu, bà Vương vô cùng ngạc nhiên khi thấy con trai mình say khướt như thế, toàn thân toàn mùi rượu. Lần đầu tiên bà mới thấy con trai như thế này. Ngày mai là đám cưới rồi sao lại uống say thế này chứ? bà nhìn Nha Đầu ngạc nhiên hỏi - Nha Đầu, sao Vương Tử lại say thế này? - Cháu..không biết, cháu thấy cậu ấy uống say ở quán bar nên cháu đưa cậu ấy về. - Cám ơn cháu nhé. - Bà Vương mỉm cười với Nha Đầu rồi sai người làm đưa Vương Tử lên phòng. Nha Đầu cúi chào: - Thôi cháu về nha bác. - Khoan đã, cháu lên giúp bác chăm sóc Vương Tử được không? - Bà Vương mở lời đề nghị, bà biết con trai bà rất yêu một cô gái nào đó nhưng bà rất ưng ý Nha Đầu nên muốn tạo điều kiện để hai đứa gần nhau hơn. Nha Đầu cảm thấy có chút khó xử: - Nhưng...cháu... - Giúp bác đi mà, đợi khi nó tỉnh lại thì cháu về cũng được. - Dạ... cháu biết rồi. Bà Vương mỉm cười hài lòng: - Cám ơn cháu nhé Nha Đầu. - Dạ... ...................................... Bước vào phòng Vương Tử, Nha Đầu đặt cốc nước gừng pha mật ong lên bàn rồi bưng chậu nước đặt dưới chân giường, cô lấy khăn vắt nước rồi lau mặt Vương Tử. Cô đã là người hầu hơn chục năm nay nên chuyện chăm sóc người khác với cô đó là chuyện dễ nhất, Vương Tử vẫn còn nằm say mê mệt, miệng khẽ lảm nhảm - Quỷ Quỷ...Quỷ Quỷ.... Tay Nha Đầu khẽ chựng lại, cô lại tiếp tục dằn vết thương càng ngày càng sâu trong tim, giả vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục lau mặt cho Vương Tử. - Quỷ Quỷ...đừng đi ....anh không thể để em đi... anh không muốn...Quỷ Quỷ... anh yêu em... làm ơn...đừng đi.... Nha Đầu ngồi xuống bên giường Vương Tử khẽ nói: - Cậu có lẽ sẽ không bao giờ quên Quỷ Quỷ đâu đúng không?.... Mình biết...mình sẽ không có bất cứ cơ hội nào... Vương Tử...cậu yên tâm đi...mình sẽ không đòi hỏi bất cứ gì ở cậu đâu.... Cho dù ngày mai chúng ta có kết hôn đi chăng nữa....thì cũng chẳng có ý nghĩa gì...mình sẽ để cho cậu sự tự do... chúng ta...sẽ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực thôi... Nhìn cậu như thế này...mình rất đau lòng... nhưng mình lại chẳng thể làm gì cho cậu cả....mình xin lỗi... Nha Đầu khẽ thở dài rồi đứng lên, chợt cổ tay cô bị một cánh tay chụp lại. - Đừng đi... anh xin em...đừng đi... - Vương Tử... mình không phải Quỷ Quỷ... - Nha Đầu cố rút tay ra khỏi tay Vương Tử. - Đừng đi...anh sẽ không để em đi... - Vương Tử.. Chưa kịp nói hết lời khi Vương Tử đã kéo mạnh Nha Đầu khiến cô ngã xuống giường, mắt Nha Đầu vụt mở to khi nhìn thấy Vương Tử đang nằm đè lên người cô, hai tay cậu giữ chặt lấy hai bên tay cô ấn mạnh xuống giường... - Vương Tử...bỏ mình ra...mình là Nha Đầu, không phải Quỷ Quỷ.. Vương Tử như chẳng nghe thấy Nha Đầu nói gì, người trước mắt cậu là Quỷ Quỷ... - Anh yêu em...anh không thể để em đi được....mặc