Điền Thụy mua hai gà nướng giá sắt, một ngọt một cay, thời gian đợi cũng khoảng bốn mươi phút. Sạp bán xương gà nướng giá sắt này của nhà cậu vô cùng nổi tiếng trong chợ đêm, càng tối càng nhiều người. Điền Thụy mới đợi bốn mươi phút đã coi như may mắn rồi, nghe nói lúc đông khách nhất còn phải chờ hơn một giờ mới mua được đây. Bây giờ cái sinh ý này xem như là triệt để thành công. Mỗi ngày ở đại viện phải chuẩn bị hai trăm gà nướng, trữ hàng ở xưởng thịt trong huyện cũng không đủ, bọn họ còn phải kiếm chỗ khác nhập một phần. Nhiệt tình của mọi người với gà nướng giá sắt vẫn luôn tăng không giảm, Điền Thụy chờ đến mệt người, nói với Hà Vũ, “Phải tăng thêm một cái bếp nướng nữa mới được.” Nếu không phải chờ trong thời gian dài như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm tình dạo chợ đêm của mọi người. Nhà bọn họ vào trong cửa hàng xiên nướng ăn, trong phòng có quạt, cửa hai bên đều mở nên có gió lùa vào làm giảm bớt không khí oi bức trong nhà. Nhưng mà dù như vậy khách hàng cũng không muốn ăn ở trong nhà, chỉ thích bầu không khí ở bên ngoài, dù có phải chờ cũng muốn ở bên ngoài ăn, lại uống chút rượu cùng bạn bè, tán dóc, khỏi nói có bao nhiêu thư thái. Hiện ở trong nhà cũng chỉ có bốn người nhà bọn họ. Lúc trước Điền Thụy bày sạp cũng không nghĩ tới trong huyện có thể phát triển đến như vậy. Người ở huyện buổi tối cũng không có chỗ nào đi chơi, phần lớn đều qua bên này. Cũng khó trách các lãnh đạo huyện lại sốt ruột muốn mở rộng con đường này. Bây giờ còn chưa đến giờ tan tầm của xưởng quốc doanh đâu, chờ đến khi họ tan tầm thì người bên này càng nhiều hơn. Điền Thụy gọi hai gà nướng giá sắt, xiên nướng trên bàn cũng đã ăn được bảy, tám phần nên mọi người cũng không có hứng thú với xương gà lắm. Tiểu Trung thích ăn thịt, Tiểu Điềm thích ngô nướng nên chỉ có Điền Thụy ăn xương gà nướng đến vui vẻ. Xương gà mới nướng xong, ngoài giòn trong mềm, lại mang theo chút cay ngọt, tuy không có nhiều thịt nhưng lúc gặm rất thơm. Có thể gặm sạch sạch chút thịt trên xương gà cũng là một chuyện vô cùng có cảm giác thành công. Đồ ăn ở chợ đêm có lúc còn ngon hơn so với đồ ở nhà đây! Hà Vũ nói: “Chờ qua kỳ nghỉ hè, năm học sau đưa Tiểu Trung đi học tiểu học đi.” Cũng chính là một tháng sau. Hà Trung vốn đang ăn đến vui vẻ, đột nhiên nghe nói vậy, thịt trong tay lập tức trở nên không còn thơm nữa. Nhóc có chị gái đã lên tiểu học, biết lên tiểu học cần phải làm rất nhiều bài tập về nhà. Nhóc nhỏ giọng nói: “Em còn chưa đủ tuổi đâu.” Lần trước Điền Thụy đã nói qua một câu, nhóc con thông minh, mới nghe một lần đã nhớ kĩ. “Không nhỏ, năm tuổi rưỡi cũng coi như sáu tuổi.” Mặc dù chỗ bọn họ bảy tuổi mới học lớp một, nhưng cũng có rất nhiều đứa nhỏ mới sáu tuổi đã được đưa đến trường học. Điền Thụy khích lệ: “Đi đi, có thể làm quen thêm nhiều bạn mới.” Hà Trung vâng một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống dưới, hiển nhiên nhóc con này cũng không mong chờ gì. Mà việc