Edit: Mimi
Beta: Ame
*****
“Hôm nay vất vả rồi, mọi người, hẹn gặp lại!”
“Luật sư Triệu, hẹn gặp lại!”
Chào hỏi với người cuối cùng xong xuôi, Triệu Cách Phi đi đến bên cạnh cánh cửa mặc áo khoác tây trang vào. Mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, cảnh tượng lúc này rất có khí thế sục sôi của thời điểm kết thúc một ngày làm việc.
Kỳ thực, bình thường Triệu Cách Phi đều về sau cùng. Sự chấp nhất cùng cuồng nhiệt của anh đối với nghề nghiệp không phải là thứ mà người bình thường có thể so bì được, đương nhiên thành tích của anh cũng khó ai sánh bằng. Trở thành luật sư nổi tiếng từ nằm hai mươi tám tuổi, cho tới bây giờ anh vẫn tiếp nhận những vụ án khó giải quyết nhất, không nhưng thế lại còn xuất quân trận nào liền thắng lợi vẻ vang trận ấy, công thành danh toại, nổi tiếng đến rực rỡ huy hoàng.
Hôm nay Triệu đại luật sư vội vã ra về là có nguyên nhân, bởi vì hôm nay là sinh nhật Bạch Tuyết đồng thời cũng là ngày kỷ niệm hai tuần quen bọn họ quen nhau. Anh muốn nhanh chóng trở về chúc mừng cùng Bạch Tuyết. Đông đảo thiếu nữ trong văn phòng luật sư nhìn đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Crush nhà mình thì lại là giẫm chân đấm ngực thở dài – Triệu đại luật sư với cuộc sống cá nhân vô cùng thần bí, đã từng trở thành đích ngắm của rất nhiều cô gái chưa có nơi có chốn trong văn phòng. Bỗng nhiên một ngày sét đánh giữa trời quang, các cô hay tin thì ra Triệu đại luật sư đã là hoa có chủ. Trừ bỏ công việc ra, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt hết trên người cô bạn gái Bạch Tuyết bí ẩn nọ.
Lúc này, Triệu Cách Phi không biết mấy cô gái trong văn phòng đang tại oán thầm Bạch Tuyết yêu thương của anh, cho nên trên mặt vẫn mang theo mỉm cười khuynh đảo chúng sinh, thẳng một lèo tiến về phía gara.
Chúng ta vẫn nói, một người quá đỗi hạnh phúc thì nhất định là bởi vì hạnh phúc anh ta nhận được nhiều hơn so với bất hạnh. Triệu Cách Phi chính là một người rất hạnh phúc, hơn nữa còn vô cùng may mắn. Anh muốn gì được nấy, tất cả danh lợi, tiền tài mà người ta vẫn ước ao, anh đều không thiếu. Cuộc đời anh, có thể nói là cực kỳ viên mãn. Nếu đã dùng từ viên mãn, vậy đương nhiên là hạnh phúc.
Hôm nay tâm tình của đại luật sư Triệu Cách Phi tốt lắm, tốt đến mức anh ta luôn mang theo nụ cười hoàn mỹ đến tận bãi đỗ xe. Nhưng mà nụ cười chói lọi trên gương mặt đẹp trai này, ngay tại thời điểm anh nhìn thấy con xe thân yêu của mình, liền nhanh chóng tắt lịm.
Biển số xe đã không cánh mà bay. Con BMW đen mà anh thích nhất, lúc này hệt như bị cạo cho bóng lưỡng, ủ rũ mà nằm đó.
Triệu Cách Phi sửng sốt một hồi. Anh lái xe suốt mười hai năm, thế nhưng loại chuyện xui xẻo như này vẫn là lần đầu gặp phải. Khó có thể tin mà nhìn trước ngó sau, anh xác định biển số xe cả hai đầu đều bị mất. Hơn nữa, còn là bị người tháo đi.
Trên thanh gạt nước mưa ở cửa kính trước có kẹp một tờ giấy nhỏ. Triệu Cách Phi day day huyệt Thái Dương, tháo tờ giấy nọ xuống.
“Biển xố xe của mày ông mượn dùng hai ngày. Nếu muốn, gọi điện vào đây. 136xxxxxxxx ”
Hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Chữ ‘biển’ trong ‘biển số’, gạch đi xóa lại nhiều lần, có lẽ thật sự không biết viết, thậm chí chữ ‘số’ dùng ‘xố’ để thay thế.
