Tác giả: già đầu vẫn ế Trong một căn phòng cao ốc ở tầng 15 trong phòng lộng lẫy sang trọng, có hai cô gái đang ngồi trên ghế sô pha một người nhã nhặn lịch sự một người có vẻ rất là hoạt bát tinh nghịch Cô gái nhã nhặn với áo sơ mi và quần jean lịch sự chắc là thuộc kiểu người khá ít nói nhìn cũng có vẻ là người trưởng thành hơn, cô đang chăm chú nhìn người đối diện Còn cô gái đối diện lại khá trẻ trung cô mặc một chiếc áo thun màu đen rộng và quần short khá ngắn, chiếc áo rộng dài đủ dấu đi chiếc quần ngắn, chân mang một đôi boot cổ cao màu đen Mái tóc ngắn ngang vai ngả màu socola cá tính kèm theo đó là những phụ kiện trên người cô như vòng tay và vài chiếc nhẫn lớn hay là những chiếc bông tai cá tính trên một vành tai Nhìn tổng thể cô gái này chắc chắn người ta sẽ lắc đầu và nói cô mà một cô gái chơi bời lêu lổng Không bận tâm đến đối phương đang chăm chú nhìn mình cô đang tập trung vào chiếc laptop, những ngón tay điêu luyện không ngừng lướt liên tục trên bàn phím Ánh mắt tập trung cao độ khiến cho người ta nhìn cô không thể nào rời đi được "Sống mũi cao chót vót, làm da trắng như tuyết, chân mày đen tự nhiên, và đôi môi hồng ngọt ngào như quả anh đào, lông mi dài cong vuốt ánh mắt long lanh tựa sương sớm" là những từ ngữ thường những nhà văn dùng cho tả nhân vật hư ảo, nhưng có lẽ nó sinh ra là để miêu tả cô gái này nhưng đáng tiếc cô lại không dành cho những từ như "yểu điệu thục ngữ" hay là "mong manh dễ vỡ" Nét đẹp cá tính pha một chút tinh nghịch của tuổi trẻ "Xong rồi sao" cô gái nhã nhặn kia nhướng mày tò mò hỏi "Ok, đã xong" nở một nụ cười tinh nghịch cô để lộ ra má lún đồng tiền duyên dáng Tiếng máy in vang lên những tờ giấy đầy chữ được lần lượt chạy ra Cô gái gái điềm đạm bước tới cầm những tờ giấy lên cô lần lượt lật từng tờ từng tờ ánh mắt không bỏ sót một chữ nào "Cẩm San em đúng là thiên tài đó nha" ánh mắt cô gái như lộ rõ vẻ vui mừng và khâm phục Cẩm San ngồi vắt chân dựa mình vào ghế cô nở nụ cười tự mãn " Chị Tạ Hiền quá khen rồi, kịch bản lần này em muốn có chút sáng tạo và mới mẻ hơn những kịch bản trước kia" Tay Cẩm San nâng ly trà lên vừa nhân nhi ánh mắt vừa tận hưởng vẻ đẹp của thành phố qua bức tường kính trong suốt Ánh mắt Tạ Hiền dừng lại ở trang cuối cùng rồi nở nụ cười đầy thõa mãn " Không hổ danh là Biên kịch vàng đó nha, chị chưa bao giờ thất vọng về em" Tạ Hiền sắp xếp đống kịch bản trên tay lại, cô làm trợ lý cho Cẩm San bao cũng đã hai năm rồi, đọc qua biết bao nhiêu kịch bản Cẩm San viết nhưng chưa bao giờ kịch bị ảnh hưởng một màu với nhau, mỗi kịch bản đều có nét đặc sắc riêng và mới lạ, lần nào cô cũng không khỏi bất ngờ Cẩm San khi nghe đến bốn chữ Biên Kịch Vàng ánh mắt cô khựng lại " Giải thưởng đó với em cũng chỉ là cái tên gọi mà thôi, em viết kịch bản chỉ làn vì em thích" Tạ Hiền đưa xấp giấy đó cho Cẩm San ký tên " Điều kiện lần này vẫn giống lần trước chứ" Tạ Hiền thu dọn ít đồ để trên bàn bỏ vào túi xách Cẩm San chống tay lên cằm suy nghĩ một lát, lông mày cô nhíu lại " Gấp đôi những lầm trước" Tạ Hiền trừng mắt kinh ngạc nhìn Cẩm San " Gấp đôi ư??" " Đạo diễn Trần ông ta vốn rất khó tính lại tham lam em nghĩ ông ta sẽ chấp nhận điều kiện này của em sao??" Cẩm San dựa mình vào ghế một tay xoay xoay cây viết vẻ mặt bình thản " Ông ta không đồng ý sẽ không bao giờ em để ông ta có được kịch bản của em" Tạ Hiền vẻ mặt khó hiểu, bao lâu nay Cẩm San vẫn luôn ra một giá duy nhất với tất cả các kịch bản, dù bộ phim có thành công vang dội mang về doanh thu mấy chục tỷ đi chăng nữa cô vẫn không quan tâm, nhưng lần này nâng giá gấp đôi có vẻ không ổn " Mặc dù kịch bản của em rất được nhiều đạo diễn quan tâm nhưng ông ta cũng là đạo diễn nổi tiếng, chị sợ là..." " Chị không cần lo lắng em biết ông ta nhất định sẽ đồng ý, con người ông ta nổi tiếng xấu xa tham lam mà còn keo kiệt, lấy của ông ta vài tỷ coi như cũng là bình thường" Tạ Hiền gật đầu đồng ý với Cẩm San dù sao kịch bản là do Cẩm San viết cô chỉ là trợ lý nên chỉ việc làm theo Thu dọn đầy đủ kịch bản và hợp đồng đã soạn sẵn Tạ Hiền bắt đầu đi gặp đạo diễn Cẩm San quay vội ra cửa " Một nửa số tiền chị thay em góp vào quỹ từ thiện" Tạ Hiền vừa ra tới của quay đầu lại nở một nụ cười, cô biết Cẩm San đang nhỏ tuổi nhưng tâm tính cô rất tốt, điều này khiến cô rất bội phục " Ánh mắt nụ cười anh ~~là tia ánh nắng ấm áp~~ sưởi ấm tâm hồn em~~..." Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Cẩm San " Alo" Đầu dây bên kia là giọng một cố gái " Cẩm San tớ xin lỗi vì lỡ hẹn ăn tối với cậu, tớ có việc lần sau tớ sẽ bù lại cho cậu nha nha.."