này lại do đại ca Hà Vũ của nhóc lên tiếng, đã là việc chắc chắn, nhóc có phản đối cũng vô dụng. … Gần đây trong huyện xảy ra chuyện lớn, tạo thành náo động không nhỏ: Xưởng quốc doanh muốn cắt giảm nhân viên. Từ khi xưởng quốc doanh phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, bọn họ liền trong tình trạng sống dở chết dở. Mặc dù như vậy, nhưng đấy là xưởng quốc doanh, chính là bát sắt trong mắt dân chúng bình thường. Ngay cả đài phát thanh, báo chí, tùy thời đều đọc được tin tức liên quan đến lần cải cách này. Huyện bọn họ cũng coi như đang trong tiến trình công nghiệp hóa, thành thị hóa. Bây giờ tin tức này vừa được thả ra ngoài giống như là nhỏ vài giọt nước vào chảo dầu sôi khiến cho dầu bắn tung tóe, gây nên một loạt phản ứng dây chuyền. Công nhân chỉ cần được khoảng bốn mươi lăm tuổi là có thể được về hưu sớm. Người trẻ tuổi có thể lựa chọn tự nguyện nghỉ việc, đến lúc đó cỏ thể dựa vào thâm niên cùng chức vị công tác mà được chia cho một số tiền coi như là đền bù. Nếu như là bình thường thì cũng không ai nói gì, nhưng bây giờ xưởng quốc doanh của bọn họ cần phải cắt giảm một phần ba nhân viên. Xưởng vốn có hơn hai ngàn công nhân, trực tiếp cắt hơn 700 người, số lượng này quá lớn. Xưởng quốc doanh được xây cũng đã hơn ba mươi năm, trong đó có rất nhiều người đều là do họ hàng thân thích nhờ quan hệ kéo vào, hơn nữa dù gì thì người nào cũng có đóng góp không ít thì nhiều đối với xưởng. Nhóm lãnh đạo cũng khó xử, dồn dập vào văn phòng mở họp. Cả căn phòng hội nghị đều tràn ngập mùi khói thuốc lá. Trà đậm khói đặc, mỗi người đều đưa ra ý kiến của riêng mình nhưng không lâu sau liền bị mọi người phủ quyết, sau đó lại nghĩ lại, mãi đến tận khi cổ họng của các vị lãnh đạo đều khô khốc, không nói lên lời nữa mới thôi. Ngày hôm sau cuộc họp lại tiếp tục diễn ra. Phòng hội nghĩ mỗi ngày đều tràn ngập khói thuốc, mấy bức tường trong phòng như bị hun đến biến màu. Lưu bí thư vốn muốn bắt đầu kế hoạch phát triển năm năm từ xây dựng thêm chợ đêm, thuận tiện cải tạo lại nhà cửa xung quanh. Hắn còn đang trong thời gian khảo sát cùng nộp đơn xin cấp thêm kinh phí cùng viết kế hoạch quy hoạch cụ thể để đệ trình lên trên. Phía trên cũng rất ủng hộ suy nghĩ lớn mật của hắn. Cả người Lưu bí thư nóng lên. Hắn đang muốn bắt tay vào thực hiện luôn thì cấp trên đột ngột bắt đầu ra quyết định chỉnh lý lại xưởng quốc doanh. Lưu bí thư nói với mấy lãnh đạo nhà máy: “Tôi cũng biết mọi người rất khó xử, nhưng bây giờ nhà nước đang cải cách, kinh tế thị trường. Doanh nghiệp tư nhân cũng mọc lên không ngừng rồi.” Trước kia xưởng quốc doanh được gắn mác doanh nghiệp nhà nước, trong thời gian dài khiến cho xưởng cũng nuôi ra khí tức ngạo mạn. Xưởng cũng không chịu nghiên cứu phát minh ra sản phẩm tốt, chất lượng cao mà vẫn chỉ sản xuất ra những sản phẩm đã lỗi thời từ mấy năm trước. Mà sản phẩm của các doanh nghiệp tư nhân giá cả vừa rẻ mà kiểu dáng cũng đa dạng hơn, đoạt đi không ít đơn hàng