Đại luật sư Triệu nhìn đi nhìn lại tờ giấy mấy lần, cuối cùng cũng kịp thời phản ứng: mình bị kẻ trộm nhớ thương rồi.
++++++++++
Trong một khu chung cư cũ kỹ, tại một gian phòng không đến sáu mươi mét vuông, khói thuốc mịt mù, bốn nhóm người đang chơi mạt chược, chung quanh còn có mấy chục kẻ đứng chầu rìa.
“Tam bính, năm vạn, ăn được nhị điều!” Những thanh âm gào thét liên tiếp phát ra, hỏa khí chiến đấu vô cùng sôi sục.
Mà ở một góc tối tăm xa cách với đám người kia, có một cái giường gấp bằng sắt, trên giường có một người đang ngủ. Trong phòng cãi nhau đến long trời lở đất, song người nọ lại giống như hoàn toàn đặt mình ngoài cuộc, cứ thế cuốn chăn ngủ đến hăng say.
“Này, thằng ba thối, mày ăn gian! Vừa nãy rõ ràng tao đã đánh ra ba quân cửu điều, trong tay Đại Dũng có một quân, làm sao mày có được?”
“Cái gì, tao ăn gian? Chu lão cửu, mày có biết đánh bài không! Có giỏi mày tìm bài phía dưới đi! Đánh rồi liền không nhớ, đầu óc ngu như heo, tao thấy mày là óc heo đấy!”
“Mẹ mày, nhãi ranh mày muốn đấu với tao? Đợi ba trăm năm nữa đi!” Chu lão cửu giận dữ, ném bay bàn mạt chược. Bên kia Lưu lão tam cũng không yếu thế, hùng hổ xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau. Trong lúc nhất thời, ba bàn còn lại cũng không chơi nữa đồng loạt vây lại đây, người thì đấm đá, kẻ thì khuyên giải. Bọn họ đánh qua đánh lại, ồn ào hỗn loạn cả lên, khiến cho căn phòng vốn đã nhỏ hẹp lại càng thêm chật chội đến khó mà chịu nổi.
Ồn áo như vậy, cuối cùng người đang ngủ trên giường gấp cũng bị đánh thức. Cậu ta không vui mà ngáp dài một cái, xoa đôi mắt nhập nhèm vì vẫn còn buồn ngủ, xốc chăn lên, thò chân vào đôi dép lê dưới đất, tiến lên ngăn cản: “Được rồi, được rồi! Mẹ chúng mày, ầm ĩ cái gì, còn làm loạn nữa thì chúng mày sẽ biết tay!”
“A Đề, mày là nhà cái, mày phân xử đi, phải cho tao một câu công bằng, không thì về sau mày đừng hòng kiếm được tiền hồ (*) ở chỗ tao!”
(*) Tiền hồ: tiền ng chơi trả cho người tổ chức, coi như phí thuê chỗ vậy. Thường mỗi ván bài, người thắng sẽ chi ra 1 ít tiền để làm tiền hồ cho nhà cái
Diệp Đề hừ một tiếng, thầm nghĩ: mày thắng một thì thua mười, trông vào tiền hồ của mày chắc tao sớm đã phải ăn không khí rồi. Trong lòng thì nghĩ như vậy, song Diệp Đề cũng chẳng nói ra, chỉ có thể đóng cửa lại, lôi bên nọ kéo bên kia hòng khống chế cục diện.
Rất không may, lúc này điện thoại của cậu lại bất chợt vang lên. Diệp Đề có chút phát hỏa, một tay kéo Lưu tam đang định liều mạng với Chu cửu, một tay thò vào túi quần đùi rút điện thoại ra, tức giận mà quát: “Đệt mợ, đứa nào gọi điện vào lúc này? Ông mày đang bận, có rắm mau nhả đi! Cái gì!! Mày nói gì??? Con mẹ nó, im lặng một chút, ông nghe không rõ! Tao là ai? Đậu má, đừng đùa, cái gì mà tao là ai, tao là ông cố nội bảy đời của nhà mày! Hả, biển số xe… biển số xe? Từ từ, mày chờ một chút!”
Thấy có mối làm ăn lăn đến cửa, Diệp Đề cũng không can ngăn đám người kia nữa, trực tiếp vọt ra ngoài hành lang, chống tay vào thắt lưng: “Mợ nó chứ, cuối cùng cũng thanh con mẹ nó tịnh rồi… Nói đi, biển số xe mang số bao nhiêu.”
