Trúc mã này ta không cần nữa
Chương 42 : Trúc mã này ta không cần nữa
Vì thời gian trước kỳ thi đại học ba mẹ xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc sĩ tử của mình nên sau này phải làm thêm giờ để hoàn thành nốt những công việc còn dang dở, vì thế liên tiếp mấy ngày đều không thấy họ ở nhà. Ngay cả việcLưu Tiêu Di vụng trộm tại phòng ngủ của Lưu Trạch Hằng cũng không có ai phát hiện ra.
Nhưng bọn cô lại rất quy củ, dù sao Lưu Trạch Hằng đã nói trước khi cô trưởng thành sẽ không động vào cô.
Cuối tháng sáu, trước khi có kết quả thi đại học là sinh nhật của Lưu Trạch Hằng.
Sinh nhật tuổi mười tám, cuối cùng anh cũng đã trưởng thành.
Cha mẹ liên tục bận rộn hơn hai tuần lễ, cuối cùng cũng trống một buổi tối để mừng sinh nhật mười tám tuổi của Lưu Trạch Hằng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cha mẹ lúc đầu dự định làm một bữa tiệc hải sản, nhưng lại trúng thời gian cấm, ngư dân không thể ra biển đánh bắt hải sản. Chợ bán hải sản chỉ có vài loại, lại chỉ là hàng đông lạnh, không có hàng tươi mới.
Lưu Tiêu Di tiết kiệm một chút tiền tiêu vặt của mình, tới cửa hàng bánh ngọt mua hai cái bánh ngọt. Bởi vì Lưu Trạch Hằng không thích ăn ngọt, cô dặn cửa hàng làm một cái bánh ga tô chocolate nho nhỏ không đường và một cái mousse xoài. Không đường là để dành cho Lưu Trạch Hằng ăn một mình, còn cái kia là để cho mọi người chia nhau, dù sao người bình thường vẫn thích ăn bánh ga tô có vị ngọt mà.
Lưu Tiêu Di cùng với Lưu Trạch Hằng tới cửa hàng bánh kẹo cầm bánh ga tô, anh xách hộp lớn, cô xách hộp nhỏ, vừa đi vừ thịt nướng.
“Hai đứa từ bao giờ đã ở cùng với nhau?” Cả hai người cha đều rất kinh ngạc, bình thường anh luôn là một tảng núi bằng cự tuyệt giao tiếp với người khác, thế mà lại thay đổi, nắm tay em gái nhà bên nói chuyện tình tứ như vậy?
“Mới gần đây thôi ạ, con định tối nay sẽ nói cho mọi người biết ạ.” Hiện tại bọn anh đã tốt nghiệp trung học, Lưu Trạch Hằng cũng đã đủ mười tám tuổi, yêu đương cũng không cần phải giấu diếm, thoải mái nói cho hai cha biết.
“Tiêu Di, con nghĩ kỹ chưa? Con thật sự muốn qua lại với Trạch Hằng sao?” Di cha không phủ nhận Trạch Hằng là người tốt, nói không chừng sau này sẽ còn kiếm được nhiều tiền, thế nhưng anh trời sinh tính trầm lặng, còn cô thì lại hoạt bát, chỉ là năm nay vào lớp mười hai, áp lực học tập lớn, đã trầm xuống không ít.
Vẫn thấytính cách giữa hai người có khác biệt quá lớn, không xứng đôi.
“Ài ài ài ài, nói thế nào vậy, Trạch Hằng nhà tôi rất ưu tú, nhân phẩm tốt, nó sẽ không phụ lòng Tiêu Di đâu.” Hằng cha nghe thấy Di cha chất vấn con trai mình, vội vàng giải thích. Cô bé Tiêu Di này, ông nhìn cô bé lớn lên, cũng không tệ lắm.
“Tốt tốt tốt, con của ông vô cùng tốt, tôi chỉ là hỏi Tiêu Di suy nghĩ thế nào thôi, tôi cảm thấy con bé vẫn còn nhỏ, hẳn là nên suy nghĩ thêm một chút.” Hằng cha lớn hơn Di cha, khi còn bé ông còn muốn gọi Hằng cha là đại ca, bây giờ ở nhà máy, Hằng cha cũng là cấp trên của ông, đương nhiên là ông sẽ không đứng trước mặt Hằng cha mà nói Lưu Trạch Hằng không tốt.
Kiếp trước, Lưu Tiêu Di mang thai, Lưu Trạch Hằng về nhà chịu tội trước người lớn, người đầu tiên đánh Lưu Trạch Hằng chính là Di cha, có thể thấy được Di cha lo lắng cỡ nào cho con gái mình.
“Cha, con nghĩ kỹ rồi ạ, con muốn ở bên Trạch Hằng, ai khác cũng không muốn ạ.” Lưu Tiêu Di nắm tay Lưu Trạch Hằng nói chắc chắn.