của bọn họ. Bây giờ xưởng quốc doanh đã như mặt trời lặn ở phía tây, chỉ dựa vào huy hoàng thời xưa thì hoàn toàn không thể suy trì được bao lâu. Hiện tại có người mở đầu, Lưu bí thư cũng bị gọi tham gia vào cuộc họp khẩn cấp ở trên tỉnh, hi vọng hắn có thể giúp đỡ lãnh đạo xưởng hoàn thành tốt việc cắt giảm biên chế này. Bát sắt là gì, là người dân luôn được một khoản thu nhập cố định, dù hạn hán hay ngập lụt cũng không thay đổi, hàng tháng đều có thể lấy tiền. Dù cắt giảm ai thì cũng đều không thích hợp! Lão giám đốc xưởng quốc doanh đã lớn tuổi, chuyện như vậy đã sớm giao cho phó giám đốc. Phó giám đốc Vương Kiến Quân lên tiếng: “Lưu bí thư, việc này không dễ xử lí đâu, cấp trên cho chúng ta thời gian mấy năm?” Lưu bí thư cũng biết chuyện này không dễ xử lí. Đang yên đang lành bỗng nhiên bát sắt không còn, vậy thì sinh hoạt thế nào đây? Hắn ôn hòa mở miệng, “Phía trên cho ba năm.” Cũng chính là từ năm 87 đến năm 90 phải hoàn thành từ gốc đến ngọn. Lưu bí thư nói tiếp: “Các cậu nhất định phải giải thích rõ ràng với các đồng chí làm trong xưởng, kết hợp cả công tác tư tưởng, ngàn vạn không được gay gắt dẫn đến mâu thuẫn. Tôi nghe nói có huyện dùng biện pháp cắt giảm quá mức thô bạo khiến cho công nhân bức xúc, còn dùng cả binh khí khiến cho hai người tử vong. Đây là chuyện mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.” Vương Kiến Quân cùng mấy người khác trong xưởng đau hết cả đầu. Hiện nay mâu thuẫn chính là ở chỗ này, bọn họ không biết xử lý ra sao, biện pháp ôn hòa không có hiệu quả, mà thủ đoạn nghiêm khắc sẽ phản tác dụng. Hội nghị hôm nay liền tiến vào hồi bế tắc. Sắc mặt Vương Kiến Quân không tốt tí nào, Từ khi hắn biết được tin này, đã mấy ngày rồi ăn ngủ cũng không được ngon. Vừa mới quay lại xưởng hắn liền đi tìm lão giám đốc nói chuyện. Lão giám đốc nhà máy nói: “Nếu không thì chúng ta cứ tìm trước một vài đồng chí hỏi ý kiến của họ xem thế nào?” Vương Kiến Quân không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác. Sau đó vừa hỏi, kết quả lại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của bọn hắn. “Tôi nguyện ý nghỉ việc.” “Gần đây tôi đã nghĩ rồi, tôi định chuyển sang bán đồ ăn cùng bác tôi, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn.” “Bốn người nhà tôi đều làm việc trong xưởng, theo tôi nghĩ, chỉ cần một người ở lại là được, còn ba người đều có thể nghỉ việc.” “Cũng không biết tiền đền bù của tôi được bao nhiêu. Tôi định làm ăn nên còn đang thiếu tiền đây, nếu như được nhiều, tôi cũng có thể nghỉ việc.” Hỏi tám người thì có sáu người đều có suy nghĩ như vậy. Chuyện này hoàn toàn không giống như dự đoán của mọi người. Vốn dựa vào lương hàng tháng cũng đủ tiêu xài, nhưng mà hiện nay trong huyện đều chú ý đến chất lượng sinh hoạt. Chất lượng sinh hoạt tăng lên, tiền lương đã sớm không còn đủ tiêu dùng nữa. Năm đó bọn họ được làm việc trong xưởng khiến cho họ hàng thân thích đều hâm mộ không thôi, hiện tại thật sự là thời thế đổi