Hắc Ám Thần Đế
Chương 1 : Thanh kiếm rỉ sét (1)
Thiên Vân Đại Lục, Nam Thiên Vân.
Bên bờ suối với nhiều viên đá lổm chổm, có một thi thể thiếu niên đang nằm với ngũ quan đều hướng lên trời. Bỗng nhiên có một đạo kim quang từ trời cao rớt xuống cực nhanh vừa chớp mắt thì đã mất, đạo kim quang nhập thẳng vào thức hải của thi thể thiếu niên đang nằm. Ước chừng 15 phút sau, thi thể của thiếu niên bỗng nhiên cử động ngón tay và mở mắt ra. Không biết có phải là do phần máu từ đầu chảy xuống mí mắt hay không mà thiếu niên mở mắt có vẻ khó khăn.
Thiếu niên mở mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì đã thấy một cơn nhức đầu ập tới. Thiếu niên thiết nghĩ phải chi có 1 vĩ Panadol Extra thì hay biết mấy. Chưa kịp ảo tưởng xong thì 1 lượng kí ức xa lạ ập tới làm cho thiếu niên càng đau thêm dữ dội và bất tĩnh ngay sau đó. Nếu không có phần máu đông trên khuôn mặt, có thể nhận ra rằng đây là Tiếu Thiên nhị công tử của trấn quốc phủ, con trai thứ hai của trấn quốc đại tướng quân Tiếu Trần Thiên trấn thủ phía Nam của Thiên Lưu Đế Quốc. Thân thể là vậy nhưng linh hồn thì đã hoàn toàn khác, đổi lại linh hồn tử vong của Tiếu Thiên là linh hồn vừa mới vượt thời không đến, hắn tên là Lưu Vân.
Lưu Vân là một sinh viên khoa khảo cổ học, vì đam mê khảo cổ của cậu là từ ông nội của cậu mà ra. Lưu Vân trong một lần về quê thăm ông nội thì ra bờ suối cách nhà khoảng 5km để câu cá. Trong khi cá cắn câu cố giẫy dụa thì làm lệch dây câu vào một viên đá to ở giữa dòng suối và làm đứt dây câu, Lưu Vân bất ngờ chạy ra xem thử ai ngờ thấy được một thanh kiếm đã rỉ sét được cắm vào viên đá và ló 1/3 thanh kiếm ra ngoài. Lưu Vân dùng hết sức bú sữa mẹ để kéo thanh kiếm ra ngoài, nhưng không như tưởng tượng, thanh kiếm được rút ra chỉ là 1 đoạn kiếm có được phần chui và 1 chút của thân kiếm. Vì thấy đoạn kiếm có phần lạ mắt nhất thời lòng ham mê khảo cổ nổi lên làm cho 2 con mắt của Lưu Vân phát sáng như gặp được bảo bối, Lưu Vân tinh tế kiểm tra đoạn kiếm nhưng cả buổi chẳng phát hiện được gì. Đến khi thử độ bén của đoạn kiếm, ngón tay của Lưu Vân vừa chạm nhẹ vào lưỡi kiếm thì đã bị thương ngay, Lưu Vân bất ngờ cứ tưởng rằng đoạn kiếm kia đã bị rỉ sét thì sẽ rất cùn ai ngờ nó lại sắt bén đến như thế làm mình bị thương. Nhưng khi giọt máu của Lưu Vân dính vào đoạn kiếm thì đoạn kiếm lại chuyển động và xoay tròn tại chỗ. Lưu Vân hoản sợ buôn đoạn kiếm ra thì thấy đoạn kiếm lơ lửng và xoay tròn ngày càng nhanh, dần dần hình thành 1 vòng xoáy và hút Lưu Vân vào trong. Lưu Vân chưa kịp ú ớ gì thì đã bị xoáy hút đi, sau đó thì.......... thì không còn sau đó nữa.:))
Trời vừa sáng không khí tại bờ suối rất ẩm ướt nhưng thiếu niên ngủ rất là ngon lành, vừa lăng qua vừa lăng lại lăng một hồi tựu gần dòng suối và lăng tiếp một cái nữa rớt từ trên viên đá tại bờ suối xuống dòng suối lạnh ngắt. Lưu Vân giật mình vội vàng tỉnh giất và ngẩn ngơ vài giây sau đó bò lên bờ, do nước suối lạnh nên Lưu Vân vừa đi vừa run như cầy sấy. Lưu Vân nhớ lại lúc bị vòng xoáy hút đi thì bất chợt trong đầu có thêm một đoạn trí nhớ không thuộc về mình.
-Tiếu Thiên? Trấn quốc tướng quân Tiếu Trần Thiên? Thiên Lưu Đế Quốc?