kệ là em có yêu anh không.... anh chỉ cần giữ em bên mình là đủ... Quỷ Quỷ... - Vương Tử! Cậu tỉnh táo lại đi, mình là Nha... Nha Đầu chưa kịp nói hết câu nói của mình thì đã bị môi Vương Tử chặn lại, Nha Đầu thoáng sững người, toàn thân như bị đóng băng.... Vương Tử đang hôn cô... Mắt Nha Đầu mở to trơ ra nhìn, Vương Tử nhắm mắt lại, môi cậu miết lấy môi cô hôn say đắm...Trong thoáng chốc Nha Đầu cảm thấy thật ngọt ngào và cô chìm đắm vào nụ hôn ấy.... đây thực sự là nụ hôn đầu của cô... - Quỷ Quỷ... Tiếng thì thầm của Vương Tử đánh thức Nha Đầu, đây đúng là nụ hôn đầu của cô, nó được trao cho người cô yêu.....Nhưng nụ hôn này không dành cho cô... trái tim đầy vết thương của cô lại thêm 1 vết thương nữa, càng lúc càng đau. Vương Tử không phải đang hôn cô, cậu đang hôn Quỷ Quỷ. - Buông...buông ra.... Nha Đầu bắt đầu giãy giụa, Vương Tử không thuộc về cô, cô không thể tiếp tục lún sâu nữa... Vương Tử hoàn toàn mất kiểm soát, cậu giữ chặt lấy Nha Đầu điên cuồng hôn cô, nụ hôn càng lúc càng sâu, bên trong miệng Nha Đầu tràn ngập mùi rượu... Vương Tử thực sự đã không còn tỉnh táo và điều này khiến Nha Đầu sợ hãi, miệng cô bị bịt kín không có một kẽ hở nào khiến cô bắt đầu thấy ngạt thở... cô càng ra sức giãy dụa phản kháng thì Vương Tử càng siết chặt cô hơn.... Nha Đầu thoáng rùng mình khi tay Vương Tử đang cố cởi bỏ quần áo của cô...môi cậu rời khỏi môi cô tiến xuống cổ... - Vương Tử....dừng lại đi...mình là Nha Đầu - Nha Đầu sợ hãi kêu lên Vương Tử không nghe thấy tiếng Nha Đầu cầu khẩn, cậu chỉ biết người đang nằm bên dưới cậu là Quỷ Quỷ....cậu không thể để mất người con gái cậu yêu...cho dù người Quỷ Quỷ yêu là Arron cũng được, chỉ cần cậu chiếm lấy Quỷ Quỷ....thì cô sẽ là của cậu...Chỉ cần cô là của cậu thì cô sẽ không thể rời khỏi cậu được...chỉ cần cô là của cậu mà thôi......cậu phải chiếm lấy cô...dù cô hận cậu cũng được.... - Vương Tử...làm ơn dừng lại đi.... - Quỷ Quỷ...em phải là của anh... - Cậu điên rồi....buông mình ra đi... - Anh yêu em...Quỷ Quỷ.... - Mình không phải Quỷ Quỷ... - Nha Đầu bật khóc kêu lên, trái tim bị tổn thương quá nhiều của cô giờ như đang muốn vỡ tung ra từng mảnh...cô không thể cố nén nổi nữa....cô đau đến mức không thở nổi nữa.... Tại sao người con trai cô yêu lúc nào cũng khiến cô tổn thương nhiều thế này chứ? Vương Tử trong cơn say hỗn loạn xé rách áo của Nha Đầu, môi cậu trở lại hôn lên môi cô say mê quấn lấy bên trong miệng cô... tay tiếp tục xé rách mọi thứ trên người cô và tự cởi bỏ quần áo của chính mình..... - Em là của anh...phải là của anh.... Nha Đầu phản kháng gần như kiệt sức...cô vốn rất yếu đuối trong khi Vương Tử lại đang say đến mất kiểm soát khiến Nha Đầu không thể chống lại được....cô nhắm mắt liều mạng cắn vào môi Vương Tử....trong miệng cô và Vương Tử tràn ngập mùi máu tanh... Vương Tử thoáng nhăn mặt rời khỏi môi Nha Đầu nhưng sau đó lại dường như càng điên cuồng hơn tiếp tục hôn cô... những giọt nước mắt trong suốt liên tục tràn ra từ khóe mi Nha Đầu... "Mình không muốn....Vương Tử sẽ phải hối hận...mình không muốn sẽ trở thành gánh nặng cho Vương Tử...