thay. Bây giờ bày quán bán hàng mới là kiếm được nhiều tiền nhất, bọn họ cũng muốn đi ra ngoài thử sức một phen. Biết được tin này, lão giám đốc xưởng quốc doanh nhanh chóng để bên kế toán tính toán. Sau đó dùng loa phát thanh thông báo cho tất cả mọi người tham gia cuộc họp. Kỳ thực mọi người đã sớm nghe được phong phanh từ mấy con đường không chính thống, nhưng vẫn chưa bộc lộ ra. Hiện nay cuối cũng lão giám đốc rốt cuộc cũng nói ra! Tất cả mọi người đều đứng một bên chờ đợi. Rất nhanh lão giám đốc xưởng quốc doanh chậm chạp đi lên đài, nhìn những công nhân đứng ở bên dưới, nói: “Ngày hôm nay tham gia cuộc họp này đều là người quen cả. Tôi tin mọi người cũng đã nghe nói một ít chuyện gần đây. Đơn đặt hàng của nhà máy không đủ để nuôi sống nhiều người như vậy, những năm nay vẫn luôn phải dựa vào ngân sách nhà nước. Nhưng chúng ta cũng không thể tăng thêm gánh nặng cho đất nước được, cho nên các lãnh đạo đã ra một quyết định trọng đại.” Lão giám đốc dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Bây giờ những công nhân kỳ cựu từ bốn mươi lăm tuổi trở lên có thể lựa chọn nghỉ hưu sớm, tuyệt đối không bắt buộc. Công nhân trẻ tuổi cũng có thể lựa chọn tự nguyện nghỉ việc, trong xưởng sẽ trả luôn lương hai năm cho mọi người, thêm cả tiền thâm niên cùng với một số khoản khác. Tôi đã tính toán qua, một công nhân làm việc hai năm cũng có thể nhận được hơn 1100 đồng.” Những công nhân trong xưởng lập tức trở nên hưng phấn, hơn một ngàn đồng thật là không ít. Hơn nữa những người này đều là thần cơ diệu toán, còn có rất nhiều công nhân có lương cao, có người tám mươi đồng một tháng, kết hợp với thâm niên cùng thượng vàng hạ cám, số tiền nghỉ việc kia không chừng có thể lên tới ba ngàn, Rất nhiều người từ trước tới nay chưa từng được cầm số tiền lớn như vậy. “Giám đốc, tiền này thật sự thể cấp ? Cũng đừng để chúng tôi chân trước vừa nghỉ việc, chân sau tiền đã không còn. Đến lúc đó cả công việc lần tiền đều không có được.” Bên ngoài cũng có chuyện như vậy xảy ra. Chính là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, ngay cả những người ít đi đâu như họ cũng có thể nghe được. Lão giám đốc nhà máy nói: “Các cậu cứ tin tôi, lần này tôi quản lý chuyện này. Chỉ cần ký, tôi đảm bảo trong vòng một tháng sẽ nhận được tiền. Nếu như không nhận được, vậy các cậu cứ đến phá nhà tôi.” Lão giám đốc là người rất chính trực. Nếu nói như vậy thì không sai được. Lão giám đốc nói tiếp: “Các cậu thương lượng một chút, đầu tuần sau chúng tôi sẽ bắt đầu thống kê” “Tôi muốn đi, cậu thì sao?” “Tôi cũng muốn đi. Các cậu có biết sạp bán ốc đồng ở chợ đêm kia không? Đó chính là cậu em của vợ tôi đó. Vốn nhà bọn họ còn nghèo khổ, hiện tại đã mua được xe máy rồi, một ngày mấy trăm cân ốc đồng cũng không đủ bán. Tôi cũng muốn cùng cậu ta học cái tay nghề, đến lúc đó tôi bày sạp cách người ta xa một chút, kiểu gì cũng kiếm được một khoản!” “Tôi muốn đến nhà Điền Thụy làm công.” Người nói lời này là một cậu