Phong Phi Khứ, Biệt Lai Vô Dạng
Chương 1
Hạ qua đi, thu sẽ tới...
” A nha, ta đã nói mà... Dung cô nương quốc sắc thiên hương, sao có thể bị tiểu ám khí cuả Bạch Phượng hạ gục?”- Đạo Chích vắt chéo chân ngồi ở trước giường, nhún nhún vai làm bộ nhẹ nhõm thở dài một hơi.
” Ngươi nếu như còn cầm tay nàng, Dung tỷ tỷ tỉnh lại sẽ đánh bay ngươi a.”- Tuyết Nữ đứng một bên che miệng cười nói: ” Chúng ta đều đi thôi, để Cái tiên sinh hảo hảo chăm sóc nàng.”
Cái Niếp ngẩng đầu, nét mặt hiện rõ câu “ Tại sao lại là ta” nhìn về phía mọi người, Đạo Chích đi trước, là kẻ đầu tiên nhảy khỏi phòng.
” Đạo Chích, ngươi đi đâu vậy?”- Cao Tiệm Ly hỏi.
” Trở về phòng tự an ủi nỗi đau thất tình của ta.”- Đạo Chích thành thực trả lời
“…… Ngươi đừng làm ta mắc ói.”- Kinh Thiên Minh le lưỡi xem thường, hướng Đạo Chích bày ra một cái mặt quỷ.
” Tiểu tử thối!”
Lấy tư thế như sét đánh gõ đầu tiểu hài tử một cái, Đạo Chích nhấc chân chạy như bay ra ngoài, bỏ lại một đám người bất đắc dĩ cùng lúc thở dài.
“…A! Đau quá!”- Nửa dặm bên ngoài truyền đến tiếng Đạo Chích gầm giận dữ.
” Lẽ nào có kẻ địch?”- Kinh Thiên Minh nhảy dựng lên.
” Không phải đâu, “- Tuyết Nữ nhíu mày- ” Là hắn lại đâm vào điểu thôi, ta đoán điểu lần này to hơn lần trước, kêu lớn tiếng như vậy.”
Trên thực tế….đích xác không phải là tiểu điểu, đúng là một con điểu rất lớn, con điểu này gọi là Tiểu Bạch.
” Ngươi có bệnh sao?! ngươi coi cơ quan thành là nơi cho thú bay tới bay lui chắc, cút khỏi cơ quan thành cho ta!”- Đạo Chích đứng trên nhánh cây quát nam nhân dưới mặt đất: ” Điểu bệnh!”
” Ngươi cũng thật thông minh, ta đúng là bị bệnh mà, tiểu phong hàn, đa tạ chiếu cố.”-
Giọng nói hơi trầm của thanh nhiên vang lên, Đạo Chích nghe xong nội dung thật tức đến muốn đâm đầu vào cây quách cho rồi.
” Ngươi không biết xấu hổ!”
Thanh niên cũng không buồn bực, đưa ngón tay thon dài điểm điểm lên mặt mình: ” Vậy đây là cái gì? Đường đường là thần thâu Đạo chích cư nhiên lại không nhìn thấy mặt của là….Lẽ nào là nói ngươi không có mắt *?”
“…… Ta mặc kệ, ngươi mau cút đi ra ngoài!”- Đạo Chích kêu to: ” Nếu ngươi không đả thương Dung cô nương, ta vĩnh viễn không biết nàng thầm mến kẻ khác, thật là tốt biết bao... so với nhận ra ta thất tình.”
” Ta cũng muốn đi ra ngoài, đáng tiếc lạc đường mất rồi, Vệ Trang đại nhân không có cho ta bản đồ, còn có, ngươi muốn cả đời giấu nữ nhân kia trong ngực?”
... Là giấu trong cái trống** có phải không?, Tiểu Phượng ngươi không biết thành ngữ còn muốn theo ca ca nói càn
Đạo Chích trong lòng thầm nghĩ vậy.
” Đi về hướng Đông Nam, ở hướng Tây, là cửa ra, mau dẫn con điểu phong hàn này của ngươi biến đi!”
” Ta mất phương hướng, ngươi ở đây ngay cả một phong hướng tiêu*** với la bàn đều không có.”
” Kháo! Thả ngươi đi, còn muốn lão tử theo cùng?”
Đạo Chích ngắt một hạt thông bên cạnh, bực bội quẳng thẳng xuống: ” Đạo gia gia hôm nay không đập chết ngươi, ta đem chữ vương viết đảo lại!”
” Chữ vương đảo lại không phải vẫn là chữ vương sao?”
” Ông nội ngươi, đồ Phượng chết tiệt!”
…………………………………….
* Câu trên Đạo Chích nói “ Nhĩ bất yếu kiểm”, tức kà ngươi không có mặt mũi, nên phía dưới bạn Phương bạn ý móc lại như vầy
** thành ngữ, nguyên văn là mông tại cổ lý: ý nói là giấu kỹ đi, không để người khác hay biết gì.
*** cột chỉ hướng gió
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
119 chương
21 chương
177 chương
14 chương