Lưu Vân bình tĩnh sắp xếp lại đoạn trí nhớ lộn xộn ấy, Tiếu Thiên nhị công tử của trấn quốc phủ con trai thứ hai của trấn quốc đại tướng quân Tiếu Trần Thiên. Trong một lần được Mã Lệ Đạt đệ nhất mỹ nhân của Thiên Nam Thành hẹn gặp để trao vật đính ước, mà vật đính ước của Tiếu Thiên là một đoạn mũi kiếm trấn gia chi bảo của Tiếu gia được truyền từ các đời gia chủ mà hiện tại do Tiếu Trần Thiên nắm giữ. Vì để được lòng mỹ nhân nên Tiếu Thiên nghe theo lời xúi dục của Trình Dật là hồ bằng cẩu hữu của Tiếu Thiên trong Tứ Đại Tiện Nhân của Thiên Nam Thành và hiển nhiên là Tiếu Thiên cũng nằm trong số đó. Trình Dật đã bày mưu tính kế cho Tiếu Thiên đi ăn cắp trấn gia chi bảo của nhà mình để trao cho Mã Lệ Đạt làm vật đính ước. Nhưng khi gặp được Mã Lệ Đạt ở bờ suối cách Thiên Nam Thành 5 dặm về phía Bắc thì Tiếu Thiên chưa kịp nói gì tức thời đã bị Trình Dật đánh lén một chiêu vào đầu ở phía sau và bất tĩnh. Trước khi hoàn toàn bất tĩnh Tiếu Thiên loáng thoáng nghe được Trình Dật xưng hô với Mã Lệ Đạt là "Chủ Nhân". Do mất máu quá nhiều nên Tiếu Thiên nhị công từ của Trấn Quốc Phủ đã tử vong sau đó và tiếp đến là linh hồn của Lưu Vân được đoạn kiếm mang theo và nhập vào xác của Tiếu Thiên.
Đến đây thì cơ bản Lưu Vân đã hiểu được thân thế của như cái chết của Tiếu Thiên nhị công tử của Trấn Quốc Phủ. Và điều quan trọng hơn khiến cho Lưu Văn khóc không ra nước mắt là tại đây đã không còn ở Trái Đất nữa, mà là ở một nơi được gọi là Thiên Vân Đại Lục. Trước hết Lưu Vân chỉ biết được đây là Thiên Vân Đại Lục nơi mà Võ thịnh Văn suy, khi luyện võ ở cảnh giới nhất định thì có thể khai phá sông suối, núi non, biển cả, có thể bay lên không và chui xuống đất, di sơn đảo hải nói chung là cái éo gì cũng làm được với điều kiện là có đầy đủ thực lực.
Đem thân thể suy yếu tìm một ít trái cây ăn lót bụng và tạo lửa để hông khô quần áo, Lưu Vân đem quần áo để kế bếp lửa hông khô còn bản thân thì chạy lại bờ suối để tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ và nhìn lại bản thân. Lưu Vân nhận thấy cái nhị công tử này lớn lên cũng có chút tư sắc, sở hữu làn da trắng sáng, ngũ quan tuấn tú, mắt cong, mi sáng, mũi cao, có thể nói là đẹp đến nữ nhân cũng ganh tị. Nhưng Lưu Vân cũng chẳng vui gì khi nhị công tử không thể luyện võ, vì thế Tiếu Thiên đã giành toàn bộ thời gian đều giành vào việc giữ gìn nhan sắc và trêu gẹo con gái nhà lành nên Tiếu Thiên mới được mệnh danh là Dâm Dâm Công Tử trong Tứ Đại Tiện Nhân tại Thiên Nam Thành.
Nguyên nhân là lúc Tiếu Thiên được sinh ra thì trời sinh dị tượng, cả một bầu trời đỏ tươi lang tràn khắp cả Thiên Lưu Đế Quốc. Nhận thấy hiện tượng như thế Tiếu Trần Thiên mừng rỡ cho rằng con mình là Nhân Trung Long Phượng sau này có thể nhất phi trùng thiên, nên Tiếu Trần Thiên tự mình đến Luyện Đan Công Hội thỉnh gặp hội trưởng Dương Trung Nhân là Tứ phẩm luyện đan sư đến xem thể chất cho con mình. Nhưng tiệc vui chóng tàn khi Dương Trung Nhân nhận định Tiếu Thiên là Phong Thần Thể Chất. Phong Thần Thể Chất là 1 trong những loại thể chất hiếm gặp nhất trên Thiên Vân Đại Lục, người bị thể chất này sẽ bị phong bế toàn bộ kinh mạch, đan điền và thức hải nên dẫn đến hiện trạng cơ thể suy nhược, không thể tập võ và hạn chế trí tuệ. Chính vì vậy, nên Tiếu Trần Thiên có thể nói là nghĩ hết mọi cách và tốn một số tiền khá lớn để xin Dương Trung Nhân hội trưởng luyện chế 1 khỏa Cố Thể Đan tứ cấp cao giai đan dược, để cho Tiếu Thiên phục dụng. Nhưng dù vậy thì Tiếu Thiên chỉ cải thiện được thể trạng suy nhược cho Tiếu Thiên nên Tiếu Thiên chỉ có thể làm một phàm nhân đần độn và không thể tập võ. Với trí thông minh không được cao cho lắm nên Tiếu Thiên mới bị Trình Dật bày mưu tính kế để dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
1040 chương
30 chương
150 chương
33 chương
73 chương
6 chương