Trúc mã này ta không cần nữa

Chương 41 : Trúc mã này ta không cần nữa

Cuộc sống năm lớp mười hai rất buồn tẻ, mỗi ngày di chuyển giữa hai nơi, tạo thành đúng một đường thẳng. Trường học, nhà; trường học, nhà… Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết mùa đông, mùa hè đã len lỏi đến. Lưu Trạch Hằng sống cùng Lưu Tiêu Di khá hòa thuận, chỉ là thường xuyên bí mật cho Trình Trí An vào ở cùng. Tới trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mấy ngày, trường học cho học sinh nghỉ, về nhà học tập để nhường phòng học làm phòng thi. Thi đại học quy chế nghiêm ngặt, học sinh không thể tùy tiện ra vào, Trình Trí An ngại mỗi lần ra vào lại phải đăng ký, thật phiền phức nên trực tiếp tới nhà Lưu Trạch Hằng ở vài ngày. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ba người ngồi trong phòng khách, mở điều hòa không khí, mỗi người tự ôn tập riêng phần của mình. Hai nhà họ Lưu vô cùng lo lắng chuyện thi cử của con cái, cố ý xin nhà máy cho nghỉ mấy ngày để chăm con . Kỳ thật thì cũng không giúp gì được to tát, chủ yếu chỉ là những ngày thời tiết nóng bức, nấu canh hạ nhiệt cho bọn trẻ, hoặc là nấu một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng mà thôi. Trước đó thành tích thi mỹ thuật liên trường đạt thành tích rất tốt, xếp thứ hạng rất cao của tỉnh. Thành tích thi của Trình Trí An cũng không kém, sau này anh ta thi vào Học viện mỹ thuật Đế Đô, còn đứng thứ năm, coi như là đã nắm được nửa tấm vé vào trường rồi, chỉ cần phát huy tốt ở cuộc thi lần này nữa là được. Kiếp trước, Lưu Trạch Hằng là thủ khoa thi đại học của thành phố, và có hai môn đạt điểm số cao nhất của tỉnh. Nhưng mà thời gian cũng lâu rồi, anh đã quên sạch đề thi năm đó thế nào , hơn nữa trước kia anh là học sinh chuyên khoa học tự nhiên, vật lý, hiện tại anh lại là học sinh chuyên văn, địa lý. Ngoại trừ môn ngữ văn và tiếng Anh, các môn khác với anh mà nói đúng là hoàn toàn mới. Nhưng mà anh vẫn phải cố gắng hết sức thi được thủ khoa, dù sao thì học bổng của đại học Thanh Dương rất lớn. Bất kể là tổng điểm thủ khoa của tỉnh, hay là thủ khoa của một ngành, miễn là đại học Thanh Dương, là có thể cầm tới mấy vạn tiền học bổng. Món tiền đó có thể giải quyết tiền học phí bốn năm đại học của anh và Lưu Tiêu Di. Dù sao thì học mỹ thuật tốn kém hơn nhiều so với các ngành khác, mẹ Di và cha Di không khá giả, tiền lương ít ỏi không đủ sức trang trải. Hiện giờ ở tuổi này, kiếm tiền bằng thi cử là tương đối nhanh. Trước hết giải quyết học phí của cả hai, sau này lại xem có phương pháp nào khác nữa để kiếm tiền tiếp. Lưu Trạch Hằng tự học một lúc, sau đó ngang nhiên xông sang, rúc vàoghế sa lon xem những điểm tổng hợp của môn ngữ văn, hỏi thăm Lưu Tiêu Di: “Ôn tập sao rồi?” “Vẫn tốt mà…” Lưu Tiêu Di lật xem sách bài tập, thuận miệng trả lời. Lần thi thử cuối cùng, thành tích ngữ văn của Lưu Tiêu Di cũng không tệ, chỉ cần phát huy như bình thường, cộng thêm thành tích thi mỹ thuật liên trường, chắc là