Ở bên kia đầu dây điện thoại, mặt mũi Triệu Cách Phi nhanh chóng tức đến tím tái cả rồi. Đời này anh chưa từng nghe cuộc điện thoại nào thô tục như vậy. Cứ liên tục hứng chịu mấy lời mắng chửi đầu đường cuối chợ, lỗ tai anh dường như bị một tầng mỡ muội bám chặt vào rồi.
Chán ghét mà bĩu môi một cái, Triệu Các Phi vẫn tận lực ổn định thanh âm, vô cùng lễ lễ độ nói vào điện thoại: “Xin chào. Xe của tôi có biển là XCXXXX, hy vọng ngài đem nó trả lại cho tôi. Có yêu cầu gì ngài cứ việc nói thẳng.”
“À, biển số này hả. Có phải con BMW màu đen không?” Diệp Đề ngồi ở bậc thang cuối hành lang, duỗi duỗi chân, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại, sau khi định ra một cái giá chính mình cho là thỏa đáng, mới gãi gãi đầu, nói: “Như vậy đi. Chín giờ tối mai, cầm hai ngàn đồng ném và thùng rác cạnh cửa hang taxi ở đường Ninh Hải. Chín giờ tối hôm sau nữa liền quay lại đó tìm biển số xe.”
“Tiền đưa cậu rồi, ngộ nhỡ cậu không trả biển số xe cho tôi thì sao?” Triệu Cách Phi hỏi.
“Đệt, sao mày dài dòng thế? Cứ y như đàn bà. Ông đây là dân chuyên nghiệp, lấy tiền là được rồi, lấy cái biển số xe cục cớt của mày để làm cái mợ gì, yên tâm đi. Đúng rồi, nếu mày dám báo cảnh sát, cẩn thận lần này chỉ bị dỡ biển số, lần sau không chừng cửa kính cũng bị đập tan đấy! Nhớ cho kỹ vào.” Diệp Đề cúp điện thoại, hớn hở vắt một chân lên đầu gối. Cũng không phải cậu tùy tiện ra giá. Cứ nhìn xe mà định thôi, xe cao cấp liền đòi nhiều chút, một ngàn cho đến hai ngàn, xe không quá xịn thì lấy rẻ đi một chút, vài trăm. Con số này với người có tiền cũng không đáng bao nhiêu, hơn nữa bọn họ làm sao cả đời đi xe không cần biển số được. Thực ra bọn họ có thể chịu phiền một chút, đi làm lại biển, song phần lớn đám có tiền đều bận rộn và ngại phiền, cũng không thiếu gì mấy đồng bạc lẻ, lại càng không muốn có quan hệ gì với đám ‘lưu manh’ cho nên chỉ cần cầm lại biển số xe liền bỏ chạy lấy người. Vì lẽ đó, công việc này của Diệp Đề vừa phát đạt lại vừa an toàn.
Diệp Đề vừa lòng mà lúc lắc ngón chân cái, đứng lên, vỗ vỗ mông định vào phòng. Chính là vừa quay đầu nhìn lại cậu liền nhớ tới cảnh tượng ồn ào hỗn loạn bên trong, vì thế đầu lại lập tức đau nhức. Cất điện thoại vào túi quần đùi, cậu lớn họng gào thét đồng thời đẩy cửa đi vào: “ĐM, im lặng chút cho tao!! Hôm nay nghỉ ở đây, giải tán! Mẹ nó chứ, coi như ông mày xui xẻ, hôm nay không thu tiền hồ nữa, cút hết cho ông!”
Diệp Đề rống lên một trận, người ở trong phòng cũng không đánh nhau nữa, hùng hùng hổ hổ ra về. Xoa xoa cái mũi, cậu đóng cửa lại, ngáp dài một cái rồi bò lên giường tiếp tục ngủ.
Triệu Cách Phi vừa cúp điện thoại, trong lòng hận đến ngứa gan ngứa ruột. Anh vo vo tờ giấy kia thành một cục, cười lạnh: muốn đấu với anh à, thằng trộm vặt mày còn chưa đủ trình đâu. Rơi vào tay Triệu Cách Phi anh, mày liền lãnh đủ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
52 chương
6 chương
40 chương
501 chương