đau quá... tim đau đến mức muốn nổ tung...mình không thể thở nổi nữa..." .......................................... - Haizzz...tự dưng Quỷ thấy chóng mặt dễ sợ á. - Thui đi ngủ đi, ở đó than thở hoài à. Ariel tắt đèn nha. - Quỷ nói thiệt mà, hôm nay Quỷ mệt gần chết lun. Hix, sao mà chóng mặt dữ dzậy nè. - Đâu đưa Ariel coi coi. - Ariel ngồi dậy đặt tay lên trán Quỷ, trán nóng như hòn than khiến Ariel giật mình ngạc nhiên nhìn Quỷ Quỷ - Quỷ Quỷ! Sao mà trán Quỷ nóng dzậy nè, phòng tay Ariel lun rồi. Quỷ bị sốt hả? - Hix...chắc dzậy? - Quỷ nằm xuống miệng uể oải trả lời. - Cái này chắc tới 40 độ luôn chứ chả chơi. Làm gì mà sốt dữ dzậy? - Thì Ariel nghĩ coi...vừa mới thi chạy đơn xong lại chạy tiếp sức, thi trên trường xong lại chạy tới chỗ đua xe, xong rồi lại chạy tới sân bay, xong rồi lại chạy tới bệnh viện rồi ra quán kem rồi mới về nhà. Hix, sức trâu còn ngã chớ đừng nói sức Quỷ. TT TT - Ờ...chạy dzậy không bệnh cũng lạ. Thui Quỷ ngủ đi rồi mai đi mua thuốc uống. - Uh, hix.. - Không biết giờ này Vương Tử sao ha? Tội cậu ấy ghê. - Quỷ cũng thấy có lỗi lắm... haizzz... nhưng mà Quỷ cũng chẳng làm khác được.... - Ngày mai cậu ấy kết hôn rồi đó. - Uh, Quỷ thấy Nha Đầu tốt lắm, lại yêu Vương Tử nữa....hy vọng hai người đó sẽ thành đôi. - Ariel cũng thấy dzậy đó, à mà mai Quỷ có đến dự hôn lễ của Vương Tử không? Mai Danson với Ariel đi đó. - Quỷ cũng muốn đi... mà thấy ngại ngại sao á. Thui chắc Quỷ không đi đâu. - Dzậy thui nếu Quỷ không đi thì mai Quỷ ở nhà nghỉ ngơi đi nha. - Uh. .............................................. 1h sáng. Ở bên trong căn phòng sang trọng đẹp đẽ của mình ở biệt thự của nhà họ Hoàng, Nha Đầu đứng bên cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm...bầu trời đen kịt không có lấy đến 1 ngôi sao....đến trăng cũng bị mây đen che phủ... Nha Đầu khẽ thở dài... nước mắt lại rơi xuống... Khi được xác nhận thân phận thật sự, từ một đứa hầu gái bỗng nhiên lại trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Hoàng, có được hôn ước trong mơ với một chàng trai tuyệt vời như Vương Tử, người mà cô đã thầm yêu suốt bao nhiêu năm nay... Thế nhưng... cô lại chẳng thấy vui vẻ hay hạnh phúc một chút nào, chỉ cảm thấy nặng nề đau khổ... "Ngày mai... à không... chỉ còn vài giờ nữa thôi... hôn lễ của mình và Vương Tử sẽ được tiến hành... nhưng..." Nha Đầu khẽ cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống nữa... "Anh ấy hoàn