có thể thi đỗ vào học viện thiết kế đại học Thanh Dương rồi. Lưu Tiêu Di vẫn có chút lo lắng nho nhỏ, nói: “Trạch Hằng, vạn nhất em thi không đỗ vào đại học Thanh Dương thì làm sao bây giờ?” “Không nên suy nghĩ quá nhiều, hiện tại việc quan trọng là phải thi thật tốt! Coi như thi không đỗ vào đại học Thanh Dương, cũng có nhiều sự lựa chọn khác, viện mỹ thuật Thanh Dương, sư phạm Thanh Dương, đều có thể đăng ký. Mỗi chỗ đều tốt hơn so với trường tư thục em đã từng học.” Lưu Trạch Hằng vỗ vỗ bả vai cô an ủi. “Cậu nói cái gì tư thục?” Trình Trí An ngồi ôn tập một mình trên ghế sô pha nghe không hiểu câu chuyện của hai người. Lưu Trạch Hằng: “Cậu nghe nhầm rồi.” “Thật sao?” Trình Trí An bán tín bán nghi, lại vùi đầu tiếp tục ôn bài. Lưu Tiêu Di nhéo tay Lưu Trạch Hằng, trách anh trước mặt người khác xém chút nữa thì bị lộ. Lưu Trạch Hằng kéo tay cô, khẽ cắn một cái, rõ ràng một con người tướng mạo cấm dục, nhưng lại mang theo vài phần dụ hoặc khiến người ta muốn phạm tội. “Ba!” Trình Trí An gấp sách lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hai người cùng quay ra nhìn anh ta. “Hay là, hai người ở đây, tôi sang phòng khác. Hoặc là tôi ở đây, hai người đi sang phòng khác, suy cho cùng thì hai người đi phòng khác có lẽ thuận tiện hơn đấy.” Lưu Trạch Hằng: "..." Hiện giờ phải nhịn mấy ngày, rồi thằng nhóc này sẽ trở về thủ đô, sau này rốt cuộc không cần phải gặp mặt nó nữa. Kỳ thi đại học kéo dài từ hai đến ba ngày, sinh viên nghệ thuật thi đến chiều ngày thứ hai là xong, khoa X thi vào ngày thứ ba, có môn thi buổi sáng, cũng có môn thi buổi chiều. Khoa điạ lý vừa vặn thi chiều ngày thứ ba. Buổi sáng, Lưu Tiêu Di đang ở nhà ngủ nướng, Lưu Trạch Hằng ở nhà ôn tập môn địa lý. Còn tên Trình Trí An kia thi xong thì  ném sách vở đi ngay lập tức, mua một tấm vé máy bay trở về thủ đô để âu yếm bạn gái của anh ta. Lưu Tiêu Di biết Trình Trí An trở về lần này nhất định sẽ rất đau lòng, vì cô gái kia đã sớm kết bạn với một chàng trai khác rồi. Lưu Tiêu Di trước kia đã từng xem qua rất nhiều phim nói về “hiệu ứng cánh bướm”, nói đến việc các nhân vật chính quay về quá khứ, thay đổi một số chuyện, dẫn đến kết quả sau này còn tệ hơn. Cho nên ngoài việc động viên Trình Trí An, cô sẽ không giật dây anh ta đi thay đổi bất cứ việc gì, cô sợ mình sẽ thay đổi cuộc đời của anh ta. Kiếp trước, Trình Trí An sống rất thành công, một thiếu niên thành danh, sự nghiệp lại có thành tựu, không cần sự can thiệp của cô. Anh ta gặp trở ngại trong mối tình đầu, chỉ có thể coi là một kiếp nạn, nghe trước kia anh ta có nói, bởi vì thất tình, mới càng muốn đạt được thành tựu, muốn chứng minh cho cô gái kia  thấy, năm đó cô ta đã để vuột mất anh như thế nào. Kì thi được tổ chức lúc ba giờ, Lưu Tiêu Di ôm BOBO ra ngoài sớm để đưa Lưu Trạch Hằng đi đến trường thi. Chờ mộtdãy người dài dằng dặc đi từ trong phòng thi ra, may mắn là cô có đem theo BOBO để giải khuây. Lý Lê ở gần trường học, buổi chiều mang theo chú chó nhỏ đi tản bộ, đi ngang qua cửa trường học thấy Lưu Tiêu Di đang chơi đùa với BOBO, cô thấy kinh ngạc, tiến lại gần hỏi: “Tiêu Di, cậu nuôi chó từ bao giờ vậy, lại đã lớn như vậy rồi nè, mấy tuổi thế?”  “Bốn tuổi.” Lưu Tiêu Di trả lời. Hai chú chó nhìn thấy đồng loại, vui sướng lao vào đùa giỡn nhau ầm ĩ, hai cô gái chủ nhân liều mạng lôi chúng lại, không cho bọn chúng ở chung một chỗ với nhau. Cuối cùng Lý Lê không cò sức lực nữa, trực tiếp đem dây xích của chó buộc lên trên cành cây, thành ra con chó của cô chỉ có thể di chuyển xung quanh cái cây mà thôi. BOBO đã được Lưu Trạch Hằng huấn luyện qua, tương đối nghe lời, ghé vào bên chân của Lưu Tiêu Di. Hai cô gái nhỏ từ khi đổi ca thì rất ít gặp mặt, rất ít liên lạc, hai người ngồi ở bồn hoa bên cạnh cổng trường buôn chuyện phiếm. Lý Lê hỏi: “Cậu làm bài kiểm tra thế nào?” “Cũng tốt.” “Cậu chuẩn bị đăng ký vào đâu vậy?” Lưu Tiêu Di nghĩ trả lời là vào đại học Thanh Dương, nhưng lại nhớ kiếp trước Lý Lê thi không đạt nên không được tuyển vào đại học Thanh Dương mà phải học ở đại học tư thục, cô không dám nói ra điều đó. Sau khi trọng sinh trở về, cô có Lưu Trạch Hằng hỗ trợ ôn tập, thành tích có  tốt hơn một chút. Nghĩ như vậy, cô lại có cảm giác mình giống như đang gian lận vậy. “Nhưng mà, cậu học mỹ thuật, chắc là sẽ thi vào mỹ thuật Thanh Dương hả?” “Ừm, tớ muốn chờ xem kết quả ra sao mới quyết định xem đăng ký chỗ nào.” Lưu Tiêu Di gật đầu. Lý Lê hỏi: “Cậu nuôi chó lâu như vậy, sao tớ lại chưa nghe kể vậy?” “Đây là chó của Trạch Hằng.” Lưu Tiêu Di sờ sờ đầu BOBO Khuôn mặt Lý Lê tỏ vẻ rất tò mò hóng chuyện: “Đúng rồi, gần đây cậu với Lưu Trạch Hằng thế nào rồi? Thỉnh thoảng tớ có nhìn thấy hai người, quan hệ có vẻ tốt lên nhiều rồi.” “Ừm, mình với anh ấy đang qua lại với nhau.” Lưu Trạch Hằng còn chưa tỏ tình với Lưu Tiêu Di, trước đó còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh, thế nhưng giờ cô với anh ở chung với nhau thì cũng không khác là người yêu anh là mấy. “Rất tốt nha, cuối cùng thì cậu với Lưu Trạch Hằng cũng ở cùng nhau, thật hâm mộ nha, rốt cuộc có thể ở bên cạnh  người mình thích.” Lý Lê hâm mộ. “Sau này cậu cũng i sẽ ở bên cạnh người cậu thích thôi.” Lưu Tiêu Di nhớ tới Tiết Công, chồng của Lý Lê, đẹp trai, mặc dù học cùng với Lý Lê ở đại học tư thục, thế nhưng sau tốt nghiệp mấy năm đã đảm nhiệm chức vụ quản lý tiêu thụ của công ty lớn, mà Lý Lê là quản lý hành chính cửa hàng lớn, tình yêu cuồng nhiệt mấy năm, sau khi cưới họ cũng vẫn ân ái mặn nồng, tương lai còn có con nữa. “Ai ôi, ai thích, khả năng là tương lai không có ai thích tớ đâu.” Lý Lê có phần ủ rũ. Thật ra thì thời  học trung học, Lý Lê hơi tự ti, chủ yếu là vì làn da ngăm đen và cách trang điểm có hơi quê mùa. Nhưng như người ta nói, đại học đúng là viện thẩm mỹ nhan sắc, rất nhiều cô gái sau khi lên đại học  trang điểm, phối hợp quần áo, trở nên đẹp hơn, cũng tự tin hơn. “Ồ…Biết đâu lên đại học lại gặp được người đó…” Lưu Tiêu Di