Ngày hôm sau Điền Thụy giục Hà Vũ đi qua. Trước khi đi cậu còn chỉnh sửa lại quần áo của hắn một chút, nói trước“Nếu như không được thì thôi.” Cậu sợ Hà Vũ chịu áp lực quá lớn. Trong huyện phát triển đối tất cả mọi người tới nói đều là một cơ hội, đặc biệt là ngành bất động sản, cơ hội càng rõ ràng. Trong huyện hiện nay vẫn chưa có công ty bất động sản chính quy, Hà Vũ vừa hay có cơ hội gia nhập. Mà Lưu bí thư lại là người cẩn thận, làm chuyện gì cũng sẽ xem xét kĩ lưỡng. Bây giờ phòng ở không phải là một hình thức kinh doanh như sau này, xây nhà dựng cửa là chuyện lớn, dù Hà Vũ đi nói chuyện cũng không nhất định có thể lấy được đất. Hà Vũ nhìn Điền Thụy, nói: “Biết rồi.” Luôn cảm thấy bộ dáng sốt sắng của nhóc tham này này quá đáng yêu. Hắn nhìn Điền Thụy, ánh mắt thâm thúy “Lo cho anh sao?” Điền Thụy thừa nhận: “Có một chút.” “Vậy hôn anh một cái.” Điền Thụy còn không chưa phản ứng lại đã bị Hà Vũ mổ một cái vào miệng. Lập tức trong lòng Điền Thụy nổi lên tầng tầng gợn sóng, xấu hổ đẩy Hà Vũ ra ngoài: “Mau đi đi, đừng để cho lãnh đạo chờ suốt ruột.” Điền Thụy đóng cửa lại dựa vào cửa, tay nhẹ để trên ngực, tim đập thình thịch. Điền Thụy không chịu ở yên trong nhà nên lại đến đại viện. Vừa vào cậu liền nghe người đến báo tin, nói hai người đi tìm kiếm mỹ thực khác đã quay trở lại, đang ở trong phòng đây. Điền Thụy vừa nghe liền vội vàng vào nhà. Lúc trước cậu thuê ba người đi tìm kiếm mỹ thực, một người trong đó là lão tham ăn, đã mang mì lạnh về, rất được hoanh nghênh. Bây giờ trời nóng, mì lạnh bán vèo vèo, kiếm được không ít tiền cho cậu. Điền Thụy vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy có hai người đang cầm cốc nước ô mai uống ngon lành. Từ khi Điền Thụy cho người chế biến tương ô mai thì trong viện không còn thiếu đồ uống này nữa. Bình đựng nước ô mai là do lúc trước Điền Thụy tìm xưởng thủy tinh đặt làm riêng năm trăm cái, dung tích 3L, bề ngoài trong suốt, phía trên có một cái nắp bằng gỗ cùng một cái quai cầm nhỏ. Sau khi làm xong cậu chia cho mỗi cửa hàng mấy bình. Có thể thấy được bọn họ thật sự rất khát, hai người ngươi một ngụm tôi một ngụm, đá còn chưa tan hết mà nước đã thấy đáy. Điền Thụy tiến vào vừa vặn nhìn thấy tình huống này, nói: “Tôi lấy thêm cho hai người một bình nước ô mai.” Hai người này vừa mới xuống tàu đã chạy về chỗ này, nhìn liền biết đã trải qua không ít khổ cực, mới đi ra ngoài một chuyến mà cả người như than nướng, đen đi không ít. Ở trên tàu mấy ngày không có cách nào rửa ráy, cả người nhìn qua cực kỳ lôi thôi. “Vậy thì đa tạ ông chủ .”Người giỏi giao tiếp biết cách ăn nói hơn lên tiếng: “Thật sự không phải là tôi nịnh hót, nhưng ở bên ngoài cũng không được uống nước ô mai ngon như vậy.” Mùi vị của loại nước ô mai này đã được điều phối qua nhiều lần, khẩu vị hiện nay đã trải qua rất nhiều lần điều chỉnh, chua chua ngọt ngọt uống rất