Di cha bất đắc dĩ thở dài, ai, con gái lớn không giữ được, con gái còn hai tháng nữa mới thành niên, nhanh như vậy đã chạy theo người khác rồi.
Bốn người cùng quay trở về Hằng gia, hai mẹ cũng đang bận rộn cùng nhau nấu ăn ở phòng bếp, ra ra vào vào. Nhìn thấy bốn người bọn họ trở về, Hằng mẹ hỏi: “Sao lại trùng hợp cùng nhau về vậy?”
Lưu Trạch Hằng và Lưu Tiêu Di đem bánh ga tô đặt ở khay trên phòng khách, đem thịt nướng vào phòng ăn, Hằng cha nói với hai mẹ: “Trạch Hằng với Tiêu Di yêu nhau.”
“Hả?” Hai mẹ rất kinh ngạc, từ trong phòng bếp ra nhìn hai đứa trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy hai đứa bé xấu hổ đứng chung một chỗ, hai mẹ đều rất cao hứng: “Ôi, không tệ, rất tốt.”
Lưu Tiêu Di còn nhớ rõ kiếp trước, sau khi phát sinh quan hệ với Lưu Trạch Hằng, anh liền mang Lưu Tiêu Di về gặp cha mẹ hai bên, khi đó mọi người đều có vẻ mặt như thế này. Ngoại trừ cha Di còn một chút ý kiến, còn lại tất cả đều ủng hộ.
Về sau Lưu Tiêu Di mang thai, là Lưu Trạch Hằng bí mật đứng lên trước nhận roi, bị đánh nhưng vẫn bảo vệ đứa bé trong bụng cô. Sau lần đó, Lưu Tiêu Di mang bụng bầu về nhà thì không ai trách cứ nữa, đều hỏi han, ân cần với cô.
Ba mẹ đồng tâm hiệp lự làm đồ ăn ngon mừng sinh nhật tuổi mười tám của Lưu Trạch Hằng, lần trước ăn cơm giao thừa Lưu Trạch Hằng có uống chút rượu thôi đã thấy chuếnh choáng. Lần này, Hằng cha lại lấy mấy chai bia, một mực bảo Lưu Trạch Hằng rót, còn chê anh không có tửu lượng, không di truyền ưu điểm này của ông. Lưu Tiêu Di nhất quyết thay Lưu Trạch Hằng không đồng ý, cô sợ chút nữa anh lại say ngã ra đấy thì sao.
Cha Di nói với giọng điệu gây sự: “Trạch Hằng, cháu như vậy sao được, một mực trốn sau Tiêu Di không chịu uống rượu, một chút khí chất nam nhi đại trượng phu cũng không có.”
Lưu Trạch Hằng thỉnh thoảng cũng dính phải phép khích tướng, nhất là phép khích tướng này lại đến từ cha vợ đại nhân. Để chứng minh cho cha vợ thấy, anh là người có tư cách cưới Lưu Tiêu Di, lấy bia uống hết cốc này đến cốc kia.
Lưu Tiêu Di xoa xoa trán, anh lại thế rồi. Kiếp trước, cha Di có rất nhiều yêu cầu với Lưu Trạch Hằng, làm khó anh, anh đều cố gắng hết sức hoàn thành. Cho tận đến khi bọn họ kết hôn, cha Di mới bớt giày vò anh.
Một bữa cơm, ba người đàn ông hai người phụ nữ đều uống bia, chỉ có Lưu Tiêu Di một giọt cũng chưa động đến. Nội tiết Lưu Tiêu Di cũng không tốt, kiếp trước cũng vậy, vì nội tiết cô không tốt nên bị sinh non, đứa bé suýt nữa bỏ mạng, anh định để cô bồi bổ tốt cơ thể, tìm thời điểm tích hợp mới mang thai, sinh con.
Trước đó một thời gian, anh và Lưu Tiêu Di cũng có thương lượng qua, cô cũng đồng ý như vậy. Chẳng qua là Lưu Tiêu Di thấy Lưu Trạch Hằng lo sớm quá, dù sao thì bọn họ cũng mới chỉ có mười tám tuổi, chờ đến năm hai mươi lăm tuổi là chờ gần một thập niên rồi, còn xa lắm.
Mặc dù tuổi bọn họ còn nhỏ, nhưng tâm lý không nhỏ, đã hai mươi tám rồi.
Vì đã từng có một đứa bé xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, nên bọn cô rất cẩn thận với việc con cái. Có đôi khi, Lưu Tiêu Di sẽ nói đùa, anh có muốn mười tám tuổi sinh con trước, rồi chờ đến khi đủ tuổi kết hơn, để tên đứa bé vào sổ hộ khẩu, vừa vặn đứa bé đủ tuổi đi nhà trẻ luôn.
Lưu Trạch Hằng bảo cô không được làm loạn, anh cảm thấy gần mười năm này nên làm cái khác. Mười tám, hai mươi tuổi là tuổi đọc sách, nên học cho giỏi, đời trước bọn họ đã lựa chọn sai đường, đời này không thể dẫm vào lối mòn đó được.