huých cô, Lý Lê coi như đây là cô đang an ủi mình, mỉm cười. Năm giờ rưỡi, thời gian thi kết thúc. Bố mẹ của các học sinh thi đang đứng đợi ở bên ngoài sân trường, Lý Lê thấy nhiều người nên đã mang theo chú cún của mình rời đi. Lưu Tiêu Di dắt BOBO đứng chờ anh trai của nó ở đường cái đối diện trường học. Nhìn thấy các thí sinh đứng tụ tập cùng với cha mẹ thành một hàng dài, cô lại nhớ tới tình cảnh năm đó bọn họ thi đại học. Năm đó cô và Lưu Trạch Hằng đều là thí sinh môn vật lý, buổi sáng ngày thứ ba là kết thúc kì thi. Vì nhà của bọn họ tương đối gần, người lớn không tới đưa đón, nhưng cô với Lưu Trạch Hằng lại thi cùng trường thi, cũng coi như là có người nhà quan tâm. Sau khi thi đại học xong, hai người cùng đi bộ về nhà, không biết lúc ấy thế nào, Lưu Trạch Hằng đột nhiên mua một quả dưa hấu, nói về nhà cô ăn cùng với ba mẹ cô, còn nói là có việc muốn bàn bạc, thế nhưng bọn họ lại bị nhà máy gọi đi làm bất ngờ. Lưu Trạch Hằng  ra khỏi phòng thi thìnhìn thấy Lưu Tiêu Di ở phía đối diện bên kia đường. Anh lựa lách qua mấy chiếc xe đang lưu thông trên đường, chạy chậm tới. Kì thi kết thúc cũng đã tốt nghiệp trung học, anh hưng phấn đến ôm lấy Lưu Tiêu Di rồi hôn một cái. "WOW..." "Chụt..." Học sinh cùng trường thấy Lưu Trạch Hằng và Lưu Tiêu Di hôn nhau bên kia đường liền huýt sáo, cảm thán ầm ĩ. Lưu Tiêu Di được anh hôn nên có hơi thẹn thùng, khi anh đặt cô đứng xuống, cô không dám nhìn người khác, chui vào lồng ngực anh, hờn dỗi nói: “A… Anh thật là, về nhà rồi hôn không được sao?” “Gâu…Gâu…” BOBO bên cạnh cũng ồn ào không kém, nhìn soái ca nhà mình ôm ôm hôn hôn chị gái xinh đẹp. Lưu Trạch Hằng cầm lấy dây xích của BOBO trong tay Lưu Tiêu Di, tay kia  vừa kéo cô vừa nói: “Chúng mình về nhà đi.” Hai người một chó đi bộ về nhà, gặp một quán bán hoa quả, Lưu Trạch Hằng đột nhiên nói: “Mua dưa hấu về nhà ăn với cha mẹ em nhé, tiện thể cùng hai bác thương lượng một việc.” Kiếp trước, Lưu Trạch Hằng cũng nói câu này, Lưu Tiêu Di thấy rất kỳ lạ, vì  sau này anh không còn nhắc đến chuyện này nữa. “Anh quên là lần trước chúng ta đi thi đại học, buổi chiều thi xong cũng làm như vậy sao?” Lưu Trạch Hằng suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy, thảo nào nói xong anh cứ thấy có gì đó lạ lạ… Vốn là bố mẹ em hôm nay không có nhà, anh quả thực không nhớ nổi vì lý do gì mà anh không nói việc đó với họ.” “Anh chuẩn bị thương lượng việc gì với ba mẹ em vậy?” Lưu Trạch Hằng hơi ngượng ngùng nói: “Vốn đợi thi xong đại học, muốn nói chuyện với hai bác là anh thích em, để bọn họ giao em cho anh chăm sóc. Sau ngày đó, hai người bọn họ đều không ở nhà, tiếp đấy lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng không tìm được cơ hội để nói rõ tâm ý thì lại đi học, về sau cũng không dám nói nữa.” “Sợ thật! Nếu là anh làm sớm một chút, như vậy em cũng không cần tốn sức tốn công tới chỗ anh.” “Không sao, kiếp này anh sẽ chủ động, anh sẽ không lùi bước nữa.” Lưu Trạch Hằng cam đoan.