đã miệng. Điền Thụy đi ra ngoài lấy thêm cho bọn họ một bình, bưng vào phòng cho hai người. Người giỏi giao tiếp nói, “Ông chủ, tôi mang về một công thức chế biến mấy thứ như lòng vịt ủ muối cay.” Sau đó hắn không ngừng thổi phồng công thức chế biến này lợi hại đến mức nào, thịt vịt làm ra không bị tanh một chút nào, ăn vô cùng ngon. Con người của hắn trời sinh đã có khả năng giao tiếp, chỉ cần thả ra ngoài, không tới một ngày có thể quen biết được tất cả mọi người ở đấy, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ. Người giỏi giao tiếp nói tiếp, “Công thức này tôi cũng không lấy không, đã đồng ý đưa cho hắn năm trăm đồng.” Sau đó hắn nói tiếp, “Ông chủ, cậu xem công thức này có thể sử dụng được không?” Điền thụy cầm lấy công thức mở ra nhìn một chút, trên đó viết vô cùng cặn kẽ. Cậu nói với nhân viên đang đứng chờ sai bảo, “Chờ tí nữa Lưu Giáp đến, bảo hắn đưa đến mấy thứ như cổ, cánh, ruột vịt.” Cậu định tự mình làm thử xem thế nào. Gia vị cũng không có gì khó tìm, trong công thức này còn cho thêm một số vị thuốc đông y, quy trình bỏ các nguyên liệu cũng không giống như cách nấu bình thường. Giờ nhà cậu là nơi tiêu thụ một lượng thịt lớn trong huyện, mỗi ngày Lưu Giáp đều đến giao thịt hai lần. Nhân viên nghe phân phó xong thì đồng ý, Điền Thụy nói tiếp với hai người, “Mọi người cực khổ rồi, đi ra bên ngoài thế nào?” Hai người đi tàu mấy ngày, thân thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, “”Đi ra ngoài mới biết quốc gia chúng ta rộng lớn đến nhường nào.” Dọc theo đường đi dạng người thế nào cũng đều có thể gặp được, vô cùng có ý tứ. Người giỏi giao tiếp nói một hồi rồi cảm thấy buồn ngủ, nói trên đường đi cũng không được nghỉ ngơi thoải mái. Điền Thụy để cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước. Trong phòng cũng chỉ còn sót lại vị thầy giáo kia kia. Văn phong của hắn là tốt nhất, bình thường cũng đều tự nấu cơm ở nhà, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, trên người còn có một loại khí chất không diễn giải được. Nhưng giờ phút này trên mặt hắn lại biểu lộ chút thất bại! Lúc vị thầy giáo này trở về đã đi cùng một đoàn tàu với người giỏi giao tiếp, lúc về cũng nghe nói lão tham ăn mang về hai người làm mì lạnh rất được hoan nghênh. Còn hắn mang theo mười ba bải văn trở về, đồ vật có chút khách thường. Thầy giáo có chút ngượng ngùng. Tuy nói Điền Thụy không giao nhiệm vụ cụ thể cho bọn họ, thế nhưng những người khác đều hoàn thành rất tốt, mà hắn lại không có, trong lòng không khỏi nảy sinh ra cảm giác thất bại không nói lên lời. Thầy giáonói: “Tôi không mang về được món ăn ngon nào cả!” Hắn không giống như lão tham ăn có kinh nghiệm cuộc sống phong phú, có thể thuyết phục người khác rời đi cùng hắn. Cũng không có khả năng kết bạn lợi hại như người giỏi giao tiếp, trò chuyện được mấy câu đã trở thành anh em cùng người ta. Hắn