thanh niên trẻ, một tháng phải đến nhà Điền Thụy ăn ít nhất bảy, tám lần. Đây còn là do không có tiền, nếu không thì hận không thể đến ăn mỗi ngày. Nghe nói nhà Điền Thụy đối xử với công nhân rất tốt, mà công nhân ăn ở cửa hàng còn được giảm giá. “Cậu thật giỏi, vậy tôi có thể làm được gì?” Hiện tại nhiều người, chỉ cần bày bừa một cái sạp cũng kiếm được tiền. Nghe nói mấy bà lão đan sọt cũng đã tạo thành một đội nhóm, một người chuyên bán hàng còn những người khác thì đan sọt lấy tiền công. Trước kia mọi người trông mà thèm số tiền này, chỉ là không có cơ hội. Nhưng bây giờ đã khác, vừa hay nghỉ việc ở xưởng sẽ được một số tiền bồi thường, có số tiền này là có thể bắt đầu làm buôn bán nhỏ. Tất cả mọi người đều muốn đi, thậm chí còn bắt đầu hỏi thăm nhau xem sau này định làm gì. Buổi tối hôm đó có rất nhiều người đến cửa hàng của Điền Thụy ăn cơm, có vài khách hàng quen gặp Điền Thụy còn tiện thể hỏi cậu mấy câu xem nên làm cái gì mới kiếm được tiền đây. Điền Thụy đáp: “Chỉ cần đồ ăn ngon là được.” Làm trong lĩnh vực ăn uống sẽ nhanh kiếm tiền, nhưng mà phải ăn ngon mới được. Hiện tại khẩu vị của mọi người đã được nuôi dưỡng, những người ra ngoài ăn đều chọn cửa hàng ngon mà ăn. Rất nhiều sinh ý nhìn qua tưởng kiếm được tiền, nhưng nếu như không điều chỉnh cho hợp khẩu vị của mọi người, không được mấy ngày liền đóng cửa. Thà rằng xếp hàng nhưng được ăn ngon, cũng nhất quyết không đến nơi bán đồ không ngon ăn một miếng. Mọi người thấy trong tay Điền Thụy bưng một cái bát, mọi người đều biết Điền Thụy sành ăn, phàm là những món cậu thích thì nhất định ăn ngon. “Cậu ăn cái gì đấy?” “Cháo băng.” Điền Thụy trả lời. Mùa hè ở nơi này thật sự quá nóng, đặc biệt là mấy cửa hàng ăn nướng, dù có thổi nhiều quạt hơn nữa cũng giống như một cái bếp lò tự nhiên. Điền Thụy cũng bắt đầu cân nhắc cái này, lấy đá đập thành vụn rải ở phía, bên trên thêm chút đậu phộng, đậu đỏ, đỗ đen, nếp cẩm, khoai sọ viên rồi rưới thêm một ít siro lên trên cùng, ăn vào vừa mát mẻ lại sảng khoái, có thể hạ nhiệt độ. Mùa hè cầm một bát này ăn thật ngon. Nếu như có tiền có thể bỏ ra hai hào thêm một thìa sữa đường hoặc nước cốt dừa, ăn còn ngon hơn. “Cho tôi một bát.” “Tôi cũng một bát.” “Cho tôi nhiều đậu đỏ.” Bên này rất nhanh liền đầy người vây quanh, may là mọi thứ đều có đầy đủ. Mọi người ăn một miếng không nhịn được thở ra một hơi thoải mái, mùa hè ăn cái này thật sự đã nghiền. là sẵn có. Ăn một khẩu không nhịn được tư ha một tiếng. Mùa hè ăn cái này chính là đã nghiền. Tại sao trong đầu hắn lại có nhiều biện pháp kiếm tiền như vậy, chỉ cần bán liền không có món nào ăn không ngon. Thậm chí hiện nay Điền Thụy còn có fan riêng, chỉ cần là sản phẩm mới của cậu thì nhắm mắt tranh mua, tuyệt đối ngon miệng. Mọi người đều đang suy nghĩ xem muốn làm gì mới kiếm được tiền. Điền Thụy còn rất ủng hộ. Vị khách quen cười nói: “Cậu không sợ người làm nghề này càng ngày càng nhiều, đến lúc đó lại kiếm được ít hơn sao?” Điền