toàn không yêu mình... trong trái tim Vương Tử chỉ có mình Quỷ Quỷ...mãi mãi cũng sẽ không có mình... Vậy thì cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì đây?... mình sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Vương Tử...mình đã khiến Vương Tử mệt mỏi quá nhiều...mình không muốn...không muốn Vương Tử tiếp tục chịu đau khổ nữa... Chỉ cần...1 mình mình chịu đựng là đủ rồi..." Nha Đầu siết chặt tay, ánh mắt kiên định. Cô đã quyết định rồi... chỉ một mình cô chịu tổn thương là đủ...bởi cô đã quen chịu đau khổ rồi... .......................................... Mặt trời dần dần lên cao, những tia nắng sớm nhảy múa rọi sáng mặt đất, sương trên những tán lá cây cũng dần tan. .......Tại nhà Vương Tử......... Rainie tức giận xô mạnh cửa phòng Vương Tử bực tức bước vào. Nhìn thấy Vương Tử đang vẫn còn ngủ say sưa trên giường, Rainie giận dữ quát lên - VƯƠNG TỬ!!! CẬU MAU DẬY CHO TÔI!! Vương Tử khẽ nhíu mày...cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Khó nhọc ngồi dậy, Vương Tử vò tóc ngước lên nhìn Rainie đang trừng mắt nhìn cậu - Sáng sớm cậu làm gì xông vào phòng tôi quát lớn lên thế? - Vương Tử, cậu có biết... - Rainie nghiến răng nói - Nha Đầu đã biến mất rồi. - Biến mất? - Vương Tử thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó cậu lại hừ giọng lạnh nhạt - Cô ta biến mất thì có liên quan gì đến tôi chứ? - Cậu còn dám nói thế nữa sao? Nói mau, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến Nha Đầu bỏ đi? - Tôi đã làm gì chứ? - Mẹ cậu nói tối hôm qua cậu say rượu và được Nha Đầu đưa về nhà, sau đó cả hai người đã làm gì trên phòng mà Nha Đầu đã bật khóc chạy ra sau đó mẹ cậu mới đưa Nha Đầu về. Nói, cậu đã làm gì Nha Đầu hả? - Rainie càng lúc càng tức giận. Trán Vương Tử nhíu lại, đầu cậu vẫn chưa hết choáng váng...cậu lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua... "Nha Đầu đã đưa mình về từ quán bar đó...sau đó...đã xảy ra chuyện gì nhỉ?... Mình...đã thấy Quỷ Quỷ...chẳng lẽ..." Gương mặt Vương Tử chợt trở nên lo sợ, thoáng nhìn trên bàn, ly nước gừng pha mật ong đã nguội lạnh, chiếc khăn ướt rơi trên sàn cũng đã khô... Vương Tử vò tóc tự trách mình. - Điên rồi...mình điên rồi... - Cậu đã làm gì Nha Đầu hả? - Rainie sốt ruột hỏi. - Rainie... tôi đã phạm sai lầm lớn rồi. Nói rồi Vương Tử vội vàng vơ quần áo mặc thật nhanh rồi chạy đi ra khỏi phòng. Cậu nhất định phải tìm Nha Đầu cho bằng được... Rainie nhìn theo lẩm bẩm - Sai lầm...cậu ta nói sai lầm gì chứ? - Vẻ mặt Rainie đột nhiên trở nên hốt hoảng - Chẳng lẽ...ôi trời ơi..lẽ nào lại là... Rainie vội vàng tiến nhanh đến bên giường hất tung chiếc chăn lên...vết máu đỏ chói trên tấm ga trải giường khiến cô phải bịt miệng lại rồi thốt lên kinh ngạc - Trời ơi... Vương Tử...đã...