chỉ là một người bình thường, thậm chí có chút văn nhược, viết văn thì được chứ miệng lời chẳng hề lợi hại. Điền Thụy đọc bài văn hắn viết một chút, còn thật sự không tồi. Mỗi bài viết đều sống động. Người trong huyện có đến 90% là chưa từng rời khỏi quê nhà, mỗi ngày chỉ có thể đi lại mấy nơi quanh huyện. Hiểu biết về thế giới bên ngoài chỉ qua phim ảnh trên ti vi. Có thể qua mấy bài viết của hắn mà có cảm giác dù mình chưa từng đi nhưng lại giống như đã đến, khả năng hấp dẫn quá lớn. Đặc biệt là bài viết về món lẩu của hắn, Điền Thụy nhìn thôi cũng cảm thấy thèm. Cậu nói, “Đơn xin xuất bản của chúng ta sắp được phê duyệt. Đến lúc đó anh chọn mấy bài viết để đăng lên!” Thầy giáo ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Ở chỗ kia tôi gặp được một cửa hàng ăn lẩu rất ngon.” bây giờ hắn vẫn còn nhớ mãi không quên được hương vị đó. Hắn nói tiếp: “Lúc trước tôi có dò hỏi xem người ta có muốn đi theo tôi không, nhưng tính khí của đầu bếp kia lớn, nói nếu như đi thì cả gia đình phải đi cùng, còn phải giải quyết chuyện nhà ở cho hắn. Nguyên liệu cũng nhất định phải dùng ớt cùng hoa tiêu ở bên kia, không thể thay đổi được. Đồ đệ hắn quen thuộc cũng phải đi cùng.” Vị bếp trưởng này cũng phải cao đến môt mét tám lắm, người vừa đen vừa mập. Hơn nữa lúc nói chuyện cũng rất có khí lực, nói mà giống như đi cãi nhau với người ta, khiến cho đầu hắn chấn động một hồi. Hắn còn chưa tới mà đã đưa ra nhiều điều kiện như vậy, thầy giáo này cũng không dám tự tiện đồng ý. “Thật sự ăn ngon?” Điền Thụy đọc bài văn hăn miêu tả về món lẩu kia, thông qua từng câu chữ cũng đủ thấy hắn yêu thích đến mức nào. Thầy giáo trả lời: “Ăn ngon, một nồi vừa tê vừa cay, ăn một miếng liền không dừng lại được, miệng cay đến chõ chút nóng rát mà càng ngày càng muốn ăn, chấm thêm chút dầu vừng cùng tỏi thì càng thơm hơn.” Nói tới ăn hắn cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng: “Đặc biệt nhất chính là, bọn họ có hai loại nồi rất đặc sắc, một là lẩu baba. Lần đầu tôi được ăn baba, thịt baba tươi mọng mà không tanh một chút nào, ăn vào rất bổ. Còn một nồi là lẩu gà, một nồi là cả một con gà. Ăn thịt ăn canh, chấm chút muối chuyên dụng cùng rất ngon.”Ngay cả món chính cũng không cần gọi, chỉ cần một nồi là có thể ăn no căng. Nói đến mức Điền Thụy cũng thấy thèm, không trách lại tự tin như vậy. Còn chưa tới đây đã đề cập đến nhà ở, lại còn muốn mang theo đoàn đội đến. Thầy giáo nói: “Sau khi ăn ở nhà của hắn, ăn ở những chố khác đều cảm thấy không được như vậy!” Nơi hắn đến là thành phố của lẩu. Một con đường thì phải có đến, sáu, bảy cửa hàng bán lẩu. Cũng có nhà mở ngay tại khoảng sân nhỏ của nhà mình. Hắn cũng coi như ăn được hơn mười nhà, nhưng ấn tượng nhất vẫn là nhà kia. Hắn nói nhà kia là làm ăn tốt nhất, mỗi ngày từ sớm đến tối đều có người. Điền Thụy có chút khó hiểu: “Nếu người ta đã có tiếng