Thụy nói: “Làm ăn vốn là ai làm tốt thì sẽ trụ lại. Nếu như không làm nữa thì càng bớt lo.” Mấy ngày trước kết toán lợi nhuận làm miến chua cay, Điền Thụy trực tiếp bỏ thêm năm thỏi vàng ròng vào trong két sắt. Hiện tại cậu đã sớm không cần dựa vào mở cửa hàng để kiếm tiền sinh hoạt nữa rồi, đây chỉ đơn giản là sở thích cá nhân thôi. Khách hàng vội nói: “Đừng, đừng, nếu như cậu không mở nữa thì sẽ là chuyện lớn trong huyện đấy.” Lần đó cậu đóng cửa hàng ba ngày, tất cả mọi người trong huyện không có người nào là thoải mái cả, cả người giống như thiếu mấy một phần linh hồn. Vẫn là mở hàng thì tốt hơn. Đến thứ hai, giám đốc xưởng lại đây thống kê. Trong nhà máy có hơn 2100 người, vậy mà lại có gần 1000 người đồng ý nghỉ việc. Một chút cũng không có chuyện đánh nhau, tranh chấp. Tin tức này nhanh chóng được đưa đến chỗ Lưu bí thư, hắn vô cùng cao hứng. Biết được suy nghĩ hiện tại của công nhân, khóe miệng hắn không nhịn được giương lên. Những nơi khác xảy ra tranh chấp kịch liệt là vì công nhân không có con đường sinh tồn nào khác, chỉ có thể làm việc trong xưởng nên mới bị đẩy vào đường cùng, chỉ còn cách đấu tranh với nhà máy. Nhưng huyện của bọn họ không như vậy, ngoài làm việc trong xưởng thì còn có thể làm những công việc khác. Từ sau khi chợ đêm trong huyện nổi tiếng, cả nhà già trẻ đều ra trận còn chưa đủ, có người còn thuê nhân viên từ bên ngoài, chỉ cần chân nhanh nhẹn, thật thà chịu khó thì không sợ không tìm được việc làm. Chuyện khiến bọn họ lo lắng bao ngày qua không ngờ lại được giải quyết đơn giản như vậy, thật sự không ngờ đến. Chi phí thu xếp của xưởng là do nhà nước bỏ tiền. Bên này có lão giám đốc khống chế, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò vào số tiền này. Hắn đem từng đồng đưa đến tận tay công nhân nghỉ việc. Chuyện ở xưởng quốc doanh, xưởng sắt thép cùng những xưởng khác đều nhìn thấy, thậm chí có người còn chủ động thúc giục xưởng của mình, nhanh chóng giải quyết chuyện này, đừng kéo dài thời gian làm lỡ thời gian bọn họ kiếm tiền. Vì vậy việc này thuận lợi giải quyết. Có người lấy được tiền bồi thường, dự định làm chút buôn bán, nhập hàng từ các nơi. Điều này khiến cho Lưu bí thư đẩy nhanh tiến trình quy hoạch thành thị. Xây dựng chợ đêm đã là lửa xém lông mày, nếu sạp hàng càng ngày càng nhiều, đến lúc đó càng khó sắp xếp. Nếu như toàn dân địa phương thì không sao, nhưng cứ cuối tuần lại có cả người nơi khác đến đây dạo chơi, phải tay đổi bộ mặt của huyện thành, không thể để cho người khác chế giễu được. Hắn suy nghĩ một chút liền để cho một đồng chí công an đi mời những chủ cửa hàng này đến đây nói chuyện một chuyến. Điền Thụy đến từ ba giờ chiều, vẫn chưa tới thời gian hẹn trước. Đây là lần đầu tiên lãnh đạo huyện tìm mấy chủ cửa hàng nhỏ lẻ như bọn họ nói chuyện, Lưu bí thư cùng lãnh đạo cục công thương đều ở đây. Điền Thụy tưởng đã đến sớm nhưng lúc cậu đến những người khác đã sớm ở bên này đợi hơn mười phút. Bọn họ đều là những người