Lưu Tiêu Di cũng chỉ là đùa một chút, không phải cô làm thật như thế. Sau này, Lưu Trạch Hằng làm công tác trong hội rất bận rộn, nếu như cô không làm gì, chỉ có thể đáng thương mà bám lấy anh. Mặc dù, Lưu Trạch Hằng hiện tại đã thay đổi rất nhiều, sẽ không giống kiếp trước nhất quyết cất giấu tình cảm của mình, anh đã học được cách biểu lộ tình cảm của mình. Cô vẫn cảm thấy phụ nữ có sự nghiệp hoặc là đam mê của riêng mình thì mới khiến người khác say mê.
Người lớn đã say, tất cả mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mẹ Hằng lúc trở về phòng mình còn nói với Lưu Tiêu Di, bảo cô không cần dọn dẹp, chờ bà dậy sẽ làm. Chủ yếu mọi người nghĩ Lưu Tiêu Di sẽ không làm việc nhà nên mới không cho cô dọn dẹp.
Lưu Tiêu Di gả cho Lưu Trạch Hằng năm năm, cô vẫn luôn là người quản lý việc nhà, ngoại trừ đối ngoại hơi kém một chút, còn lại việc nhà cô làm rất tốt. Cô thấy ba mẹ đã về phòng, cô nhanh nhẹn thu dọn bát đũa trên bàn. Lưu Trạch Hằng tiếp rượu trưởng bối, đã say khướt, nhưng nhìn thấy Lưu Tiêu Di dọn dẹp bát đũa, anh cũng đứng lên, thất tha thất thể đi về phòng bếp rửa bát.
“Ài, anh làm gì thế? Anh ra ngoài đi, để em rửa.” Lưu Tiêu Di bê một chồng bát đũa đến, nhìn thấy anh đứng còn không vững, đang mở vòi nước chuẩn bị rửa bát.
Say thì yên phận đi, còn đến làm loạn cái gì nữa?
“Vợ vất vả rồi!” Lưu Trạch Hằng hôn Lưu Tiêu Di một cái.
Lưu Tiêu Di ghét bỏ mùi rượu của anh, nói: “Rồi rồi, mau về phòng nghỉ đi!”
“Chút nữa em đến phòng anh ngủ…”
“Anh không sợ cha em phát hiện ra đánh anh à!” Trướ đó cha Di không biết bọn họ qua lại, với hai bọn họ cũng sẽ không để bụng, hiện giờ hai người đã chính thức qua lại với nhau, không chừng sẽ nhìn họ chằm chằm cho xem.
“Không sợ, không sợ, ngủ với vợ mình, có gì phải sợ?” Lưu Trạch Hằng uống có chút rượu mà lá gan to hẳn ra.
“Ha ha…” Lưu Tiêu Di cười khan, nói: “Anh đi tắm trước đi, người toàn mùi rượu, em không ngủ với anh đâu!”
Lưu Trạch Hằng túm áo trước ngực, cười ngớ ngẩn, nói: “Anh cũng không thích cái mùi này.” Sau đó loạng choạng đi về phòng vệ sinh để tắm rửa.
Lưu Tiêu Di rửa bát đũa xong, trở về nhà tắm rửa một cái, thay một bộ đồ ngủ bằng coton ngắn tay rồi quay trở lại Hằng gia. Lúc cô đi vào phòng ngủ của Lưu Trạch Hằng, cô bậtđèn học trên bàn học lên, thấy Lưu Trạch Hằng chỉ mặc độc một cái quần đùi đang nằm trên giường, điều hòa đang bật nhiệt độ rất thấp.
Lưu Tiêu Di quan tâm, tiến đến mép giường, đắp lại chăn cho anh, miệng lẩm bẩm: “Say đến mức áo cũng không mặc, thật là.” Dáng người Lưu Trạch Hằng cô đã nhìn rất nhiều năm rồi, sẽ không như nữ sinh mới lớn khi nhìn thấy cảnh này mà gọi loạn lên, mà lại nói, dáng người Lưu Trạch Hằng năm mười tám tuổi thật chả ra sao cả, vừa cao vừa gầy, cũng chả có thịt mấy, chỉ chăm chăm đọc sách, rèn luyện thì ít. Lên đại học anh mới rèn luyện cơ thể, dáng người mới gọi là tốt, bắp thịt rắn chắc, eo nhỏ vai to, mang lại rất nhiều cảm giác.
Lưu Tiêu Di cầm lấy điều khiển chỉnh lại nhiệt độ, sau đó tắt đèn, leo lên giường đi ngủ.
Vừa mới lên giường, đã bị người kia ôm lấy…
Người kia bên tại lại thì thầm một câu, cả người cô tê tê, dại dại.
Anh nói: “Vợ à, anh…”
Chuyển ngữ: Gi Giai
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
239 chương
10 chương
52 chương
42 chương
80 chương