tăm ở đó, tại sao lại còn đồng ý đến đây?” Thầy giáo trả lời: “Hắn làm công trong cửa hàng kia, nhưng mỗi lần hắn nấu ăn ông chủ đều phai người đến muốn học trộm.” Ông chủ không muốn mỗi ngày bỏ ra một khoản tiền kếch xù để thuê người này, muốn học trộm bản lĩnh rồi sẽ đã văng người đi. Công thức pha chế nước lẩu đều là bí mật không truyền ra ngoài, thấy ông chủ của bọn họ luôn có ý đồ xấu, trong lòng đầu bếp nhất định sẽ không thoải mái. Nhưng những cửa hàng lẩu ở xung quanh đây ít nhiều đều có quan hệ họ hàng thân thích với ông chủ này, nếu như hắn không làm ở đó thì cũng không có cách nào đến làm ở những nhà khác. Vừa lúc có thầy giáo đến hỏi nên mới đề cập đến chuyện này. Điền Thụy nói: “Nếu không, cậu đào bọn họ đến đây đi .” Trong huyện vẫn không có nhà hàng lẩu đây, Điền Thụy vốn cũng không quá để ý đến việc mang theo đoàn đội đến đây. Chính cậu cũng đều thuê người bên ngoài đến làm, thuê ai cũng là thuê. Nếu như tay nghề quả thật tốt như vậy, thế thì chuẩn bị một căn nhà cũng không phải chuyện to tát gì. Lúc thầy giáo rời đi vẫn còn nhớ nhung không thôi, chỉ sợ đi rồi sẽ không còn cơ hội được ăn nữa. Nếu như Điền Thụy có thể đào người đến đây thì quá tốt rồi. Sau này muốn ăn thì có thể đến bất cứ lúc nào. Thấy giáo băn khoăn: “Nhưng mà tôi không giỏi ăn nói.” Đây là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Hắn đi thêm một chuyến nữa cũng không sao, nhưng mà hắ sợ mình không biểu đạt được hết thành ý, đến lúc đó người ta không chịu đi cùng hắn. Chuyện không những không thành mà còn mất tiền đi lại. Điền Thụy nói: “Cái này đơn giản, hai người kia sẽ đi cùng với anh.” Cậu nhắc đến lão tham ăn cùng người giỏi giao tiếp. Lão tham ăn đã lớn tuổi nên biết chừng mực, còn người giỏi giao tiếp mặc dù còn trẻ nhưng trời sinh giao tiếp rất tốt. Cái lưỡi không xương của hắn có thể dễ dàng lay động ngừi khác, nhưng để đi ra ngoài xã giao lại không quá thích hợp . Thầy giáo nghe xong liền thấy yên tâm. Điền Thụy cho hắn đi về nghỉ, ngày mai cùng hai người đi công tác. Lúc Điền Thụy đi ra, mấy loại cổ, lòng vịt cậu muốn đã được đưa đến. Điền Thụy nghiêm túc dựa theo tờ công thức làm từng bước từng bước. Trước tiên dùng hành, gừng, toit cùng rượu chuyên dùng để nấu ăn ướp một thời gian để khử mùi tanh. Sau đó đem nguyên liệu thả vào trong nồi hầm, cậu còn bỏ thêm một ít ớt cay mua từ bên ngoài vào. Một lúc sau, từng đợt mùi thơm cay của món kho lan tỏa ra ngoài. Cổ vịt cùng cánh vịt được cho vào hầm trước, sau đó mới thả lòng mề vịt. Sau khi vớt cổ, cánh, lòng vịt ra ngoài thì phần nước còn thừa cũng không bị bỏ phí chút nào, cậu bỏ thêm ít rong biển cùng khoai tây vào đun cùng rồi gọi người để ý, chờ đến khi nào được thì có thể bỏ ra bát. Sau khi đồ ăn nguội, Điền Thụy nếm thử một chút. Món này thiên về cay ngọt, nhưng mùi vị lại ngon hơn mấy món ăn vặt hàng ngày cậu thường ăn