bày quán nhỏ, chưa từng thấy lãnh đạo chức cao như vậy, người nào cũng nơm nớp lo sợ như gà con gặp diều hâu. Sau khi Điền Thụy ngồi xuống, thần thái vẫn ung dung tự tại, những lãnh đạo ở đây đều là khách hàng quen của cậu. Trần cục trưởng thấy mọi người đã đến đông đủ liền phát biểu: “Ngày hôm nay gọi mọi người tới cũng không phải chuyện khác, chủ yếu là muốn thương lượng chuyện chợ đêm với mọi người. Hiện nay chợ đêm càng lúc càng lớn, là trung tâm của huyện chúng ta. Trong lòng tôi cùng Lưu bí thư vẫn luôn để ý, con đường này đã được xây dựng từ mấy năm trước, lúc đó không nghĩ tới thành lập chợ đêm, làm quá nhỏ.” Lưu bí thư tiếp lời: “Đặc biệt là khi xưởng quốc doanh tan tầm, trên đường đông đến chật cứng người, chỉ sợ xuất hiện ra tình huống dẫm đạp. Không bằng chúng ta xây dựng lại chỗ đó một lần, cũng dễ cho mọi người làm ăn buôn bán hơn.” Mọi người nghe thế liền quay sang nhìn nhau, trong lòng có ý tưởng nhưng lại không dám lên tiếng. Lưu bí thư nói: “Không sao, ngày hôm nay gọi mọi người đến là vì muốn nghe suy nghĩ của mọi người một chút, các vị cũng đừng câu thúc, cứ nói thoải mái.” Người lên tiếng đầu tiên là hai người anh em bán ốc, “Vậy chúng tôi bán ở đâu?” Hiện nay cả nhà bọn họ từ già đến trẻ hơn mười người, mỗi ngày đều bận bịu bán hàng. Có người đi nông thôn thu mua ốc đồng, có người luộc, người xào, một ngày kiếm lời hơn năm mươi đồng, một tháng một ngàn rưỡi, chia đều cho mỗi người thì cũng được hơn một trăm.. Tình huống lãnh đạo nhắc đến bọn họ cũng biết, cũng cảm thấy chợ đêm càng ngày cành chen chúc. Nhưng đây là thời điểm bọn hắn kiếm tiền tốt nhất, nếu như bỏ chợ đêm, vậy cả nhà già trẻ bọn họ sống thế nào đây? Những lời này cũng là lo lắng của mọi người. Lưu bí thư thấy Điền Thụy không nói gì. Sinh ý của Điền Thụy tốt nhất chợ đêm, có quán xiên nướng, quầy xương gà nướng giá sắt, còn có mì lạnh, nước ô mai, bây giờ lại thêm cháo băng. Lưu bí thư nói: “Tiểu Điền à, cậu nghĩ thế nào?” Điền Thụy nói: “Lãnh đạo khẳng định đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi, ngài cứ nói thế nào thì thế nấy.” Lưu bí thư vừa nghe Điền Thụy nói liền cười: “Cậu thật thông minh.” Hắn đã sớm biết Điền Thụy là người thông minh, quả nhiên không sai. Hiện nay chợ đêm khí thế hừng hực, nếu như hắn cứng rắn di dời, không nói đến chuyện lợi ích của các chủ sạp nhỏ bị ảnh hưởng, ngay cả dân chúng không có nơi dạo chơi, giải trí cũng sẽ gây sự. Lưu bí thư hắn đã sớm nghĩ xong chuyện này. Trần cục trưởng nói: “Cho các người chuyển đến cạnh đài phun nước gần trường tiểu học đại phương.” Đây chính là con đường vừa dài vừa rộng, tuyệt đối là trung tâm thành phố. Vị trí này còn tốt hơn trước cửa xưởng quốc doanh. Dù là người ở khu phía đông hay tây muốn qua đó cũng không xa. Hơn nữa chỗ đó còn có một đài phun nước từ thời dân quốc. Tuy rằng không còn phun nước nữa, nhưng mà trong hồ nước được huyện thả mấy con cá vàng, nhìn qua cũng nhàn nhã tự tại. Bên kia đều là cơ quan làm việc địa phương, cách trạm xe gần, dù đến giờ tan tầm cũng không bị ảnh hưởng chút nào, con đường kia ít nhất rộng gấp ba chỗ cũ. Vừa nghe nói được chuyển sang bên kia, tất cả mọi người liền hài lòng. Lãnh đạo huyện thật sự thành tâm thành ý giúp đỡ bọn họ. Nơi đó tương đương với bộ mặt của huyện, bảo bọn họ bày quán nhỏ ở chỗ đó, nếu như không phải lãnh đạo nhắc đến, bọn họ có nghĩ cũng không dám. Trần cục trưởng nói: “Nhưng mà mọi người phải bốc thăm vị trí, diện tích to nhỏ dựa vào quy mô sạp hàng hiện nay của mọi người. Thế nhưng bày sạp một ngày phải nộp ba đến mười đồng tiền thuê vị trí cũng phí vệ sinh môi trường.” Dù sao nơi đó cũng là mặt mũi của huyện, nếu như làm rối như tơ vò sẽ thành chuyện cười cho người khác. Mọi người cũng không có gì ý kiến. Dù sao bây giờ cũng kiếm được tiền. Chỉ cần để cho bọn họ tiếp tục làm ăn buôn bán là được. Mấy sạp hàng bán kem, bán ốc như bọn họ diện tích nhỏ, thu phí khẳng định cũng không cao, chỉ là quán xiên nướng của Điền Thụy nhất định phải trả nhiều tiền nhất. “Mấy ngày này tôi sẽ cử người đến giúp đỡ các vị di chuyển.” Trần cục trưởng nói. Chợ đêm trong huyện được chuyển đến vị trí trung tâm, đèn đường buổi tối đều được thay mới hàng năm, vô cùng sáng tỏ. Bọn họ có thể di chuyển từ chỗ cũ đến bên này cũng coi như là sự thăng cấp to lớn. Điền Thụy tham gia cuộc họp xong liền muốn rời đi, thế nhưng Lưu bí thư lại giữ cậu lại, tiếp tục dò hỏi một ít suy nghĩ của cậu, nếu như vì muốn mở rộng diện tích đường mà phá bỏ các cửa hàng hai bên thì đến lúc đó bồi thường thế nào. Mặc dù đã có biện pháp giải quyết chợ đêm, thế nhưng ban ngày Điền Thụy cũng không mở hàng được. Điền Thụy cùng Lưu bí thư trò chuyện vài câu, Lưu bí thư đã sớm biết Điền Thụy là một người thông minh, thế nhưng sau khi trò chuyện mới biết tầm nhìn của cậu không tầm thường, làm việc đều có phương pháp rõ ràng. Lưu bí thư là người thuộc phái hành động, hắn muốn quy hoạch lại huyện thành, nhưng phí dụng quá lớn. Tuy rằng bên trên có rót vốn, nhưng vẫn còn thiếu một khoản lớn. Điền Thụy hỏi hắn, đất đai trong huyện có thể giao cho tư nhân khai phá được không, bán nhà ở thương mại. Nếu như phía trên phê chuẩn, những vấn đề này sẽ không cần họ lo lắng nữa , những người khác sẽ chủ động giúp bọn họ giải quyết. Lưu bí thư giật mình, hiện tại trên tỉnh đã bắt đầu làm như vậy, thế nhưng những nhà đầu tư bất động sản ở bên ngoài lại không lọt mắt nơi này, đều khéo lời từ chối. Nếu không để cho người đia phương khai phá cũng tốt. Hắn nghe cậu nói liền hỏi lại: “Cậu có đề cử người nào không?” Điền Thụy đề cử Hà Vũ. Lưu bí thư có thể không nhớ tên của tất cả nhân viên làm việc trong huyện, nhưng hắn lại nhớ kĩ Hà Vũ! Có không ít người khen hắn là người có bản lĩnh, nhưng mà tính tình lại lười biếng, không thích ôm đồm mọi chuyện vào người. Bây giờ Điền Thụy đề cử hắn, Lưu bí thư nói, “Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai nói tiếp, bảo cậu ta đến gặp tôi.”