nhiều. Bên trong còn bỏ thêm ít thuốc đông y, lúc ăn rất chắc, làm món nhậu uống với kia rất hợp. Cậu định buổi tối bày thêm một gian hàng, bán vịt kho. Không chỉ món vịt kho này ăn ngon, món rau củ hầm cùng nước này cũng rất tuyệt. Miếng khoai tây thơm bở, rong biển mềm mại, cho vào mồm như muốn trôi luôn xuống cổ. Cậu cho lòng vịt vào chung một chỗ, mỗi xuất năm hào, cổ vịt cùng cánh vịt một đồng hai, rau củ hầm thì một đồng nửa cân. Đến trưa Điền Thụy làm thêm một bát canh trứng gà, đã lâu rồi cậu không ăn. Bên trong còn bỏ thêm một ít dấm chua, mùi vị rất tốt. Cậu trộn vơi cơm ăn được tận hai bát lớn. Ăn uống no đủ lại có chút mệt rã rời. Tuy rằng ở đại viện có phòng nghỉ ngơi dành riêng cho cậu, nhưng cậu vẫn thích về nhà ngủ. Những người khác vẫn còn đang bận rộn làm việc mà cậu lại ở bên trong ngủ, Điền Thụy cũng cảm thấy có chút chột dạ. Trở về nhà, mặc dù là giữa hè, nhưng nhà cậu đều mở tất cả cửa sổ ra, hai bên thông gió nên khiến cho căn phòng còn mát mẻ hơn nhiều. Điền Thụy thích ở nhà đắp một lớp chăn mỏng, cả người liền thoải mái hơn nhiều. Mùa hè, sau khi ăn no chính là lúc dễ dàng cảm thấy mệt mỏi. Điền Thụy nằm xuống giường, chưa đầy một lúc liền ngủ mất. Bên ngoài từng tia gió lạnh thổi tới, Điền Thụy ngủ say sưa ngon lành đến mức có chút không muốn dậy. Cậu rầm rì một tiếng, lăn lộn nửa vòng trong chăn lại bỗng nhiên gặp phải vật gì đó cản lại. Điền Thụy cưỡng chế bản thân mở mắt ra, sau đó cậu nhìn thấy Hà Vũ cũng nằm ở bên cạnh. Điền Thụy vừa mở mắt ra, liền bị hôn một cái. “Anh về khi nào vậy?” Điền Thụy mới vừa tỉnh ngủ, thanh âm mềm mại hơn mấy phần. Hà Vũ nói: “Được một lúc rồi, thấy em ngủ say quá nên không gọi em nữa” Hắn cứ như vậy mà nhìn Điền Thụy ngủ. Trước đây lúc trong nhà còn chưa nuôi mèo, hắn còn không phát hiện ra. Nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên phát hiện bộ dáng lăn lộn trong chăn vô cùng mềm mại, lúc muốn tỉnh dậy còn hơi duỗi người này của cậu rất giống một con mèo lười biếng. Điền Thụy giơ tay liếc nhìn đồng hồ trên tay mình, muốn tiếp tục đi đại viện làm ít việc, nhưng vừa mới ngồi dậy đã bị Hà Vũ kéo lại. Hà Vũ nói: “Em không hỏi anh đi bàn chuyện thế nào sao?” Điền Thụy nháy mắt một cái: “Vậy anh đi bàn chuyện thế nào rồi?” “Lấy được một miếng đất, là một nhà máy xa nhất ở phía bắc.” Hà Vũ nói. Mỗi ngày Điền Thụy đều đến chỗ chợ đêm, đương nhiên là biết chỗ đó. Mặc dù diện tích lớn, nhưng mà trước mặt chỉ là một mảnh đất hoang, phía trên mọc đầy cỏ dại. Chuyện xây nhà lớn như vậy, để cho một người trẻ nhận thầu là rất mạo hiểm. Lưu bí thư cũng không chắc chắn có thể thành công. Trước tiên cho hắn một mảnh đất hoang, nếu như thật sự có hiệu quả thì hắn mới dám buông tay để cho người ta làm. Nếu như là người bình thường khi nghe được tin này nhất định sẽ vô cùng thất vọng. Nhưng Điền Thụy lại cảm thấy rất tốt. Bên kia là đất hoang nên sẽ không cần lo đến chuyện bồi thường, di dời dân cứ. Bây giờ hơi hẻo lánh một chút thì sau này khai phá sẽ tốt hơn. Bên kia tương lai còn muốn xây dựng một phố mỹ thực nữa. Nếu tính như vậy, nơi đó còn là địa phương rất tốt. “Chúc mừng.” Điền Thụy vui vẻ. Nếu Lưu bí thư chịu giao đất cho hắn chứng tỏ phần nào đã công nhận năng lực của hắn, đây chính là chuyện tốt, Hà Vũ nói: “Có thể anh phải ra ngoài một vài hôm.” Nếu phía trên đã tỏ rõ ý định, công ty xây dựng của hắn cũng có thể bắt đầu thành lập. Điền Thụy dặn dò: “Làm mấy chuyện liên quan đến xây dựng như này, nhất định cần phải chú ý an toàn, an toàn là quan trọng nhất.” Bọn họ cũng không cần đẩy nhanh tốc độ xây dựng. Hà Vũ trả lời: “Biết rồi.” Lần gần đây nhất Hà Vũ đi ra ngoài làm việc đã được một thời gian, lần này hắn lại muốn ra ngoài, Điền Thụy nói: “Vậy… Lúc anh xây nhà, em sẽ lo toàn bộ cơm hộp cho công nhân.” Hà Vũ trêu chọc: “Ông chủ Điền thật hào phóng” Điền Thụy nhíu mày: “Không phải ai em cũng hào phóng như vậy, dù sao tình cảm với ông chủ Hà khác với những người khác mà.” Hà Vũ cười khẽ một tiếng. … Ngày hôm sau Hà Vũ rời đi, Điền Thụy dậy liền đến luôn đại viện. Lão tham ăn cùng người giỏi giao tiếp cũng đã đến. Điền Thụy dặn dò: “Mấy người đến đây ăn một lần nữa, nếu như thực sự cảm thấy ăn ngon liền nghĩ cách đem họ đào đến.” Sau đó cầm năm trăm đồng đưa cho lão tham ăn. Nếu như ba người cùng đi thì để cho ông quản lý hai cậu thanh niên này. Cậu cũng đưa năm trăm đồng cho người giỏi giao tiếp, “Tiền mua công thức nợ người ta lần này cũng trả lại cho họ.” Công thức làm món kho kia thật sự rất khá. Ngày hôm qua lần đầu tiên mở hàng, chưa được 15 phút đã bị cướp sạch, ai ăn cũng khen ngon không ngừng. Cách chế biến món này còn phức tạp hơn phương pháp Điền Thụy tự nghĩ ra, có công thức này, sau này muốn ăn bất cứ lúc nào cũng có thể làm ăn. Điền Thụy định để một khoảng nhỏ để bán vịt kho nhỏ ngay cửa hàng bán đồ ăn sáng. Dù sao cửa hàng bán đồ ăn sáng bán đến trưa. Sau khi bán xong bữa sáng thì cửa hàng cũng để không, vừa hay có thể sử dụng. Mấy người lão tham ăn đồng ý, bọn họ nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, Điền Thụy còn đưa số điện thoại nhà mình cho bọn họ. Nếu như ở bên ngoài gặp chuyện gì không chắc chắn có thể gọi điện thoại về cho cậu. Bọn họ vừa đi, Điền Thụy liền bắt đầu bận rộn. Hiện nay Điền Thụy mua cửa hàng đến nghiện. Lần này cậu định mở một cửa hàng lẩu, quan trọng là phải có diện tích lớn. Một ít cửa hàng nhỏ, bày không được mấy bộ bàn ghế đều bị cậu loại bỏ đầu tiên. Cậu muốn tìm một cửa hàng thật lớn. Chọn tới chọn đi, cuối cùng cậu cũng quyết định mua một cửa hàng rộng khoảng ba trăm mét vuông. Vị trí của cửa hàng này khá hẻo lánh nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi. Cửa hàng này sau khi chủ nhân trước không làm nữa đã bỏ trống mấy năm rồi. Thật vất vả mới có người tới hỏi, ông chủ cũng không nhân cơ cội tăng giá, dùng một cái giá thấp hơn giá thị trường vài phần bán cho Điền Thụy. Cậu định tháo bỏ hết đồ có sẵn ở trong cửa hàng rồi lại mời đội trang trí đến làm lại từ đầu. Ba người bên kia còn chưa bàn chuyện xong nhưng bên này Điền Thụy đã chuẩn bị trùng tu lại cửa hàng. Cậu biết làm lẩu bò nên dù lần bàn chuyện này có thành công hay không thì cửa hàng lẩu nhất định sẽ được khai trương. Điền Thụy đi tìm đội trang trí. Mã sư phụ nói: “Ông chủ Điền, tôi sẽ tận lực phái người đi làm, chuyện của cậu dù không có thì tôi nhất định cũng sẽ kiếm được người làm cho cậu.” Gần đây công việc của hắn rất tốt, rất nhiều người trước đó không muốn xếp hàng chờ đợi, muốn tìm cách chen ngang đều bị hắn cự tuyệt. Thế nhưng hắn không định từ chối Điền Thụy. Không có Điền Thụy, liền không có hắn ngày hôm nay. Điền Thụy vui vẻ: “Vậy thì kính nhờ.” Sau đó nói: “Lần trước nói chuyện không phải đã nói anh cùng chị dâu của chú cũng sẽ đến sao?” Mã sư phụ nghe câu này liền cười nói: “Bọn họ đến, thế nhưng không giúp được việc này. Bên tôi vẫn luôn tuyển thêm người làm đây.” Trước đó hắn chỉ là một đốc công nhỏ nhoi, lần đầu tiên mới được tận hưởng cảm giác đơn đặt hàng làm mãi không hết này. Mỗi ngày đi sớm về trễ, tuy rằng rất mệt, nhưng mà cũng kiếm được nhiều tiền. Bao nhiêu người còn muốn kiếm cái tiền khổ cực này mà còn không tìm được việc đây. Điền Thụy đưa bản vẽ thiết kế cửa hàng lẩu cho hắn. Tuy rằng không giống như cửa hàng đồ nướng nhưng mà liếc mắt một cái hắn liền có chút biết rõ. Sau đó Điền Thụy đi tìm xưởng quen để đặt bàn ghế cho cửa hàng. Hiện nay tất cả xưởng nhà nước đều phải tự chịu trách nhiệm về lãi, lỗ của mình. Trước đây, tờ danh sách này bọn họ căn bản không để vào mắt, nhưng giờ bọn họ đều nhiệt tính nhận lấy lấy danh sách của cậu. Mặc dù giá gỗ bây giờ đang nhanh chóng tăng lên, nhưng may mà xưởng của bọn họ gia nghiệp lớn, trước đây tích trữ được không ít, còn dựa theo giá ưu đãi cấp cho Điền Thụy. Đợi đến khi Điền Thụy làm xong những việc này, trời cũng đã tối. Vừa mới quay lại đại viện liền thấy có người đến báo tin tốt cho Điền Thụy. Đơn xin xuất bản báo của bọn họ đã được huyện đồng ý rồi! Người đến đưa văn kiện cho cậu, bảo cậu một thời gian nữa lên tỉnh học tập. Báo chí cũng không dễ làm như trong tưởng tượng của nhiều người. Mặc dù là xuất bản nội bộ, nhưng cũng phải có phương pháp quản lý rõ ràng. Tuy rằng báo bọn họ làm không phải để bán, nhưng nội dung không được trái với quy tắc cùng đạo đức, nếu không sẽ vi phạm pháp luật. Đây là một tin tốt với Điền Thụy, cậu lấy văn kiện phê duyệt ra nhìn mấy lần, thật sự quá tốt rồi. Bây giờ là những năm cuối của thập niên 80, điện thoại cùng TV vẫn chưa phổ biến, phần lớn người nếu muốn biết được tin tức ở bên ngoài đều dựa vào phát thanh truyền thống cùng báo chí. Trong huyện không có báo, báo bọn họ đặt đều là báo trên tỉnh hoặc thành phố. Hơn nữa mấy tờ báo đó đều là một ít bài phê bình văn học, một số tác phẩm nghệ thuật văn chương xuất sắc. Điền Thụy định tự mình làm một tờ báo. Tuy rằng không bán mà phát miễn phí cho mọi người, nhưng có thể làm một ít quảng cáo. Đừng có coi thường cái này. Một khi đăng lên cũng rất có hiệu quả, huyện bọn họ có mấy chục vạn nhân khẩu, cũng đủ cho bọn họ nổi tiếng. Hơn nữa sau này còn có thể nhận thêm một số quảng cáo khác, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì đều được. Đây là một lĩnh vực rất có tiềm năng cần dược khai phá. Nếu vị trí trọng yếu như vậy, cậu đương nhiên muốn mời một người không tầm thường về quản lý. Trời bên ngoài đã có chút tối, bình thường vào thời gian này Điền Thụy đều đến quầy hàng ở chợ đêm để giúp đỡ. Nhưng hôm nay cậu lại tìm đến một con hẻm nhỏ. Điền Thụy xác nhận lại nơi mình cần đến rồi mới gõ cửa một cái. Bên trong truyền đến một giọng nói của một người đàn ông trung niên, “Ai vậy?” Điền Thụy tiếp tục gõ cửa, đến tận khi người bên trong mở cửa ra. Điền Thụy lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài là Hồ biên tập?” Hồ biên tập là một nam nhân trung niên, tóc húi cua mang theo kính mắt, đường nét trên gương mặt có chút cương nghị, là người từ trên tỉnh về. Tuy hắn mới về được một thời gian ngắn, nhưng đã mấy lần đi ăn thịt nướng, nhìn thấy Điền Thụy từ xa. Bây giờ lại nhìn thấy cậu xuất hiện ở đây, hắn cẩn thận nói: “Là tôi.” Điền Thụy mở cửa hàng ăn uống nên tin tức nắm bắt cực kỳ nhanh chóng. Hồ biên tập này là một chủ biên của một tờ báo ở trên tỉnh. Lúc trước bởi vì động lòng trắc ẩn mà cho đăng bài một thương nhân tâm địa đen tối hãm hại người khác, trái với quy định của cơ quan nên bị đuổi việc. Hồ biên tập đã làm cái nghê báo này được hơn mười năm. Có thể leo lên vị trí chủ biên của tờ báo ở trên tỉnh, năng lực của hắn là điều không thể nghi ngờ. Điền Thụy giải thích: “Thuận tiện thảo luận với ngài một ít chuyện .” Hồ biên tập nói: “Vào rồi nói.” Tuy rằng không biết cậu muốn nói cái gì, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn ngập tò mò. Sau khi đi vào Điền Thụy phát hiện nhà của Hồ biên tập rất lớn, chỉ là trong nhà chỉ có một mình hắn. Hồ biên tập giải thích, bởi vì đã sớm định cư tại trên tỉnh, nên nhà ở quê vẫn luôn bỏ không. Hắn không nói gì khác, nhưng Điền Thụy biết được, hắn trở về là do sặp biến cố trong sự nghiệp. Điền Thụy nói: “Cháu muốn mời chú xuống núi, làm một tờ báo giúp cháu.” Hồ biên tập không coi là chuyện to tát : “Báo không phải dễ làm như vậy!” Sau đó Điền Thụy liền lấy văn kiện phê chuẩn làm báo ra. Hồ biên tập cho rằng Điền Thụy tới đây nói đùa, nhưng đến khi nhìn thấy phần văn kiện này, ánh mắt nhìn Điền Thụy đã khác xưa. Thủ tục khó như vậy mà cậu cũng có thể lấy được, thật sự không đơn giản.